Nữ phụ chết thảm – Chương 15

Chương 15

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

Đầu ngón tay hắn không có chút hơi ấm, lạnh buốt như băng, từng chút một lướt qua gò má nàng, chậm rãi xoa nhẹ, để lại cảm giác tê dại đến run rẩy.

Phù Huỳnh cố gắng nhẫn nhịn cảm giác khó chịu trong lòng, nỗ lực kiềm chế mới không tránh né. Dù vậy, sự kháng cự vẫn thoáng hiện nơi đáy mắt.

Ninh Tùy Uyên bật cười, hứng thú dâng lên.

Hắn muốn xem nàng còn có thể diễn được bao lâu.

Hắn kiên nhẫn, ngón tay chậm rãi trượt xuống, từ gò má lướt đến cằm, ánh mắt dõi theo từng cử động, ngón tay tạm dừng trước cổ nàng, chỉ cần dùng thêm chút lực, là có thể cởi tung vạt áo.

Phù Huỳnh không ngờ hắn lại làm đến mức này, nhất thời mất kiểm soát hơi thở, vẻ điềm tĩnh ban đầu cũng tan biến.

Nàng căm ghét hắn hơn cả nỗi sợ hãi, trong đầu thoáng qua nhiều suy nghĩ. Giả vờ thuận theo hay nhân cơ hội phản kháng?

Nàng do dự nhưng cuối cùng vẫn không thể tự thuyết phục bản thân. Làm sao nàng có thể uốn mình lấy lòng một kẻ mà mình vốn phải căm ghét?

Phản ứng lại, Phù Huỳnh đã nắm chặt bàn tay đang đặt trước ngực mình.

Ninh Tùy Uyên lập tức ngước lên, nụ cười vẫn hờ hững treo trên môi, đáy mắt tối đen lạnh lẽo.

Keng!

Có gì đó va vào kết giới, tiếng vang trầm đục như một viên đá rơi xuống mặt hồ băng, phá tan bầu không khí nguy hiểm giữa hai người.

Phù Huỳnh theo ánh mắt hắn nhìn qua — Chính là nữ tỳ dẫn nàng vào lúc ban đầu.

Giờ phút này, nàng ta đứng ngoài kết giới, tay cầm cung, lại bắn ra một mũi tên lạnh lẽo.

Lần này, kết giới rạn nứt, mũi tên mang theo gió độc, nhắm thẳng cổ họng Ninh Tùy Uyên.

Hắn đã quá quen với những cuộc ám sát bất ngờ như thế này, ngay cả lông mày cũng không nhíu, chỉ nghiêng người né tránh, đồng thời vung tay ôm lấy Phù Huỳnh, kéo nàng ra khỏi phạm vi nguy hiểm.

Cạch!

Mũi tên ghim sâu vào bức tường ngọc thạch phía sau, lớp bảo thạch kiên cố tức khắc hóa thành vũng nước đen kịt.

Thích khách không hề hoảng loạn, phi thân lao thẳng vào Dục điện, cây cung trong tay biến thành hỏa vân trường đao, chém thẳng về phía Ninh Tùy Uyên, đồng thời buông bỏ lớp ngụy trang, lộ ra khuôn mặt thật.

Hắc giáp, huyền lân, trên cánh tay khắc dấu ấn phi long của ma binh Cửu U.

— Là vệ quân hộ thành!

Ninh Tùy Uyên không hề tỏ ra kinh ngạc, khẽ búng tay, chặn đứng lưỡi đao.

Nhưng tên ma binh hiển nhiên ôm ý định đồng quy vu tận, mang theo độc dược khắp người, liều mạng lao vào hắn.

Đáy mắt hắn hiện lên vẻ chán ghét, đồng thời cũng thu lại chút khoan dung cuối cùng.

Hai ngón tay khẽ búng, những giọt nước bắn tung lên từ trận đấu, giữa không trung đột ngột ngưng kết, theo chỉ lệnh của hắn, chúng lao đi nhanh như đạn bắn, nhắm thẳng vào yếu huyệt của kẻ hành thích.

Phập phập phập!

Những giọt nước nhỏ bé ấy xuyên thủng lớp giáp lạnh lẽo, máu tươi tuôn trào.

Ma binh vẫn giữ nguyên tư thế tấn công, đôi mắt đỏ ngầu trừng lớn, như thể sắp trồi ra khỏi hốc mắt bất cứ lúc nào, trong đó tràn ngập oán hận thấu xương.

“Không giết… kẻ bất nghĩa… sao có thể… luận anh hùng…”

Hắn ho khan, phun ra một ngụm máu đen đặc, thẳng lưng, cười lạnh, từng câu từng chữ đều hàm chứa căm hờn: “Ninh Tùy Uyên, dù ngươi có giết bao nhiêu người đi nữa, một ngày nào đó… chúng ta cũng sẽ gặp lại dưới Hoàng Tuyền”

“Ha… ha ha ha ha ha!!”

