Nữ phụ chết thảm – Chương 16

Chương 16

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

Sau khi trở về cung, Phù Huỳnh chuyên tâm điều chế giải dược, chỉ còn thiếu một vị thuốc cuối cùng nữa là hoàn thành.

Dược thảo này rất đặc biệt, ở Cửu U hoàn toàn không có, bất đắc dĩ, nàng đành phải đến Trọng Hoa điện tìm Ninh Tùy Uyên.

Trùng hợp thay, Thành Phong cũng có mặt, đang cùng Ninh Tùy Uyên bàn luận về vụ ám sát đêm trước. Khi Phù Huỳnh bước vào, nàng vừa vặn nghe thấy những từ như “Thanh Ngô”, “dư đảng”.

Sự xuất hiện của nàng cắt ngang cuộc trò chuyện, Thành Phong lập tức dừng lại, hành lễ với Phù Huỳnh rồi lui sang một bên.

Ninh Tùy Uyên liếc mắt nhìn nàng: “Giải dược đã chế xong rồi?”

Phù Huỳnh đáp: “Còn thiếu một vị.”

Ninh Tùy Uyên mất kiên nhẫn: “Thiếu gì thì cứ đi tìm ngự y lấy là được.”

Phù Huỳnh sớm biết hắn sẽ nói như vậy, nên giải thích: “Loại dược thảo còn thiếu gọi là Thi Giải hoa. Đây là một loài linh hoa sinh trưởng trên thi thể người, được nuôi dưỡng bởi huyết nhục, hấp thụ linh khí nhật nguyệt, chỉ nở đúng vào một khắc vào lúc nửa đêm.”

Nàng giả vờ không nhìn thấy chân mày hắn hơi nhíu lại: “Cửu U của ngài, e là chẳng tìm thấy kỳ trân như vậy.”

Cửu U là ma vực, người chết hóa xương, xương tàn thành đá, đừng nói là thi thể, e rằng đến cả thịt nát cũng chẳng còn sót lại. Đây cũng chính là lý do nàng đến tìm Ninh Tùy Uyên, nếu không có sự cho phép của hắn, nàng e là khó rời khỏi Cửu U.

Ninh Tùy Uyên cau mày xoa mi tâm, liếc mắt thấy Thành Phong vẫn đứng yên bên cạnh, bỗng dưng bực bội.

Thấy Đế Quân không vui, Thành Phong vội vàng lên tiếng trước khi bị trút giận: “Cách Phục Tễ Sơn trăm dặm có một bãi tha ma, thuộc hạ có thể dẫn Phù cô nương đi tìm.”

Ninh Tùy Uyên đứng dậy bước xuống bậc thềm: “Ngươi không nghe nàng nói à? Đây là ‘kỳ trân’.” Hắn nhấn mạnh hai chữ cuối, rõ ràng rất khó chịu với câu nói chê bai Cửu U của nàng.

Hắn lạnh lùng nhìn Phù Huỳnh: “Để nàng vẽ lại hình dạng thứ hoa cỏ vớ vẩn đó, ngươi dẫn người đi xa tìm kiếm rồi ta đưa nàng đến, tránh cho kỳ trân khó tìm mà xảy ra sai sót.”

Mỗi lần nhắc đến hai chữ “kỳ trân”, hắn đều nghiến răng nghiến lợi.

Phù Huỳnh cảm thấy kỳ lạ, nàng chỉ nói thật mà thôi, hắn có cần để bụng đến vậy không? Trước đây nàng chỉ thấy hắn tàn bạo ngạo mạn, bây giờ xem ra không chỉ tàn bạo mà lòng dạ còn hẹp hòi đến đáng kinh ngạc.

Khi bước ra khỏi Trọng Hoa điện, Thành Phong tốt bụng giải thích: “Phù cô nương đừng so đo với Đế Quân, cô nương không biết đó thôi…”

Hắn nhìn quanh quất, sợ bị Ninh Tùy Uyên nghe thấy, xác định không ở gần mới ghé sát người nàng, che miệng hạ giọng: “Cửu U thành này là do Đế Quân dốc hết bảo vật Đông Hải, hao tốn tâm huyết xây dựng. Trân bảo kỳ vật khắp trời nam đất bắc đều có đủ, cô nương nói vậy, Đế Quân tất nhiên không vui.”

Phù Huỳnh nhướn mày đầy bất ngờ, rồi không nhịn được mà khẽ cười: “Đáng tiếc thật.”

