Chương 109
***
Thời gian hoàn thành Bản Thảo Bách Luận sớm hơn dự tính của Phù Huỳnh mấy ngày. Nàng cùng Bùi Dung Châu tranh thủ thời gian còn lại để tra xét toàn bộ quyển sách một lượt, chỉnh sửa các chi tiết, sau đó giao cho Bùi Dung Châu lo việc khắc in. Việc tiếp theo là tìm cách phân phát cuốn sách này đến khắp ba ngọn núi lớn.
Đó là một hành trình dài, chẳng thể hoàn thành trong ngày một ngày hai.
Xong xuôi mọi việc, Phù Huỳnh để lại một ít hạt giống dược thảo, rồi mới yên tâm cùng Ninh Tùy Uyên rời đi.
Dân làng ở trấn Tửu Tuyền chẳng biết nghe tin từ đâu, ngày nàng rời đi, tất cả đều kéo nhau đến y quán tiễn biệt. Trong nhà cũng chẳng có vật gì quý giá, chỉ có thể mang rượu ngọt tự ủ, cùng chút đặc sản địa phương tặng nàng.
Họ rõ ràng là không nỡ, cứ thế tiễn nàng ra khỏi trấn, đứng xa xa dõi theo, mãi đến khi không còn trông thấy bóng nàng nữa.
Mọi thứ dân chúng tặng đều được Phù Huỳnh cất kỹ vào túi trữ vật.
Bóng dáng của trấn Tửu Tuyền đã bị nàng hoàn toàn bỏ lại sau lưng, trời xanh thấp nặng, dường như chỉ cách mặt đất một gang tay.
Nàng không biết cuốn sách kia liệu có thể cứu được bao nhiêu người; cũng không biết số mệnh phía trước sẽ trôi về đâu. Nàng chỉ hy vọng người trong thiên hạ có thể sống tốt hơn một chút, lại tốt hơn một chút nữa.
Hy vọng sẽ không còn ai phải chịu đói; không ai phải bệnh tật, lưu lạc, không chốn dung thân.
Trong cơn mông lung, có một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.
Đầu ngón tay Phù Huỳnh đã chai sạn, không còn mềm mại như trước. Hắn nắm lấy, nhẹ nhàng vuốt ve, như thể trân quý yêu thương.
“Nếu nàng không nỡ, sau này quay lại làm một bữa tiệc cưới cũng được.”
Đôi mắt tròn to của Phù Huỳnh nghi hoặc nhìn hắn.
Nghĩ đến ngày thành thân sắp tới, tâm trạng Ninh Tùy Uyên khá tốt, khóe môi khẽ cong lên: “Ta nghe người ta nói, nữ tử xuất giá sẽ về nhà mẹ đẻ làm thêm một bữa tiệc đãi khách. Nàng không có nhà mẹ, lại thích nơi này, chẳng bằng coi đây là nhà mẹ đẻ. Nếu có thể khiến nàng vui, ta sao lại có ý kiến gì.”
Hắn không hiểu rõ những lễ tục phàm trần, nhưng vì Phù Huỳnh, thỉnh thoảng tuân theo một chút cũng chẳng sao.
Phù Huỳnh mỉm cười nhạt, bỗng rút tay ra, đặt lên ngực hắn.
Cổ trùng cảm nhận được khí tức của chủ nhân, mạch đập liền tăng tốc. Dĩ nhiên Ninh Tùy Uyên không nhận ra sự biến hóa nhỏ này, bởi mỗi lần gần nàng, lòng hắn chưa từng yên tĩnh lấy một khắc.
Phù Huỳnh thu tay về: “Thôi vậy, cần gì phiền phức thế.”
“Ta không sợ phiền, chỉ sợ nàng không vui.”
Nàng không nói gì, tiếp tục bước đi.
Ma tôn vai rộng chân dài, vài bước đã đuổi kịp, dịu dàng hỏi: “Sau khi thành thân, có thể gọi ta một tiếng phu quân không?”
Phù Huỳnh khựng lại một nhịp, hàng mi dài cụp xuống, không trả lời.
Ánh mắt hắn vẫn kiên trì dõi theo nàng, Phù Huỳnh khẽ cắn môi dưới: “Sẽ gọi.”
Ma tôn giãn mày, lúc này mới hài lòng buông bỏ.
Đột nhiên, cả hai đồng thời dừng bước.
Phía trước có một bóng người đứng yên, gương mặt lạnh nhạt, ánh mắt nhàn đạm.
Phù Huỳnh hơi nhíu mày, Ninh Tùy Uyên khẽ mắng một tiếng xui xẻo, gọi Thương Lang, kéo nàng định rời đi.
Ngay khoảnh khắc kế tiếp, Hạ Quan Lan chợt lao đến chắn trước mặt hai người, bất ngờ nắm lấy tay còn lại của Phù Huỳnh, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của Ninh Tùy Uyên, ánh mắt như mặt hồ trong veo, chăm chú nhìn nàng không rời.
Lực nắm ở cổ tay không mạnh, nhưng cũng không dễ gạt ra.
Ninh Tùy Uyên nghiến răng, gằn ra hai chữ: “Buông tay.”
Hạ Quan Lan như thể chẳng nghe thấy gì, cất giọng: “Nàng thực sự có thể trơ mắt nhìn bọn họ lưu lạc tha phương sao?”
Chữ “bọn họ” kia, Phù Huỳnh hiểu rõ là ám chỉ ai.
Nàng bật cười lạnh, dứt khoát rút tay khỏi lòng bàn tay hắn, giọng châm chọc không chút nể nang: “Vậy còn ngươi, chẳng phải cũng đang trơ mắt nhìn họ lưu lạc đó sao?”
“Ta…”
“Ngươi xưa nay vẫn quen dùng mấy thủ đoạn này, chẳng phải sao?” Phù Huỳnh không cho hắn cơ hội giải thích, lạnh lùng cắt lời, chất vấn thẳng thắn: “Hạ Quan Lan, thứ ngươi thật sự muốn là ta, hay chỉ là cái danh ‘Thánh nữ’ kia?”
Lòng bàn tay bỗng trống rỗng.
Hạ Quan Lan khẽ cử động ngón tay, lại không dám ngẩng đầu đối mặt với nàng.
“Nguyệt Hạ thành là mảnh linh địa, bao năm nay Già Nhược đã dốc lòng bảo vệ bọn họ, chỉ dựa vào họ thôi thì căn bản không thể giữ được vùng đó. Ta thừa nhận, chính ta đã đẩy nàng đến vị trí này. Nhưng mà, Phù Huỳnh…” Trong đáy mắt hắn, nét cô quạnh ban đầu dần tản ra, biến thành sắc bén, thậm chí là tàn nhẫn.
“Nàng thực sự có thể bỏ mặc họ bị áp bức, không chốn dung thân sao? Nàng nỡ để Già Nhược đem hết niềm kỳ vọng đặt vào nàng rồi lại chôn vùi thành tro bụi sao?”
Giờ đây, sự thiện lương của nàng đã trở thành nhược điểm bị Hạ Quan Lan nắm lấy.
Nàng không có sự tàn nhẫn vô tình của Ninh Tùy Uyên; cũng chẳng có cái lạnh lẽo ích kỷ của hắn, thậm chí ngay cả một phần ba sự giả vờ như Vân Kỳ nàng cũng chưa từng học nổi.
Lòng tốt của nàng thuần khiết đến mức Hạ Quan Lan có thể chắc chắn nàng sẽ không làm ngơ.
Hạ Quan Lan lui về sau, kéo giãn khoảng cách, vung tay áo lấy ra một bình sứ: “Ta biết dược thảo trong nhân gian đang khan hiếm. Đây là giống thuốc từ Thái Hoa Sơn, chia thành trăm loại, không kén chọn thổ nhưỡng, đủ để đáp ứng những loài được nhắc trong Bản Thảo Bách Luận.”
Hắn đặt bình thuốc xuống, thản nhiên nói: “Đi hay ở, tùy nàng.”
Chiếc bình thuốc cô độc lơ lửng trong không trung.
Ninh Tùy Uyên liếc sang nàng, thấy nàng im lặng, định thay nàng xử lý. Thế nhưng rất nhanh, Phù Huỳnh đã tự tay nhận lấy bình thuốc kia.
Dù là ở thời đại nào, thuốc vẫn luôn là thứ quý giá nhất. Phù Huỳnh không đến mức vì giận dữ mà chà đạp lên những thứ đáng quý như vậy.
Hành động ấy khiến Ninh Tùy Uyên khẽ nhíu mày. Hắn không nói gì, chỉ dắt nàng bước vào kiệu.
Thương Lang phi hành trong không trung, gió vút bên tai.
Không biết đã bay bao lâu, cảm giác lơ lửng dần tan biến, chiếc kiệu đáp xuống mặt đất một cách vững vàng.
“Đến rồi.”
Hắn vén rèm xe, đưa tay ra với nàng.
Phù Huỳnh không chút nghi ngờ, đặt tay vào lòng bàn tay hắn mà bước xuống, nhưng khi ngẩng đầu lên, thứ đập vào mắt lại không phải là Cửu U Ma Đô quen thuộc, mà là…
“Nhìn kìa!”
“Thần nữ Phù Huỳnh trở về rồi!!!”
Vệ binh trấn thủ cổng thành lập tức nhận ra nàng, mừng rỡ quay người chạy vào trong.
Phù Huỳnh không tin nổi mà nhìn sang Ninh Tùy Uyên bên cạnh.
“Ta cứ thấy trong lòng nàng còn canh cánh, nên dứt khoát đưa nàng đến đây.” Ma Tôn xưa nay luôn kiêu ngạo, vậy mà lúc này lại lộ ra nụ cười ấm áp hiếm thấy: “Phù Huỳnh, ta hy vọng nàng có thể làm nghe theo lòng mình.”
“Dù là Thần nữ, hay phàm nhân, chung quy cũng chỉ là một cái tên gọi mà thôi. Tên là để người ngoài gọi, trong mắt ta, Phù Huỳnh chỉ là Phù Huỳnh.”
Hắn nắm lấy tay nàng.
“Vì vậy, không cần để tâm ánh mắt người đời. Là chính nàng, chính là tốt nhất.”
Là chính mình… chính là tốt nhất.
Phù Huỳnh cúi đầu nhìn bàn tay mà hắn đang nắm lấy – ấm áp, rộng lớn. Khóe mắt nàng dần nóng lên, giọt lệ vừa sắp tràn khỏi mí đã bị nàng cố gắng kìm nén lại.
Đúng lúc này, tên vệ binh kia cũng đã chạy xuống, theo sau còn có Thập Cửu và Triệu thống lĩnh.
Rõ ràng đang là giờ dùng bữa tối, vậy mà khi tin tức lan ra, không ít người vội vã kéo đến nghênh đón. Từng gương mặt rạng rỡ, phấn khởi ấy khiến đáy lòng Phù Huỳnh dâng lên một nỗi chua xót khó tả.
“Phù Huỳnh cô nương!”
“Thần nữ!”
Mọi người đồng thanh gọi tên nàng, từng nhóm từng nhóm vây lấy nàng.
Triệu thống lĩnh và Thập Cửu thở hổn hển chạy tới trước mặt nàng, đồng loạt khom người hành lễ, Phù Huỳnh vội đỡ lấy, dịu giọng nói: “Tướng quân miễn lễ.”
“Chúng ta cứ ngỡ cô nương sẽ không quay lại nữa.” Trong mắt Triệu thống lĩnh hơi đỏ hoe.
“Tiện đường ghé qua xem thử.” Giọng nàng ôn hòa, “Những người từng nhiễm ôn dịch, giờ thế nào rồi?”
“Nhờ ơn cô nương, giờ họ đã khỏi cả rồi.”
Phù Huỳnh thở phào nhẹ nhõm, khẽ liếc sang Ninh Tùy Uyên, nhận được ánh mắt xác nhận từ hắn, nàng liền theo Thập Cửu và Triệu thống lĩnh vào thành.
Trên đường đi, hai người đơn giản thuật lại tình hình của Nguyệt Hạ thành và Thiên Vũ.
Quả đúng như lời Hạ Quan Lan, mấy ngày nay có không ít tà tu kéo đến tấn công, may mà có bán yêu thủ thành nên tình hình vẫn tạm ổn. Ngược lại, vùng chung quanh Thiên Vũ đã bắt đầu rối loạn, thêm vào đó, nhiều người đang ráo riết truy tìm tung tích Phù Huỳnh, khiến Nguyệt Hạ thành lại trở thành mục tiêu bị nhắm đến.
Nghe xong, nét thư thái ban đầu trên mặt Phù Huỳnh đã sớm biến mất.
“Trước tiên, để ta gặp Lão Xử đã.”
Triệu thống lĩnh dẫn đầu, đưa Phù Huỳnh đi gặp người.
Nàng đem quyển Bản Thảo Bách Luận đã được khắc in, cùng một phần hạt giống mà Hạ Quan Lan đưa, giao cả vào tay Lão Xử: “Những thứ này, phiền lão nhân giúp truyền bá.”
Ban đầu Lão Xử còn chưa rõ đó là gì, đến khi lật vài trang xem qua, liền vỗ đùi liên tục khen hay. Là người cùng theo y đạo, ông tự nhiên hiểu được quyển y thư không quá dày này đã hàm chứa biết bao tâm huyết của người biên soạn.
Nếu thật sự có thể lưu truyền rộng rãi, ắt hẳn sẽ mang lại lợi ích lớn cho hậu thế.
Ánh mắt Lão Xử nhìn nàng lúc này đã hoàn toàn hóa thành sự tán thưởng và ngưỡng mộ: “Phù cô nương quả là có tấm lòng.”
Phù Huỳnh mỉm cười, khiêm tốn đáp: “Một mình ta tất nhiên không thể hoàn tất thuận lợi như vậy, cũng nhờ có bằng hữu giúp sức, hắn cũng là một vị đại phu rất giỏi.”
Lão Xử thuận theo câu chuyện mà hàn huyên tiếp, thỉnh thoảng còn bàn luận đôi ba chuyện liên quan đến dược lý.
Ninh Tùy Uyên đứng bên không hiểu gì, cũng chẳng hứng thú, phần lớn tâm trí đều dồn hết về phía Phù Huỳnh, lúc nào nàng cũng dịu dàng, dù những lời nàng nói nghe khó hiểu đến đâu, trong mắt hắn, lúc ấy nàng vẫn tỏa sáng rực rỡ.
Rõ ràng quyển sách kia chẳng liên quan gì đến hắn, hắn cũng chẳng hiểu nó có ích gì, nhưng lần đầu tiên trong đời Ma Tôn lại dâng lên một cảm giác… tự hào.
“Trong mắt lão phu, cô nương không chỉ xứng làm Thần nữ của Nguyệt Hạ thành, mà còn xứng đáng làm Sơn chủ của Thiên Vũ.”
Lão Xử nói xong, Ninh Tùy Uyên thu hồi tâm trí, chờ xem Phù Huỳnh sẽ đáp lời ra sao.
Nàng mỉm cười, khẽ lắc đầu: “Ở địa vị nào thì phải làm việc tương xứng. Ta đã làm được gì cho Thiên Vũ đâu?”
Từ lão nói: “Cô nương giết tà mị, trừ ôn dịch, đó chẳng phải là cống hiến ư?”
Phù Huỳnh lại nói: “Tam sơn tứ hải, tà mị trùng trùng. Chư tiên Thái Hoa Sơn ngày ngày trừ yêu diệt quỷ, họ chẳng phải càng thích hợp hơn ta sao?”
Lão Xử nghe vậy, trong chốc lát á khẩu không đáp được lời nào.
Phù Huỳnh tiếp tục nói: “Làm chủ một ngọn núi, lo nghĩ cho lê dân bách tính là điều cần có, nhưng điều quan trọng hơn là phải kết thiện duyên, chiếm được lòng người. Thiên Vũ mênh mông rộng lớn, so với cố Sơn chủ Thiên Vũ năm xưa, việc ta làm chẳng qua như cát bụi giữa đất trời rộng lớn, có tư cách gì để nói đến việc được lòng dân? Lại càng không có lý do để trông mong vùng đất này sẽ công nhận ta. Nếu ta cứ miễn cưỡng ngồi vào vị trí ấy mà năng lực chẳng đủ để xứng đáng, cuối cùng chỉ chuốc lấy oán thán bốn bề mà thôi.”
“Nỗi lo của các người, ta hiểu. Nhưng không cần lo lắng, dù ta không làm Thần nữ gì cả, thì cũng vẫn sẽ dùng khả năng của mình để bảo vệ tòa đô thành này khỏi mọi sự xâm phạm từ bên ngoài.”
Lời nàng nói rất rõ ràng, Lão Xử biết rõ mình không thể khuyên được, cuối cùng chỉ đành đứng dậy, cung kính cúi người hành lễ thật sâu với Phù Huỳnh.
Phù Huỳnh áy náy, vội vàng đỡ ông dậy: “Nguyệt Hạ thành dễ thủ khó công, lại không thiếu thanh niên tráng kiện, nếu mọi người đồng lòng hợp sức, ta tin rằng tất cả sẽ được bình an vô sự.”
Cáo biệt Lão xử, vẻ mặt Phù Huỳnh vẫn mang đầy nỗi tâm tư nặng trĩu.
Ninh Tùy Uyên đi bên cạnh, chủ động cất lời: “Nếu nàng muốn, không bằng cứ ở lại đây.”
Phù Huỳnh lắc đầu.
Trong mắt dân chúng Nguyệt Hạ thành, Già Nhược bị nàng giết là tà mị; nhưng nàng biết rõ, Già Nhược mới chính là người nên được ghi nhớ nhất. Vậy thì làm sao nàng có thể thản nhiên mà thay thế người ấy?
Người đã quên thì là quên, còn nàng vì vẫn còn nhớ, nên không thể không nhìn nhận sự hy sinh kia; càng không thể vô tư thừa hưởng thành quả ấy như chuyện hiển nhiên.
Huống hồ, vị trí Thần nữ này vốn là do Hạ Quan Lan cố tình đẩy nàng vào.
Hắn càng muốn nàng trở thành Thần nữ, nàng lại càng không thể để hắn toại nguyện.
***