Ninh Tùy Uyên sải bước tiến lên.

Hắn lạnh lùng đối mặt với nụ cười chế giễu của đối phương, giữa tiếng cười điên cuồng, bàn tay hắn cong lên thành trảo, năm đầu ngón tay bỗng chốc dài ra, sắc bén như lưỡi dao.

“Phụt!”

Bàn tay đâm xuyên lồng ngực, máu phun trào.

Hắn móc ra một trái tim — Một trái tim đen kịt, bị độc dược ăn mòn đến không còn nguyên vẹn.

Tiếng cười dần dần im bặt.

Thi thể rơi thẳng xuống hồ cá, dòng máu đỏ thẫm nhuộm đỏ cả mặt nước.

Ninh Tùy Uyên đứng trên cao, lạnh lùng nhìn xác chết dần tan biến dưới đáy hồ. Lòng bàn tay hắn đã bị độc dược ăn mòn hoàn toàn, để lộ những đốt xương trắng hếu. Nhưng hắn dường như không hề cảm thấy đau đớn, chỉ khẽ siết những đốt ngón tay lại.

Trái tim vẫn còn đập trong lòng bàn tay, thoáng chốc hóa thành cát bụi, lặng lẽ tan biến.

Chỉ vài cái chớp mắt, những khúc xương trắng lại dần dần mọc ra máu thịt, không bao lâu đã khôi phục như cũ.

Ninh Tùy Uyên tức giận, gương mặt càng lúc càng âm trầm, tàn ác.

Khóe mắt hắn liếc sang, bắt gặp Phù Huỳnh vẫn đứng đó, gương mặt trắng bệch như bị dọa đến hóa đá.

Dù đã từng nghe qua sự tàn nhẫn của Ninh Tùy Uyên, nhưng tận mắt chứng kiến hắn sống sờ sờ móc tim kẻ khác, vẫn là một cú sốc quá mức tàn khốc.

Hàng mi hắn khẽ động, huyết khí nơi đuôi mắt cũng dần tan biến.

Hắn nhớ ra mục đích ban đầu của mình, lại chậm rãi tiến đến gần Phù Huỳnh: “Chúng ta tiếp tục.”

Tiếp tục…

Tiếp tục cái gì?

Đầu óc Phù Huỳnh trống rỗng, trong tai chỉ nghe văng vẳng tiếng ù ù.

Trong nháy mắt, eo nàng bị ôm trọn trong lòng bàn tay hắn.

Trên người Ninh Tùy Uyên vẫn còn sát khí nặng nề sau một trận giết chóc. Bàn tay hắn không siết chặt, nhưng lại có một áp lực vô hình, khiến nàng cảm thấy mình không thể thoát khỏi.

Hắn cúi đầu, chậm rãi nói—

“Ôn chuyện cũ.”

Ngón tay Ninh Tùy Uyên nâng cằm nàng lên.

Khuôn mặt hắn càng lúc càng phóng đại trong tầm mắt, hơi thở tựa như sắp bao phủ lấy nàng.

Sắc môi Phù Huỳnh tái nhợt, khóe miệng khẽ run rẩy.

Áp lực đè nén quá lớn, khiến nàng không thể thở nổi, lồng ngực nhói lên một cơn đau dữ dội.

“Phụt!”

Một ngụm máu tươi bất ngờ phun thẳng lên ngực hắn.

Dưới lớp hắc bào mở rộng, giọt máu đỏ sẫm men theo đường nét rắn chắc của lồng ngực, lặng lẽ chảy xuống.

Phù Huỳnh cúi đầu, trong ánh mắt u ám của Ninh Tùy Uyên, nàng thản nhiên lau đi vệt máu nơi khóe miệng.

“Xin lỗi.”

Lúc này nàng mới nhớ ra mình là một kẻ trúng độc sắp chết, tự nhiên lại cảm thấy bình thản hơn.

“Đế quân.” Nàng chậm rãi hỏi, “Độc này… còn giải không?”

Ninh Tùy Uyên: “…”

Độc đương nhiên là phải giải.

Hứng thú thoắt cái bay biến, Ninh Tùy Uyên buông tay, chán chường đứng dậy, trước khi rời đi còn tự mình thay y phục, sau đó bước ra khỏi Dục điện.

Phù Huỳnh đã chuẩn bị xong lý do, thấy hắn tiến đến, liền dứt khoát nói thẳng: “Ta muốn đến quân doanh, xem tình trạng của những người trúng độc, sau đó mới có thể đưa ra kết luận.”

