Chương 123
***
Ninh Tùy Uyên, nơi trần thế này, đã không còn nơi để trở về.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân giống như một chiếc thuyền nan trôi nổi, đơn độc không nơi neo đậu, phóng mắt nhìn khắp chỉ thấy hoang lạnh mênh mang.
Cuối cùng, Ninh Tùy Uyên vẫn quay về Cửu U.
Giữa mây sấm lửa cháy, hắn tìm lại được ngai vàng vỡ vụn của chính mình, sau đó ngồi xuống.
Vương thành thành tro tàn; lầu son cung ngọc chỉ còn xác khô cằn.
Những gì gọi là kiên trì, cố chấp, trong khoảnh khắc cũng hóa thành gạch vụn đổ nát.
Ninh Tùy Uyên rủ mi mắt, trong đồng tử phản chiếu vết thương trước ngực, hắn không kiềm được đưa tay chạm khẽ, trong đầu lập tức hiện lên khuôn mặt từng kiêu ngạo phóng túng kia, từng coi người khác như kiến, nhìn sinh linh như cỏ rác, giờ thì sao? Hắn còn cao quý được đến mức nào?
Một tiếng cười khổ nghẹn ở cuống họng.
Trong lòng bàn tay ánh sáng vàng dần tụ lại, hóa ra là vài chiếc đinh Định Hồn quen thuộc. Hắn mang theo nụ cười đó, lặng lẽ cắm những chiếc đinh kia xuyên qua thân thể mình.
Ninh Tùy Uyên nghĩ, có lẽ hắn thật sự là một con quái vật.
Đã đến bước này, vậy mà vẫn không cảm thấy chút đau đớn nào.
Tiếp đến là lần thứ hai, mũi nhọn nhắm thẳng vào khoang bụng.
Vẫn còn nhớ lúc Phù Huỳnh chết, nàng ôm bụng cuộn người lại, hẳn là đau đến tận cùng.
Lần thứ ba, ngực.
Lần này đã có cảm giác đau, nhưng nỗi đau nhỏ nhoi ấy ngược lại khiến hắn có được chút tỉnh táo ngắn ngủi.
Ninh Tùy Uyên nhắm mắt lại, nhớ về bản thân từ rất lâu trước kia.
Khi đó hắn chỉ là một con rồng non, bị tộc nhân bỏ lại phía sau, trơ mắt nhìn phụ mẫu nâng đỡ ca ca hắn, quay sang nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, miệng lẩm bẩm rằng hắn là tai tinh.
Lần thứ tư, chiếc đinh dài xuyên vào thân thể, Ninh Tùy Uyên đã hoàn toàn tê dại.
Hắn nằm ngửa trên ngai vàng rách nát, sấm sét giáng xuống ngay bên chân, một tiếng ầm vang, cũng chấn động cả ký ức còn sót lại trong đầu hắn.
Vô Sóc Hải cũng giống nơi này.
Một mảnh hư không vô biên, ngoài lôi hỏa từ trời giáng xuống thì không còn thứ gì khác. Bọn họ lại một lần nữa trói buộc hắn, muốn dùng lôi đình vô tận nhốt hắn, khiến hắn không thể bước vào luân hồi.
Khi bị nhốt đến vạn năm, có một giọng nói vang lên: muốn rời đi, phải trả một cái giá.
Cái giá…
Ninh Tùy Uyên mở mắt, từ từ mở lòng bàn tay bê bết máu, một hạt giống trắng tinh rời ra khỏi đầu ngón tay.
Đó là Tình tủy của hắn.
Ninh Tùy Uyên đã từ bỏ Tình tủy của chính mình.
Phụ mẫu chán ghét hắn; oán hận hắn, muốn giết hắn, dù là vậy, hắn vẫn khát khao, khát khao họ quay về, khát khao họ có thể yêu thương hắn một lần, như từng yêu thương người ca ca ruột thịt kia.
Nhưng hắn biết, vĩnh viễn sẽ không có ngày đó.
Khát vọng và chán ghét bản thân hành hạ hắn, vì vậy hắn không chút do dự mà vứt bỏ Tình tủy.
Về sau thì sao? Về sau…
Ninh Tùy Uyên tìm được một chút cảm giác quen thuộc trong đám tàn binh nhỏ bé ấy, khi tìm đến người kia, qua gương mặt có đến bảy phần tương tự mình, hắn đã nhận ra hắn ta là ai.
Sau đó, thuận tay giết hắn.
Làm sao có thể?
Làm sao có thể!!
Ninh Tùy Uyên bỗng siết chặt Tình tủy, muốn xé nát hạt giống yếu ớt đó.
Thế nhưng nó bỗng chống cự kịch liệt, giống hệt năm xưa, vùng vẫy muốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Ninh Tùy Uyên nhớ rõ.
Sau khi lấy lại Tình tủy, nó tham luyến thân thể cũ, không muốn dung hợp cùng mệnh hỏa của hắn. Đúng lúc Ninh Tùy Uyên cũng chán ghét đoạn ký ức phàm nhân kia, nên bao năm qua chỉ cất giữ nó trong thức hải, chưa từng thật sự tiếp nhận.
Sự phản kháng giống hệt năm nào khiến hắn giận dữ, “Ngươi vốn dĩ là của ta!”
Giọng hắn đầy điên loạn và hung hãn, cuối cùng bất chấp Tình tủy có bằng lòng hay không, cưỡng ép dung hợp nó lại với mệnh hỏa, khoảnh khắc vừa đưa vào, huyệt thái dương nổ vang, từng cảnh tượng như thể chính mình từng sống qua, thoắt cái lướt qua trước mắt:
【Mộ Ninh, ta biết ngày thành thân là ngày vui, nói những lời này chắc chắn sẽ khiến nàng buồn. Nhưng… với thân phận Trấn Thiên tư, ta khó thể hứa hẹn năm tháng dài lâu. Nếu hôm nay còn sống, thì hôm nay sẽ yêu nàng thêm một chút; nếu ngày mai còn sống, thì ngày mai sẽ yêu thêm một chút. Vậy nên… ta không cầu đời đời kiếp kiếp, chỉ mong ta và nàng có thể cùng nhau qua hết hôm nay.】
【Mộ Ninh, hoa lại nở rồi, tiếc rằng trước lúc hoa nở không thể gặp nàng.】
【Mộ Ninh, sáng nay nàng không hôn ta, chắc là hôm qua ta đã làm sai chuyện gì, mới khiến hôm nay không khiến nàng vui lòng.】
【Mộ Ninh, A Huỳnh… sao lại đánh ta? Ta chỉ là muốn gọi nàng một tiếng, ai bảo nàng là thê tử của ta chứ?】
“……”
Mộ Ninh, Mộ Ninh, Mộ Ninh, Mộ Ninh, Mộ Ninh.
Tất cả, tất thảy, đều là Mộ Ninh, là A Huỳnh của hắn.
Cuối cùng của ký ức, là vị tướng quân trẻ tuổi cầm trường thương đứng trước mặt hắn.
Cặp mày mắt phóng khoáng kia giống hắn đến lạ kỳ, Ninh Tùy Uyên tán thưởng sự bất khuất của y, nên nói rằng nếu chịu quỳ xuống dâng thành, hắn sẽ tha cho một mạng.
Y không chịu, tất nhiên cũng sẽ không chịu.
Y nói, người như y, chỉ xứng mục nát trong bùn đất.
Thân thể trượt dài khỏi ngai vàng.
Ninh Tùy Uyên co quắp dưới nền đất dơ bẩn, không kiềm được mà ngửa mặt cười điên dại. Từng tiếng cười bị sấm sét cuồng nộ từ trời cao xé toạc, vang vọng giữa không gian, nghe càng thêm thê lương, quỷ dị. Cười đến cuối cùng, nước mắt lại không khống chế được mà tuôn rơi.
Cả một đời này của hắn, rốt cuộc chỉ là một trò cười.
Điều mong cầu chẳng thể đạt; người yêu thương hóa thành thù hận, tham sân si, yêu ghét hội ngộ, hết thảy đều là khổ vọng không cách nào thoát khỏi.
Thẩm Ứng Châu nói không sai, loại người như hắn… chỉ xứng mục nát trong bùn đất.
“Không ngờ vị Cửu U đế năm nào lại có ngày sa sút đến mức này.”
Một đôi giày cao cổ viền hoa văn đỏ dừng lại cách hắn vài phân, theo sát tiếng cười nhạo đang áp sát. Ninh Tùy Uyên cũng trông rõ mặt người đối diện.
Thanh niên dung mạo tuấn tú, một tay giấu sau lưng, tay còn lại tùy ý xoay tròn một lưỡi đoản đao cong hình bán nguyệt, từng cử chỉ đều toát lên vẻ ngông cuồng bất kham của thiếu niên.
Phía sau hắn ta còn có một người nữa, là nữ tử, y phục đỏ rực, im lặng đứng sau, hết sức ngoan ngoãn.
Ninh Tùy Uyên hơi nheo mắt, chậm rãi gượng đứng dậy từ mặt đất.
Nhưng ngay khoảnh khắc lưng còn đang khom, đôi giày kia đã hung hăng giẫm xuống lưng hắn, lại một lần nữa nghiền ép hắn ngã nhào xuống đất.
Đau đớn khiến Ninh Tùy Uyên bật ra một tiếng rên trầm khàn. Vẻ mặt Vân Kỳ cúi sát xuống, lưỡi đao trong tay thuận thế cắm vào vết thương sau lưng hắn: “Sao không đứng dậy nữa đi, Cửu U đế.” Hắn cười ngạo nghễ, lực giẫm cũng theo đó mà tăng lên, “A, ta quên mất… giờ ngươi đã chẳng còn là đế vương gì nữa rồi.”
Lòng bàn tay Ninh Tùy Uyên tỳ sát mặt đất, sỏi đá sắc nhọn ma sát qua đường vân tay, cảm giác lạnh buốt từ đó lại khiến thần trí hắn đang chìm đắm mơ hồ trở nên tỉnh táo đôi phần. Giọng khiêu khích của Vân Kỳ văng vẳng bên tai, nhưng vẫn chưa đủ để khơi lên lửa giận trong hắn, cho đến khi cái tên “Phù Huỳnh” được thốt ra, sắc mặt Ninh Tùy Uyên mới dần hiện lên biến hóa khó lường.
“Ngươi giờ thế này, nếu để A Huỳnh nhìn thấy, chắc chắn sẽ cực kỳ chán ghét.”
A Huỳnh?
Hắn cũng xứng miệng gọi A Huỳnh?
Ninh Tùy Uyên lập tức bật người dậy, động tác đột ngột khiến Vân Kỳ không kịp đề phòng, loạng choạng lùi một bước.
Chưa kịp đứng vững, một thanh trường kích quen thuộc đã xé gió lao thẳng về phía trán, giữa hai đầu mày Vân Kỳ lập tức lạnh buốt, vội vã nghiêng đầu tránh đi, mới may mắn thoát khỏi chí mạng.
Hắn sững người nhìn chằm chằm vào thanh Long Tuyền Họa Ảnh trong tay Ninh Tùy Uyên, đột nhiên không thể hiểu nổi vì sao thần binh ấy lại nhận hắn làm chủ một lần nữa.
Nếu nói Ninh Tùy Uyên sống lại vẫn còn có dấu vết, dù sao Phù Huỳnh từng mở Chú Hải Hoàn Sinh, tất cả linh hồn trong trận pháp đều có thể bước vào luân hồi. Theo lý, từ khoảnh khắc hắn chết đi, thần khí kia hẳn phải rời khỏi, trở thành vật vô chủ. Cho dù hắn thật sự sống lại, thì cũng không còn chút liên hệ nào với nó nữa. Tại sao…?
“Bất ngờ à?” Ninh Tùy Uyên bật cười lạnh, “Dù ta không còn là Cửu U đế… thì ngươi, vẫn mãi là con chó dưới trướng ta.”
Một câu này khiến Vân Kỳ lập tức nén lại nghi hoặc về lai lịch của Tứ Phương kích, mắt máy giật, liếc về phía Tô Ánh Vi đang đứng phía sau.
Nàng bước tới, điều động tâm pháp, giữa lòng bàn tay hiện lên một mặt gương tròn.
Chiếc gương đó vô cùng kỳ lạ, viền gương hoa văn phức tạp, mặt gương nhẵn nhụi, không phản chiếu bất kỳ vật gì, trông chẳng giống gương, mà như một khối ngọc thạch sáng bóng.
Không rõ Tô Ánh Vi đang nghĩ gì, nhưng ánh mắt nhìn Ninh Tùy Uyên có phần phức tạp.
Hắn không nói lời nào, ánh mắt lại còn lạnh hơn cả người chết.
“Ra tay đi.”
Vân Kỳ hạ lệnh.
Tô Ánh Vi kiêng dè hắn, đành phải tuân theo. Một tay nàng cầm gương, tay kia kết ấn, thế nhưng trận pháp còn chưa thành hình, bóng kích của Ninh Tùy Uyên đã vút đến. Nàng hoảng hốt hét lên, trốn ra sau lưng Vân Kỳ, trận ấn cũng theo đó bị phá giải.
Ninh Tùy Uyên hừ lạnh một tiếng, vẻ khinh thường đó khiến Vân Kỳ tức giận, sát khí giữa chân mày ngưng tụ.
Hắn không tin một kẻ đã mất đi Trọng Liên Tâm, lại từng chết một lần, còn có thể giữ được linh lực và khí độ như xưa. Ninh Tùy Uyên từng khiến hắn chịu biết bao nhục nhã, thù mới hận cũ cộng dồn, sao có thể dễ dàng buông tha.
Trên mặt Vân Kỳ tràn ngập chiến ý, nói với Tô Ánh Vi: “Ta sẽ cầm chân hắn, ngươi tìm cơ hội dùng Huyền Hào Kính phong hắn lại.”
Dứt lời không chờ nàng đáp, hắn đã vung đao xông lên.
Dẫu cho thân thể Ninh Tùy Uyên đang trọng thương, lại mất đi Trọng Liên Tâm, linh lực và tu vi không còn sánh bằng thời kỳ đỉnh cao, nhưng khi đối mặt với thế công dồn dập của Vân Kỳ, hắn vẫn ứng phó hết sức ung dung. Giao đấu mấy chiêu, rốt cuộc lại là Vân Kỳ rơi xuống thế hạ phong.
Điều đó khiến Vân Kỳ vừa mất mặt vừa mất thể diện, nóng nảy đến mức sơ hở khắp nơi.
Ninh Tùy Uyên nhân cơ hội đánh thẳng vào vùng bụng dưới, Vân Kỳ vội vàng thu thế tránh né, nhưng mũi linh kích vẫn sượt ngang hông hắn, đau rát như thiêu khiến hắn hoàn toàn rối loạn trận thế.
Nhìn thấy Ninh Tùy Uyên càng đánh càng hăng, Vân Kỳ cũng chẳng buồn để ý gì đến sĩ diện nữa, phóng ra một đoàn độc khí thẳng vào hắn. Trong làn sương độc mịt mùng, Vân Kỳ dang tay gọi đến mấy thủ hạ, bày trận tám phương, vạn kiếm cùng phát.
Giữa làn sương độc mơ hồ, Ninh Tùy Uyên dựa vào thân pháp tránh được một vài đòn đánh lén, nhưng vẫn có mấy mũi tên sắc xuyên qua da thịt.
Trên tên có tẩm độc.
Ninh Tùy Uyên giờ đã không còn thân thể bách độc bất xâm, chất độc nhanh chóng lan ra toàn thân, tứ chi hắn dần mất đi khống chế.
Vân Kỳ quát lên: “Tô Ánh Vi!”
Tô Ánh Vi cắn chặt môi, tiếp tục kết ấn: “Vạn pháp vô thường; Thiết ẩn bát hoang!”
Mặt gương bùng lên ánh sáng chói mắt, nuốt chửng mọi thứ xung quanh, đến cả vạn đạo thiên lôi cũng bị che khuất trong đó.
Ninh Tùy Uyên đã không còn sức để né tránh, trong gương dường như xuất hiện bóng phản chiếu, một là hắn, còn một là—
“Đế quân, cẩn thận!”
Thành Phong?
Ninh Tùy Uyên cứ ngỡ mình nghe nhầm, giữa lúc ngỡ ngàng, Thành Phong đã kéo hắn tránh sang một bên. Thế nhưng, cả hai lại hoàn toàn xem nhẹ sự đáng sợ của Huyền Hào Kính, hễ bị nó chiếu đến, tuyệt không nơi nào trốn được.
Chủ tớ hai người còn chưa kịp nói một lời, đã cùng nhau bị hút vào thế giới trong gương.
Tô Ánh Vi thu trận pháp đúng lúc, ôm kính trong tay, cẩn thận liếc nhìn Vân Kỳ ở phía xa.
Hắn đã xoay người rời đi, không hề liếc nàng lấy một cái.
Tô Ánh Vi ngập ngừng chốc lát, vội vàng đuổi theo: “Vân Kỳ, pháp khí này ta có thể đưa cho ngươi, ngươi có thể… để ta đi được không?”
Lời còn chưa dứt, bước chân hắn cũng vừa lúc dừng lại.
Vân Kỳ quay đầu nhìn nàng, cười như không cười: “Đi?” Hắn nhướn mày. “Đi đâu chứ?”
“Ta…”
Còn chưa kịp nói xong, hổ khẩu của hắn đã bóp chặt lấy cổ họng nàng.
Cảm giác nghẹt thở trào lên, điều khiến nàng sợ hãi nhất chính là ánh mắt hắn, không giống con người, hoàn toàn như một con dã thú chưa khai trí, chỉ biết giết chóc.
“Vi Vi.” Hắn gọi tên nàng một cách thân mật, nhưng chẳng mang lấy nửa phần dịu dàng, “Không ai có thể trêu đùa ta rồi rời đi thanh thản cả.”
“Ngươi chỉ có thể chết, không thể đi.”
“Vậy nên,” Hắn nghiêng đầu, cười hồn nhiên như trẻ nhỏ, “Ngươi muốn chết? Hay muốn đi?”
Vân Kỳ chớp mắt nhìn nàng, vẻ ngây ngô vô tội trên khóe miệng khiến sống lưng nàng lạnh toát.
Nước mắt Tô Ánh Vi lập tức tuôn trào.
Nàng bắt đầu hối hận.
Hối hận vì đã nhận nhiệm vụ từ hệ thống, cũng hối hận vì đã quay về.
Nàng nhớ rõ ngày đó Cửu U sụp đổ, Tô Ánh Vi lợi dụng hỗn loạn mà trốn chạy, vô tình gặp được Vân Kỳ.
Trong ba người bọn họ, hắn là kẻ ngây thơ nhất. Nàng cứ ngỡ mình đã gặp được cứu rỗi. Nhưng ba năm đi theo hắn, Tô Ánh Vi chưa từng có một ngày yên ổn.
Nàng không thể hoàn thành nhiệm vụ do hệ thống giao phó; số điểm tích lũy từ Vân Kỳ cũng không đủ để hoàn tất nhiệm vụ.
Mà thất bại nghĩa là nhiệm vụ vẫn đang tiếp diễn. Nhiệm vụ còn tiếp diễn, đồng nghĩa với việc: nàng không thể sống mà cũng không thể chết.
“Khóc gì chứ?” Vân Kỳ cười mỉm, đưa tay lau nước mắt nàng, “Ta làm ngươi đau sao?”
Tô Ánh Vi vừa khóc vừa lắc đầu, nước mắt hòa cùng sợ hãi tuôn đầy gương mặt.
“Ồ~” Vân Kỳ bừng tỉnh, lại kéo dài giọng, “Không đau à…”
Chỉ ba từ ngắn ngủi, mà khiến Tô Ánh Vi lập tức cảnh giác.
Quả nhiên, trong khoảnh khắc tiếp theo, từng cơn đau chi chít lan khắp toàn thân, như có vạn trùng thiêu đốt từng kẽ xương tủy, khiến nàng không chịu nổi mà hét lên lăn lộn, giãy giụa gào thét giữa bùn đất.
Vân Kỳ đứng cao nhìn xuống, thưởng thức dáng vẻ nhếch nhác của nàng. Mãi đến khi cảm thấy vừa ý, hắn mới dừng tay.
“Đau không?”
Tô Ánh Vi không dám gật, cũng không dám lắc, chỉ biết ôm lấy cánh tay mình, nước mắt lặng lẽ rơi như mưa.
Vân Kỳ ngồi xổm trước mặt, hai tay nâng mặt nàng lên, đôi mắt trong suốt khiến nàng run rẩy đến tận cùng.
Một lúc sau, hắn mới dùng chất giọng trong trẻo ấy nói: “Cũng thật lạ, trước kia ta thích nhất là nhìn thấy ngươi khóc; thế mà giờ, nhìn thấy nước mắt ngươi, ta lại cảm thấy buồn nôn. Vi Vi, ngươi nói xem là vì sao nhỉ?”
Toàn thân Tô Ánh Vi run bắn, đâu dám trả lời một chữ.
Giọng nàng run rẩy, cả người cũng không ngừng run lẩy bẩy: “Vân… Vân Kỳ, ta… ta đều nghe lời ngươi, ngươi đừng… đừng…”
Nàng không dám nói ra nửa câu sau của lời cầu xin, chỉ sợ sẽ đổi lấy sự giày vò càng khiến người ta sợ hãi hơn.
Vân Kỳ bật cười thành tiếng, như đang trêu chọc một con thú cưng, giơ tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu nàng, rồi tiêu sái đứng dậy: “Đi thôi, nên đi tìm A Huỳnh rồi.”
Tô Ánh Vi chết sững.
Vân Kỳ xoay người, nhướn mày: “Sao thế? Ngươi không phải vẫn luôn muốn gặp nàng sao?” Hắn khẽ nhếch môi, “Ví dụ như… để hoàn thành nhiệm vụ của ngươi.”
Toàn thân Tô Ánh Vi chấn động, đồng tử run rẩy, ánh mắt ngập tràn khiếp sợ và kinh hoàng.
***