Thành Phong ngẩn người: “Gì cơ?”

Phù Huỳnh chậm rãi nói: “Những bảo vật đó rơi vào nơi này, quả là phung phí của trời.” Nàng nhẹ giọng than thở, “Thật đáng tiếc.”

Thành Phong còn định nói thêm, nào ngờ chưa kịp mở miệng thì đã thấy một bóng người lạnh lẽo đứng trong hư quang.

Nhìn kỹ lại, không ai khác chính là Đế Quân nhà hắn. Gương mặt đối phương lạnh như băng, trông thật đáng sợ, Thành Phong rùng mình, vội vàng hành lễ: “Đế Quân.”

Ninh Tùy Uyên chậm rãi bước qua Thành Phong, nhếch môi cười lạnh với Phù Huỳnh: “Nếu Cửu U của ta không lọt vào mắt Thánh Nữ, chi bằng dọn đến Ngục Lâm đi. Dù không có Thi Giải Hoa, nhưng với bản lĩnh của Thánh Nữ, bản tôn tin rằng một ngày nào đó, ngươi nhất định có thể tự trồng ra.”

Hắn cúi người nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng điệu lạnh lẽo: “Dù sao ở nơi đó thứ không thiếu nhất chính là… người chết.”

Phù Huỳnh lùi một bước, cúi đầu.

Ninh Tùy Uyên thẳng lưng, hai tay chắp ra sau: “Thành Phong, ngươi thấy thế nào?”

Bị gọi tên đột ngột, Thành Phong sợ đến run môi.

Hắn nhìn Ninh Tùy Uyên, rồi lại nhìn sắc mặt trắng bệch vì trúng độc của Phù Huỳnh, khó xử đáp: “Đế Quân, Phù cô nương chỉ là vô tình lỡ lời mà thôi.” Nói rồi kéo kéo tay áo nàng, “Phải không, Phù cô nương?”

Phù Huỳnh ngoan ngoãn gật đầu.

Dao Hoa điện quá gần nơi ở của Ninh Tùy Uyên, cộng thêm chuyện đêm qua, quả thực khiến nàng không khỏi e dè.

“Phù Huỳnh nghe theo Đế Quân sắp xếp.”

Đồng tử Ninh Tùy Uyên co lại thành một đường mảnh như mãnh thú, nhưng trong chớp mắt lại khôi phục bình thường. Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, phất tay áo xoay người rời đi, sắc mặt vẫn hằm hằm tức giận.

Điều này khiến Phù Huỳnh càng thêm khó hiểu. Nàng đã thuận theo ý hắn rồi, sao hắn vẫn tức giận?

Thành Phong bất đắc dĩ lắc đầu: “Đế Quân chỉ muốn nghe mấy lời tốt đẹp, cô nương hà tất phải chọc giận ngài ấy.”

Phù Huỳnh phủ nhận: “Ta không chọc giận hắn.”

“Trước đây bất kể Đế Quân nói gì, làm gì, cô nương cũng luôn đứng về phía ngài ấy. Bây giờ sao lại…” Thành Phong nói được nửa câu thì sực nhớ ra — Phù Huỳnh đã quên ký ức kiếp trước.

Hắn lập tức im bặt: “Coi… coi như ta chưa nói gì.”

Phù Huỳnh mím môi thật chặt.

Quả thật, nếu là Tô Ánh Vi trước đây, nàng đã sớm nâng hắn lên tận mây xanh.

Nhưng Phù Huỳnh không học theo tính cách của Tô Ánh Vi được, mà Ninh Tùy Uyên cũng đã nhận định rằng kiếp này nàng không giống với Tô Ánh Vi trước kia. Nếu nàng cố tình bắt chước, chỉ e sẽ tự chuốc lấy tai họa, sớm bước vào kết cục bị vạch trần như nguyên tác.

Nàng vừa phải là luân hồi chuyển thế của Tô Ánh Vi, lại vừa phải khiến Ninh Tùy Uyên hiểu rằng nàng của kiếp này không giống với kiếp trước.

Phù Huỳnh muốn tự tách biệt mình khỏi Tô Ánh Vi, chỉ có như vậy, sau này khi Tô Ánh Vi thật sự quay về vạch trần, nàng mới có đường lui.

Lời của Thành Phong cũng nhắc nhở nàng.

Để tránh bị nghi ngờ, sau này có những lúc nàng cần phải chủ động dỗ dành hắn, khiến thỉnh thoảng hắn lại thấy hình bóng Tô Ánh Vi trong hành vi của nàng.