“Tình trạng?” Ninh Tùy Uyên đưa mắt quét nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm, lạnh băng: “Chẳng lẽ chút độc này vẫn chưa đủ để ngươi phán đoán sao?”

Từng chữ từng lời đều sắc bén như mũi dao lượn lờ quanh cổ.

Phù Huỳnh lười tranh luận, nàng rút từ Ẩn Thanh Đăng ra tờ giấy ghi chép lúc trước, đưa đến trước mặt hắn.

“Phản ứng trúng độc của ta khác hẳn với đám ma binh trong quân doanh. Vì vậy, ta cần biết tất cả triệu chứng của bọn họ trong những ngày gần đây, mới có thể kê đơn bốc thuốc đúng bệnh.”

Nàng không trực tiếp nói ra độc này có khả năng là Thiên Cơ Cổ.

Ninh Tùy Uyên lật qua sổ ghi chép, rõ ràng không mấy hứng thú.

“Phù Huỳnh, thời gian của ngươi không còn nhiều.”

Hắn tùy tiện ném quyển sổ sang một bên, giọng điệu nhàn nhạt: “Bản tôn càng không có thời gian để ngươi đi tra xét từng kẻ trong đám người sắp chết.”

Lời nói sắc bén như băng lạnh, vừa là lời nhắc nhở vừa giống như cảnh cáo.

Ánh mắt Phù Huỳnh lướt qua quyển sổ trên bàn, nhớ lại tên ma binh vừa bỏ mạng khi nãy, trong lòng cảm thấy có điều không ổn.

Nàng thử dò xét phản ứng của Ninh Tùy Uyên.

Hắn vẫn lười biếng dựa vào ánh nến, thản nhiên lật xem tấu chương, không cần ngẩng đầu cũng cảm nhận được ánh mắt của nàng.

“Sao vậy? Cho rằng bản tôn hạ độc?” Hắn tùy ý chế giễu một câu.

Phù Huỳnh cụp mi mắt, nhẹ giọng nói: “Nếu không để ta đến quân doanh, vậy… có thể để ta xem qua y án không?”

Ninh Tùy Uyên im lặng trong thoáng chốc, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Hắn lệnh Thành Phong mang bệnh án tới, tiện tay ném cho nàng. Trong bệnh án ghi lại tường tận triệu chứng từ ngày đầu tiên đến khi tử vong của mỗi người bị trúng độc.

Những ngày đầu, triệu chứng của họ không khác gì nàng. Nhưng càng về sau…

Đọc đến trang cuối cùng, Phù Huỳnh chậm rãi gấp lại quyển bệnh án. Sự nghi ngờ trong lòng nàng không những không vơi bớt, mà càng lúc càng sâu. Chỉ là, lần này nàng khôn ngoan hơn, không để lộ ra ngoài.

“Ta đã có kết luận.”

“Là độc gì?”

Phù Huỳnh do dự trong thoáng chốc, sau đó chậm rãi đáp: “Thất Nhật Tán.” Nàng dựa theo triệu chứng của người trúng độc, tùy tiện bịa ra một cái tên: “Theo ghi chép của tiên gia, độc này phát tác không quá bảy ngày, nên mới có tên như vậy.”

Ninh Tùy Uyên nhếch môi cười khẽ: “Xem ra, ở Thái Hoa Cung ngươi cũng học được ít bản lĩnh đấy.”

Hắn không hỏi nàng đã trải qua những gì trong Thái Hoa Cung, cũng chẳng buồn bận tâm. Với hắn, kết quả luôn quan trọng hơn quá trình. Hắn không hỏi, Phù Huỳnh càng không muốn trả lời, cũng chẳng buồn giải thích thêm.

Ninh Tùy Uyên vứt tấu chương qua một bên, đứng dậy.

Bóng dáng cao lớn áp xuống người nàng, tỏa ra uy áp mãnh liệt.

“Giải dược bao lâu có?”

“Ba ngày.”

“Hai ngày.”

Ninh Tùy Uyên quay lưng đi, không để nàng phản bác.

“Ngươi chỉ có hai ngày.”

Phù Huỳnh: “…”

*

Khi bước ra khỏi Minh Đăng Điện, đã là giữa đêm tĩnh mịch.

Những ngày gần đây đã quá sức mệt mỏi, chỉ riêng đêm nay cũng đủ khiến nàng kiệt quệ. May mà Ninh Tùy Uyên còn chút lương tâm, không bắt nàng tự mình đi bộ, mà cho người chuẩn bị kiệu đưa nàng về tẩm cung.

Cỗ kiệu nhẹ nhàng lay động, Phù Huỳnh tựa người vào đệm, dưỡng thần. Chợt nghe tiếng Ẩn Thanh Đăng khẽ rung, nàng vươn tay mở ra.

Tiểu Thanh Điểu vỗ cánh lao vút ra ngoài.

“Phù! Suýt chút nữa thì nghẹt thở!”

Bích La thở phào một hơi, tiện tay vớ lấy điểm tâm trên bàn, nhét đầy miệng.

Nàng ăn một cách ngon lành, dáng vẻ vô tư lự khiến Phù Huỳnh khẽ dịu nét mày: “Bên kia còn có trà, nghe nói là dùng nước suối Phượng Hoàng nấu lên, có lẽ ngươi sẽ thích.”

Bích La nghe thế rất hứng thú, bưng chén trà lên uống ừng ực.

Phù Huỳnh khép mắt lại, không nói gì thêm.

Toàn thân nàng tràn đầy mỏi mệt, sắc bệnh lộ rõ trên gương mặt, thỉnh thoảng còn ho nhẹ vài tiếng. Dù Bích La không thể cảm nhận được nhưng nó cũng hiểu Phù Huỳnh lúc này hẳn là rất khó chịu.

Không biết vì sao, vị trà ngọt thanh trong miệng đột nhiên trở nên nhạt nhẽo; ngay cả điểm tâm vốn yêu thích cũng mất đi sức hấp dẫn ban đầu.

Bích La nghiêng người đến gần Phù Huỳnh: “Uyên chủ có làm khó ngươi không?”

Trước đó, Bích La vẫn luôn bế quan trong Ẩn Thanh Đăng, hoàn toàn không hay biết chuyện gì xảy ra bên ngoài.

Phù Huỳnh lắc đầu: “Không tính là làm khó.”

Bích La khựng lại: “Vậy là nghi ngờ ngươi và Tư Ly Quân?”

Phù Huỳnh cũng không biết con chim này suốt ngày nghĩ linh tinh điều gì, bất đắc dĩ cong khóe môi: “Cũng không có.”

“Vậy thì…”

“Chỉ là cảm thấy Cửu U này, e rằng không đơn giản như ta nghĩ.” Phù Huỳnh ngắt lời nàng, vén rèm nhìn ra bên ngoài.

Kiệu đã đi qua Bích Thủy Ba, hành cung xây trên Bích Thủy Đàm chính là Dao Hoa Điện mà Ninh Tùy Uyên mới đổi cho nàng.

Phù Huỳnh không thể nói rõ có điều gì không đúng, nhưng cảm giác của nàng mách bảo Cửu U này có rất nhiều điều bất thường.

Vì đã xem bệnh án nên nàng có thể chắc chắn loại độc trong người mình không giống với đám ma binh kia.

Là Ninh Tùy Uyên cố tình giấu diếm?

Nhưng nếu muốn lừa nàng, cớ gì phải tốn công như vậy.

Hay là… thuốc nàng uống và độc trên người đám ma binh vốn không phải cùng một loại?

Như thế thì lại càng vô lý. Nếu không phải cùng loại, nếu không phải để cứu đám ma binh, vậy Ninh Tùy Uyên hà tất phải ép nàng đến Thái Hoa Cung một chuyến?

Tính ra, nàng trúng cổ chưa đầy bảy ngày.

Về phần bệnh án? Trong đó ghi chép mơ hồ không rõ ràng. Nếu là trước kia, có lẽ nàng đã bị lừa, nhưng hiện tại nàng tiếp thu toàn bộ nội dung trong Linh Tịch Bảo Điển, chỉ cần liếc mắt liền nhìn ra điểm đáng ngờ.

Thiên Cơ Dẫn có hiệu quả khác nhau đối với người sống và người chết.

Theo cổ thư ghi lại, đây là một loại tà cổ đặc biệt, nếu người chết trúng cổ, bảy ngày sau sẽ sống lại, trở thành cổ thi gây hại nhân gian; nếu người sống trúng cổ, bảy ngày sau sẽ chết thảm, sau khi chết, hồn phách hóa thành tà hồn, bởi vì biến hóa khôn lường mà có tên Thiên Cơ.

Nếu nàng là người sống, vậy đám ma binh kia chính là người chết; nếu ma binh là kẻ sống, vậy nàng chính là người chết.

Phù Huỳnh siết chặt nắm tay.

Khả năng này quá mức hoang đường quái dị, bất kể là trường hợp nào, cũng không thể để Ninh Tùy Uyên biết được tác dụng của Thiên Cơ Dẫn.

Phù Huỳnh có linh cảm, chuyện này ẩn giấu một bí mật mà Ninh Tùy Uyên không muốn ai biết. Một khi bị phát hiện, hắn nhất định sẽ không giữ lại nàng.

*

Phù Huỳnh: Khó chịu, muốn về nhà.

***

Chương 16

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *