Chương 121
***
Nàng run rẩy đứng trong bóng trăng, gương mặt đầy kinh hoảng xen lẫn sợ hãi.
Ninh Tùy Uyên chăm chú nhìn nàng, khẽ bật cười mơ hồ: “Rất bất ngờ sao?”
Thật ra hắn cũng bất ngờ.
Thân xác tuy đã nát, nhưng hồn phách lại rơi vào luân hồi lần nữa. Biển sâu từng nuôi dưỡng hắn thuở xưa đã mất ba năm nữa để dựng lại cho hắn một thân thể mới.
Hắn không phải chưa từng kỳ vọng.
Từng hy vọng sự hiến tế của mình có thể đổi lấy sự sống cho vạn dân Cửu U, thế nhưng kết cục lại chỉ là một mảnh hoang tàn.
Tất cả mọi người đều ca tụng Thần nữ thiện lương, nhưng từng câu từng chữ truyền đến tai hắn đều là những sự thật tàn nhẫn mà hắn không muốn biết đến.
Phù Huỳnh lui dần đến bên cửa sổ, lòng bàn tay chống lên khung cửa.
Tựa như đã đoán được nàng định làm gì, Ninh Tùy Uyên khẽ động ngón tay, bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện một vết nứt đỏ rực. Chỉ trong chớp mắt, một người bị trói chặt tay chân rơi thẳng từ đó xuống đất, trông vô cùng chật vật.
Toàn thân hắn vương đầy máu tươi, vì đau đớn mà co giật liên tục trên nền đất.
Ban đầu Phù Huỳnh thấy hắn quen mặt, nhìn kỹ lại ngũ quan, tức thì hít vào một ngụm khí lạnh.
“Dung Chu!”
Phù Huỳnh hét to một tiếng.
Vừa lao tới, Ninh Tùy Uyên đã vung tay, túm lấy tóc hắn kéo đầu dựng thẳng lên, buộc hắn phải quỳ đối diện nàng, cổ bị màn sương đỏ như lưỡi dao quấn chặt. Tình cảnh ấy khiến Phù Huỳnh không dám khinh suất.
Nàng chết lặng tại chỗ, hoảng loạn nhìn màn sương đỏ xoắn lấy cổ hắn, giọng run rẩy: “Ninh Tùy Uyên, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Trên gương mặt hắn không hề có chút cảm xúc nào.
Nỗi lo, nỗi sợ, thậm chí cả sự căm ghét mà nàng cố giấu trong đáy mắt đều bị hắn nhìn thấu.
Ninh Tùy Uyên rũ mi, ánh mắt lướt qua kẻ đang quỳ dưới chân hắn, nhàn nhạt hỏi: “Nàng giết ta… là vì hắn, phải không?”
Phù Huỳnh sững người: “Ngươi nói gì?”
Ninh Tùy Uyên không trả lời, tự mình cúi người, nắm lấy tóc Bùi Dung Châu, cúi xuống nhìn kỹ gương mặt hắn.
Bùi Dung Châu vẫn còn giữ được chút ý thức, đầu ngửa ra sau quá lâu khiến máu mũi chảy ngược, hắn ho khan mấy tiếng, vừa chật vật vừa nhếch nhác, đâu còn dáng vẻ tuấn tú nhã nhạn như ngày thường.
Ninh Tùy Uyên đứng trên cao, lạnh lùng nhìn xuống, giọng nói lẫn đầy sát khí: “Ngày nàng và hắn lần đầu gặp nhau, ta đã nên nhận ra rồi.” Hắn nói, “Khi đó ta đã cảm thấy kỳ lạ, một đại phu thôn dã bình thường có gì đáng để nàng để mắt đến? Nay nghĩ lại, chẳng qua chỉ vì hắn là kiếp sau của phu quân quá cố của nàng mà thôi.”
Phù Huỳnh trừng lớn mắt, không thể tin nổi, theo bản năng bước lên một bước, nhưng thấy màn sương đỏ quấn siết chặt hơn, toàn thân nàng căng cứng, không dám manh động.
“Ninh Tùy Uyên, tất cả chuyện này không liên quan gì đến huynh ấy, ngươi đừng kéo người vô tội vào.”
“Liên lụy kẻ vô tội?” Ninh Tùy Uyên bật cười, trong tiếng cười mang theo cảm xúc mà Phù Huỳnh không sao hiểu nổi: “Là không muốn ta liên lụy kẻ vô tội, hay là không muốn hắn chết thêm một lần nữa?”
Hắn bất chợt ép sát nàng.
Tim Phù Huỳnh khẽ siết lại, theo phản xạ lùi hai bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhưng rồi lại nghĩ đến Bùi Dung Châu phía sau, bước chân lập tức khựng lại.
Ninh Tùy Uyên dĩ nhiên không bỏ qua sự ghét bỏ rõ ràng trong đáy mắt nàng, hắn coi như không thấy, giơ tay nâng cằm nàng lên, khóa chặt toàn bộ khuôn mặt nàng trong đôi mắt đen sâu thẳm của mình.
Ba năm ở thế gian, với Ninh Tùy Uyên mà nói, cũng chỉ như bóng câu lướt qua khe cửa.
Ngoại trừ thần ấn màu vàng ở mi tâm không còn bị che giấu, dung mạo nàng không thay đổi chút nào, vẫn thanh khiết, tĩnh lặng, mang theo vẻ lạnh lẽo xa vời mà người thường khó có thể đến gần. Không chỉ người đời, ngay cả khi Ninh Tùy Uyên đứng đối diện nàng, cũng như hóa thành kẻ phàm tục tầm thường.
Chỉ một ánh nhìn, đối với nàng mà nói, cũng giống như vấy bẩn.
Phù Huỳnh siết chặt sống lưng, vì quá căng thẳng nên giọng nói cũng trở nên khàn đục: “Ngươi nhận lầm người rồi. Phu quân của ta không liên quan đến việc này. Nếu ngươi muốn báo thù, thì hãy nhắm vào ta, cần gì phải liên lụy một phàm nhân vô tội.”
Báo thù?
Ninh Tùy Uyên chưa từng oán hận nàng, thì nói gì đến hai chữ “báo thù”.
Sắc mặt hắn bỗng dịu lại.
Những ngón tay lạnh như băng khẽ vuốt qua hàng mi, khóe mắt nàng, thuận tay vén sợi tóc lòa xòa trước trán nàng ra sau tai, động tác thân mật như xưa, sau đó vòng tay qua vai nàng, kéo nàng bước đến trước mặt Bùi Dung Châu.
“A Huỳnh, ta là phu quân của nàng. Phu quân sẽ không bao giờ báo thù thê tử của mình. Chỉ là… không thể dung thứ một kẻ khác dám vọng tưởng đến thê tử của mình.”
Hắn ngoắc tay gọi một đầu sương đỏ đến, nắm lấy chuôi của nó, đưa về phía Phù Huỳnh: “Nào, giết hắn đi.”
Đầu nhọn của lưỡi sương hướng thẳng vào cổ họng Bùi Dung Châu, còn đầu kia bị ép đặt vào tay nàng.
Lưỡi dao do linh vụ ngưng tụ thành, tuy không có cảm giác về chất liệu, nhưng khi chạm vào da thịt vẫn khiến toàn thân nàng run lên từng hồi.
Ninh Tùy Uyên cúi sát tai nàng, giọng nói như mê hoặc, lại như đang ôn hòa thương lượng: “Giết hắn đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”
Nàng cứng đờ quay đầu lại.
Nam tử kia như dã thú bị giam cầm dưới vực sâu suốt ngàn năm, điên cuồng mà không tự biết, bình thản đến rợn người: “A Huỳnh, ta biết nàng không cố ý. Nếu không vì sự tồn tại của hắn; nếu không vì bọn người kia xúi giục, nàng sao có thể nỡ ra tay với ta, với cả Cửu U? Giết hắn đi, từ nay về sau, phu quân nàng chỉ còn lại ta là đủ.”
Khi nghe đến những lời đồn đại khắp nơi kia, Ninh Tùy Uyên không phải chưa từng tức giận.
Nhưng rồi lại nghĩ, nếu Phù Huỳnh thật sự không yêu hắn, thì những ngày tháng cuồng si quấn quýt đó là gì? Những phút động lòng không phải giả, những nụ hôn cũng không phải giả, sự đồng hành lại càng không phải giả.
Cho nên, là những người đó ảnh hưởng đến nàng.
Những lời này từ miệng hắn thốt ra, hoang đường đến mức khiến Phù Huỳnh không thể phản ứng kịp.
Ninh Tùy Uyên có thể phá kết giới tiến vào nơi này, chứng tỏ hắn vẫn giữ nguyên tu vi trước kia. Phù Huỳnh tuyệt đối không thể kinh động đến thị vệ bên ngoài, tránh để họ bị vạ lây.
Nàng càng không thể ngồi yên chờ chết, để mặc Ninh Tùy Uyên muốn làm gì thì làm.
Ngón tay khẽ động, Linh khí của Ẩn Thanh Đăng theo lệnh rơi vào lòng bàn tay. Nhưng động tác của Ninh Tùy Uyên nhanh hơn, trước khi nàng kịp phát động pháp thuật, đã chế trụ cổ tay nàng, đồng thời dùng “Cấm Tiên Chú” quấn chặt cổ tay cả hai lại với nhau.
Bàn tay rộng lớn của hắn dán sát bên hông nàng, đuôi mắt chứa đầy sự cố chấp gần như điên cuồng.
Ninh Tùy Uyên áp sát mặt nàng, giọng nói mềm mỏng như thôi miên: “Cửu U đối với ta là tất cả; nàng đối với ta cũng là tất cả. Phải trái đúng sai, ta không quan tâm, cũng chẳng muốn biết. Nhưng… ta không thể mất nàng.”
Hơi thở hắn vấn vít bên tai, Phù Huỳnh không thể thoát khỏi sự trói buộc, tay cầm Thanh Trâm vì siết chặt mà không ngừng run rẩy.
Cảm nhận được sự phản kháng của chủ nhân, linh lực của Thanh Đăng lập tức dâng lên, trực tiếp công kích về phía Ninh Tùy Uyên.
Hắn không tránh cũng không né, như thể không cảm nhận được đau đớn, mặc cho linh hỏa xuyên qua lồng ngực.
Ánh mắt Ninh Tùy Uyên chậm rãi dời về phía sau nàng, lạnh lẽo rơi lên người Bùi Dung Châu.
“Ta biết, Sinh Tử Quyển có thuật nghịch chuyển thời gian. Vòng Luân Hồi đã mở được một lần, vậy thì có thể mở lần thứ hai.” Hắn nói: “Chúng ta giết hắn trước, rồi quay về quá khứ. Ta sẽ khiến nàng quên đi tất cả, và chúng ta… sẽ bắt đầu lại từ đầu.”
Từng chữ rõ ràng, câu câu điên dại.
Phù Huỳnh hé miệng, giọng run rẩy: “Ngươi… ngươi có biết mình đang nói gì không?”
Hồi quy là nghịch thiên, mà vòng Luân Hồi lại càng là tà thuật trời đất không dung.
Hắn từng căm hận tột cùng, dùng nghìn năm tìm cách phá giải, thậm chí lấy chính thân mình làm vật hiến tế để thoát khỏi khổ ải. Vậy mà bây giờ… hắn lại nói, muốn mở lại vòng Luân Hồi?
“Ta biết mà.” Ninh Tùy Uyên vuốt ve gò má nàng, cúi đầu muốn tìm môi nàng, lại bị Phù Huỳnh nhanh chóng tránh khỏi.
Trong đáy mắt hắn, dịu dàng vẫn không hề thuyên giảm: “Chỉ cần có thể trở về khi xưa, cho dù phải vĩnh viễn bị giam cầm trong năm tháng, ta cũng cam tâm tình nguyện.”
Lời nguyền từng là xiềng xích, giờ lại trở thành quá khứ mà hắn khát khao quay lại.
Cửu U, đối với Ninh Tùy Uyên, là trách nhiệm chẳng thể nào gạt bỏ.
Ngàn năm qua, hắn dốc lòng vì Cửu U, cho dù trong thức hải từng khắc từng khắc đều vang vọng những lời căm hận, nhưng theo thời gian, chúng cũng biến thành thứ trò tiêu khiển hắn đã quen thuộc.
Tên hiệu Cửu U Đế Quân, là của Ninh Tùy Uyên.
Nhưng một khi mất đi danh xưng “Đế Quân”, hắn lại chẳng còn là chính mình.
Vùng đất cháy đen tan nát ấy khiến hắn sợ hãi và đơn độc.
Chỉ cần quay lại, quay về là được.
“Chúng ta trở về ngày đại hôn đi, lần này sẽ không còn ai khác, chỉ có hai ta.” Trong lúc nói, Ninh Tùy Uyên mạnh mẽ siết chặt tay hai người đang bị pháp thuật cột chung lại.
Phù Huỳnh cảm thấy lòng bàn tay trở nên dính nhớp.
Đó là máu, máu rỉ ra từ kẽ ngón tay hắn.
Ninh Tùy Uyên không hề đùa. Hắn thực sự định cưỡng ép mở Huyết chú.
Phù Huỳnh động tâm niệm, mạnh mẽ bức phá pháp thuật, lập tức vung tay tát thẳng vào mặt hắn.
“Ninh Tùy Uyên, ngươi vẫn chưa hiểu sao? Ta chưa từng yêu ngươi!”
Tiếng nàng vang vọng, mang theo đau đớn, truyền thẳng vào thức hải.
Cấm Tiên Chú bị cưỡng ép phá bỏ, đồng thời cắt rách cổ tay cả hai. Mất đi Trùng Tiên tâm, cũng đồng nghĩa với việc mất khả năng tự hồi phục.
Đã từ rất lâu, Ninh Tùy Uyên không còn biết đau là gì.
Máu tươi tí tách chảy từ đầu ngón tay xuống, vậy mà hắn vẫn chỉ chăm chăm nhìn vào mắt nàng, cố tìm kiếm chút giả vờ nào đó trong ánh nhìn ấy.
Tiếc thay… trong mắt nàng, ngoài phẫn nộ, chỉ còn chán ghét.
Ninh Tùy Uyên khẽ ngoắc đầu ngón tay, chậm rãi quay sang liếc nhìn Bùi Dung Châu, giọng khàn đặc, như thể đã mất hết cảm giác: “Chỉ vì hắn?”
Hắn không hiểu.
Kẻ kia tầm thường mọi mặt, chẳng có điểm gì nổi bật. Làm sao… có thể xứng với nàng?
Cho dù hắn và nàng từng là phu thê thì sao? Họ đã bái đường, đã uống rượu hợp cẩn.
Cớ gì… chỉ có hắn là được khắc ghi mãi mãi?
Lửa giận của Ninh Tùy Uyên dâng trào, ánh mắt dần trở nên băng lạnh.
Hắn xoay người, chậm rãi tiến về phía Bùi Dung Châu, vừa đi vừa nói: “A Huỳnh, không sao.” Đồng tử Ninh Tùy Uyên tối đen như mực: “Cứ làm theo lời ta, giết hắn, rồi chúng ta quay về quá khứ.”
Ninh Tùy Uyên hiểu rõ thần lực của Quyết Minh Ấn và Sinh Tử Quyển.
Hắn đã sớm nắm được cách khởi động vòng Luân Hồi. Có thêm hai món thần vật đó, tuyệt đối sẽ không thất bại như Đan Quang từng.
Cửu U sẽ trở lại.
Phù Huỳnh… cũng sẽ tiếp tục yêu hắn.
Tới khi đó, họ sẽ ở lại Cửu U, vĩnh viễn không rời đi nữa.
Khoảnh khắc ấy, khí chất oai nghiêm của một Đế quân ngày nào tan biến sạch, bóng lưng hắn từng bước chìm vào bóng tối, chỉ còn lại nỗi cô quạnh thê lương.
Lý trí… đã bị nghiền nát thành tro bụi.
Nàng không tiến đến gần, trong đáy mắt chỉ phản chiếu một bóng đen sâu thẳm, môi khẽ hé, buông ra bốn chữ: “Phàm nhân sao xứng.”
Ninh Tùy Uyên khựng bước.
Phù Huỳnh nói: “Đây là bốn chữ mà ngươi đã nói với ta… khi giết ta.”
Con ngươi Ninh Tùy Uyên co rút dữ dội, kinh hoảng tột cùng khiến hắn lập tức quay đầu lại.
Phù Huỳnh đứng ở cửa sổ, ánh trăng ảm đạm rơi xuống bờ vai, thần sắc lạnh lẽo, lẫn cả vẻ giễu cợt khôn cùng.
Nhìn đôi mắt rõ ràng hoàn toàn không biết gì của hắn, Phù Huỳnh bật cười lạnh: “Ninh Tùy Uyên, ngươi từng giết ta… nhưng lại chẳng nhớ gì cả, đúng không?”
Cuối cùng, nàng lại nói thêm một câu: “Dù sao… người bị ngươi giết, quá nhiều rồi.”
***