Dỗ người…

Phù Huỳnh không khỏi nhức đầu.

Nàng không biết dỗ ai cả.

Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn là người được dỗ dành.

Mẫu thân mất sớm, từ bé đã được phụ thân thương yêu, che chở. Sau này gặp Thẩm Ứng Chu, hai người thanh mai trúc mã cùng nhau trưởng thành, dù chỉ là chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống Thẩm Ứng Chu cũng luôn ưu tiên nàng, từ phụ thân đến Thẩm Ứng Chu, nàng đều được người nâng niu trong lòng bàn tay.

Mặc dù Phù Huỳnh không phải kiểu người được nuông chiều sinh hư, nhưng dần dà nàng cũng quen với sự thiên vị ấy.

Tiểu lang quân của nàng là người không biết giận dỗi.

Lần duy nhất hắn tức giận là khi nàng mười sáu tuổi, vào núi hái thuốc, quên bẵng lời dặn dò của phụ thân, chỉ vì tham mấy lạng dược thảo mà một mình bước vào vùng núi hiểm trở.

Tiểu lang quân tìm nàng suốt một đêm, giết sạch Huyền Quỷ trên đường. Khi tìm thấy nàng, hốc mắt hắn đỏ hoe, ôm chặt nàng mà trách mắng. Trách mắng xong lại thấy mình quá hung dữ, giận chính bản thân vì thô lỗ mà rơi nước mắt.

Hắn khóc rất lâu.

Đó là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn, Phù Huỳnh phải dỗ dành hắn.

Cũng là một đêm như thế này.

Chỉ là trăng nơi núi sâu sáng hơn trăng ở Cửu U, tĩnh lặng hơn, cũng đẹp đẽ hơn.

Hắn cõng nàng về nhà, đi suốt một chặng đường dài. Hắn vừa đi vừa oán trách rằng lúc tìm nàng, hắn sợ hãi nhất chính là trông thấy nàng nằm gục ở đâu đó.

Hắn nói: “Mộ Ninh, nếu vậy, ta cũng sẽ chết.”

Phù Huỳnh đáp rằng sau này sẽ không bao giờ rời xa Tử Sóc nữa. Nghe xong, tiểu lang quân của nàng vui vẻ quay đầu lại, đòi nàng một nụ hôn.

Ký ức càng tươi đẹp, hiện thực càng tàn nhẫn.

Có lẽ do độc cổ đã lan sâu vào ngũ tạng, nàng thấy tim mình quặn thắt, đau đến khó thở.

Người phía trước bỗng dưng quay đầu.

Dưới ánh trăng, đường nét lông mày và đôi mắt hắn trở nên nhu hòa, trong khoảnh khắc ấy, hắn dường như trùng khớp với bóng hình Thẩm Ứng Chu.

Phù Huỳnh khẽ sững sờ, nhưng khi hắn cất lời, nàng lập tức bừng tỉnh: “Còn không mau đi?”

Tùy tùng đã dắt đến một chiếc xe ngựa cho Ninh Tùy Uyên. Phù Huỳnh cụp mắt, giấu đi tất cả cảm xúc đang cuộn trào, nhấc váy bước lên xe.

Ninh Tùy Uyên có tọa kỵ riêng, con sói đen khẽ rung đầu, vỗ cánh lao thẳng lên tầng mây.

Hai con thiên mã trắng kéo cỗ kiệu bay theo sau. Chỉ trong hai khắc, họ đã đến bãi tha ma mà Thành Phong nhắc đến.

Nơi này giáp với tiên vực và Cửu U, thuộc vùng hỗn loạn, kẻ chết đương nhiên không ít.

Vừa xuống xe, khí lạnh buốt xương lập tức tràn vào lồng ngực. Xung quanh là rừng cây rậm rạp bao bọc lấy bãi tha ma, những nấm mồ nhấp nhô xen lẫn vô số khúc xương trắng lộ ra khỏi lòng đất.

Bầu trời đêm thưa thớt vài ánh sao, còn những cành cây khô thì điên cuồng vươn lên như muốn chạm tới tận cùng, những cành cây mọc không theo quy tắc nào, đan xen rối rắm, trông chẳng khác gì những cánh tay méo mó vươn lên từ địa ngục.

Quạ đen lượn vòng trên cao.

Tiếng kêu khàn khàn của chúng là âm thanh duy nhất giữa đêm vắng lặng.

Ninh Tùy Uyên lười biếng bấm quyết, một trận cuồng phong cuộn tròn lao tới.

Ma phong quét ngang bãi tha ma, thổi bay lớp đất đá phủ trên những nấm mồ, đồng thời khiến mọi thứ bên dưới hiện ra rõ ràng.

Khung cảnh có chút khó coi.

Những xác chết đã mục rữa, những thi thể phân hủy dở dang, tất cả không chút che đậy mà phơi bày trước mắt. Mùi hôi thối nồng nặc đến mức ngay cả Bích La luôn trốn trong Ẩn Thanh Đăng, cũng không nhịn được mà nôn khan một tiếng.

Phù Huỳnh che mũi, không chịu nổi mà trách móc sự thô bạo của hắn: “Nếu thi thể mọc ra Thi Giải hoa, phần lớn sẽ tự trồi lên khỏi lớp đất. Ngài làm vậy quá lỗ mãng, e rằng sẽ phá hỏng cả rễ lẫn thân.”

Lỗ mãng? Ninh Tùy Uyên nhíu mày: “Ngươi dám dạy ta làm việc sao?”

Chỉ nghe giọng điệu Phù Huỳnh đã biết mình lại khiến hắn không vui.

Nàng bất đắc dĩ thở dài lần nữa: “Phù Huỳnh không dám, chỉ mong Đế Quân hành sự ôn hòa hơn một chút. Dù gì chuyến đi này cũng là để cứu những thuộc hạ của ngài.”

Ninh Tùy Uyên lạnh lùng cười khẩy, tiến lên vài bước, ép sát nàng: “Nếu ngươi không hài lòng, vậy thì tự mình đào đi.”

Nói xong, hắn búng tay một cái.

Trong chớp mắt, thời gian như chảy ngược, bãi tha ma lại trở về trạng thái ban đầu, như thể cảnh tượng vừa rồi chưa từng xảy ra.

Ninh Tùy Uyên khoanh tay trước ngực, chờ xem kịch hay: “Nhanh lên, đừng lỡ mất canh giờ.”

Thật là ấu trĩ.

Phù Huỳnh cắn nhẹ môi, không nói thêm lời nào, xắn váy và tay áo, theo sườn dốc trượt vào bãi tha ma.

Ninh Tùy Uyên đứng trên cao, lạnh nhạt quan sát.

Thi Giải Hoa không khó tìm. Loại hoa này vốn có linh tính, hễ là vật có sinh khí, đều có thể tìm ra nó. Đặc điểm của nó chính là tỏa sáng dưới ánh trăng, một thứ ánh sáng huyền diệu không thuộc về nhân gian.

Phù Huỳnh cúi người, dùng tay trần bới từng ụ mộ, nhẫn nại tìm kiếm những tia sáng le lói giữa màn đêm.

Nàng phải tìm thấy chúng trước khi hoa héo tàn.

Phù Huỳnh chăm chú tìm kiếm, bóng lưng mỏng manh chìm trong lớp đất tối màu. Bộ y phục xanh biếc đã vương đầy bùn đất.

Từ xa, Ninh Tùy Uyên lặng lẽ dõi theo.

Dưới ánh trăng vụn vỡ, nàng như một hồ nước tuyết lam bị vùi trong hoang tàn, từng bước di chuyển, tà váy nhẹ nhàng tung bay, gợn lên những vòng sóng lay động trong tầm mắt hắn.

Ngón trỏ của Ninh Tùy Uyên khẽ động, như bị một lực vô hình dẫn dắt, hắn vô thức bấm một đạo phong quyết.

Khác hẳn với cơn gió cuồng bạo trước đó, lần này, cơn gió nhẹ nhàng mà mềm mại, cuốn theo linh lực mà phả vào mặt đất.

Dưới ánh huyền nguyệt đã lên đến đỉnh, từng bông hoa đỏ nhỏ bé thi nhau vươn lên từ lòng đất, run rẩy nở rộ trong bóng đêm.

Phù Huỳnh đứng giữa màn hoa, chỉ trong khoảnh khắc đã bị sắc đỏ yêu diễm vây kín.

Thấy được sự vui mừng thoáng qua trong mắt nàng, Ninh Tùy Uyên thu lại pháp quyết, đứng đó khoanh tay, những ngón tay thon dài lại một lần nữa giấu vào trong tay áo, khẽ co lại một chút.

***

Chương 17

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *