Nữ phụ chết thảm – Chương 106

Chương 106

***

Đêm đã khuya.

Đám thị vệ trực đêm tại Hoa Linh Cung đứng đúng vị trí, chán chường đến mức ngáp dài ngáp ngắn, thỉnh thoảng để xua đi cái đêm dài dằng dặc, lại rì rầm đôi ba câu chuyện phiếm.

“Nghe nói hôm nay lại bắt được một con Huyền Quỷ ở Mộ Hoa?” Một thị vệ vừa nói vừa rút bình rượu ra, nhấp một ngụm nhỏ.

Đồng bạn đứng bên nghe vậy liền hạ thấp giọng: “Bên ngoài thì nói là Huyền Quỷ, nhưng thực ra… đó chính là Hầu tướng quân.”

“Hầu tướng quân?! Chẳng lẽ ngươi nói là Hầu Thu Bình tướng quân?” Hắn trợn to mắt, “Nhưng Hầu tướng quân chẳng phải đã…”

“Suỵt!” Đồng bạn vội đưa tay bịt miệng hắn, “Mười bảy năm trước, Hầu tướng quân biến thành Huyền Quỷ, tàn sát đồng bào; chuyện này người người đều biết. Nhưng ngươi có biết, khi ấy Hầu tướng quân là bị ép buộc không? Nghe nói… tuy thân thể đã hóa thành Huyền Quỷ, nhưng ý thức con người vẫn còn sót lại. Sau đó Thần nữ không nỡ, mới lén giấu hắn ta trong Mộ Hoa.”

Những lời này khiến thị vệ ngây ra, hồi lâu không hoàn hồn.

Phải mất một lúc lâu mới nuốt được ngụm nước bọt, run rẩy hỏi: “Vậy… vậy dân chúng có cam lòng không?”

Hắn lắc đầu: “Chính vì sợ chuyện này truyền ra gây hoảng loạn, nên dân chúng ngoài thành hoàn toàn không hay biết, người trong cung cũng hiếm ai rõ, bên ngoài chỉ nói Hầu tướng quân đã chết từ mười bảy năm trước rồi. Việc này bị giấu rất kỹ, ta cũng chỉ nghe ngóng được từ người khác thôi.” Hắn hạ giọng cảnh cáo, “Tóm lại chuyện này tuyệt đối là bí mật, ngươi nhất định phải giữ mồm giữ miệng, lỡ miệng là bay đầu đó.”

Nói rồi còn cảnh giác đảo mắt bốn phía, xác nhận không có ai thấy mới nhẹ nhõm thở phào, sau đó không bàn thêm câu nào về chuyện ấy nữa.

Không ai trong bọn họ nhận ra, một làn khói đen lặng lẽ tan vào bóng đêm, theo lối cũ trở lại Mộ Hoa.

Mộ Hoa lúc đêm khuya vẫn sáng tỏ như ban ngày.

Ninh Tùy Uyên âm thầm bố trí kết giới, đảm bảo không để động tĩnh lọt ra ngoài, sau đó lặng lẽ lẻn vào. Hắn đưa một tia linh lực ra dò xét bốn phía, cuối cùng tìm được động tĩnh dị thường quen thuộc dưới chân hồ hoa.

Luồng linh lực xa lạ mà nguy hiểm khiến Hầu Thu Bình đã có dự cảm từ trước, hai mắt ông đột ngột mở ra, bật người dậy, nhưng vẫn chậm một bước. Chưa kịp thoát thân thì đã bị Ninh Tùy Uyên bóp chặt sau gáy, ấn mạnh xuống giữa bụi hoa.

Cùng lúc trói chặt đối phương, linh lực lập tức thâm nhập vào thức hải.

Một cơn xoáy khổng lồ hút linh thức của hắn vào, Ninh Tùy Uyên bị ép chứng kiến cuộc đời đầy bi thương của một nam nhân.

Đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, trong bão tuyết được Thần nữ cứu về, dạy cho võ nghệ tự vệ; sau đó phong cho vương tước, địa vị chỉ dưới một người, trên vạn người.

Hắn quả thật anh dũng phi thường, nhiều lần cứu kinh thành khỏi nước sôi lửa bỏng; đối với Thần nữ lại càng trung thành tuyệt đối.

Biến cố bắt đầu từ mười bảy năm trước, khi ba thế lực hỗn chiến, Nguyệt Hạ thành đột ngột đại loạn, hàng ngàn Huyền Quỷ tràn qua kết giới, tướng quân phụ trách phòng thủ vì bảo vệ dân chúng mà rơi vào hiểm cảnh.

Hắn đã tận tay giết chết thuộc hạ của mình.

Ký ức của Huyền Quỷ là một mảng đỏ thẫm.

Thiên địa nhuốm máu, hắn điên cuồng tàn sát, kỳ lạ thay thân thể rõ ràng đã biến đổi, nhưng ý thức vẫn rõ ràng. Khi ấy thân xác trở thành nhà lao không thể thoát, hắn khóc lóc, gào thét, nhưng vẫn không thể ngăn nổi bi kịch.

Cho đến khi Thần nữ… cho hắn nửa viên linh tâm của mình.

Thế nhưng cho dù có thể giữ được lý trí, hắn vẫn biết mình không còn là người, tội nghiệt đã gây ra đủ để không đáng sống trên đời.

Hầu Thu Bình đã chết, thay thế hắn là một Huyền Quỷ vô danh bị phong ấn trong Mộ Hoa.

Ký ức lướt nhanh.

Trong thức hải của hắn, Ninh Tùy Uyên thoáng thấy một bóng dáng mờ nhạt phủ đầy bụi trắng.

Hạ Quan Lan…

Ninh Tùy Uyên vừa định tiếp tục truy xét, thì Hầu Thu Bình đột nhiên giãy giụa thoát khỏi hắn, vì sợ để hắn nhìn thấy đáy lòng mình, vậy mà lại ra tay tự vỗ mạnh vào ngực, cưỡng ép tự thi triển phong tâm chú lên chính mình.

Ánh mắt Ninh Tùy Uyên tối sầm, hai sợi xích máu đỏ rực vọt ra từ đầu ngón tay, trong nháy mắt quấn lấy hai chân Huyền Quỷ, treo ngược lên giữa thân cây.

“Hạ Quan Lan vì sao lại xuất hiện ở nơi này?” Ninh Tùy Uyên bước lại gần thêm mấy bước, “Hắn đã nói gì với ngươi?”

Hai câu chất vấn lạnh lùng liên tiếp vẫn không thể lay chuyển Hầu Thu Bình. Đôi mắt đỏ rực của hắn nhìn chằm chằm vào Ninh Tùy Uyên, không chút né tránh.

Ninh Tùy Uyên hiểu rõ, người trước mặt là một khúc xương cứng đầu.

Nhưng hắn chẳng thiếu kiên nhẫn cũng chẳng thiếu thủ đoạn. Ánh mắt hạ thấp, xích máu trong tay theo đó siết chặt từng tấc da thịt.

Hầu Thu Bình rên khẽ một tiếng vì đau, nhưng vẫn cắn răng không nói nửa lời.

“Là nửa trái tim của Thần nữ Già Nhược đã giúp ngươi có được khả năng tự kiểm soát bản thân, vậy nói thử xem…” Ninh Tùy Uyên khẽ nhếch môi, cười lạnh, “Nếu ta moi trái tim ấy ra, lại hạ thêm độc chú vào, liệu Thần nữ Già Nhược có bị liên lụy vì ngươi hay không?”

Ninh Tùy Uyên ung dung thưởng thức biểu cảm đối phương, quả nhiên thấy trong đáy mắt kia chợt lóe qua một tia hoảng hốt và sững sờ.

“Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, Hạ Quan Lan rốt cuộc đã nói gì với ngươi.”

Một quãng lặng không dài lắm trôi qua, Ninh Tùy Uyên thấy môi đối phương khẽ động, như đang nói điều gì đó.

Không nghe rõ, hắn bước tới gần thêm hai bước.

Ngay khoảnh khắc ấy, trong mắt Hầu Thu Bình bỗng ánh lên vẻ hung tuyệt, chụp lấy nhành hoa khô dưới đất, bóp vụn thành phấn, vung thẳng về phía Ninh Tùy Uyên. Mùi thơm ngòn ngọt như máu tỏa ra khắp nơi, giữa làn sương trắng dày đặc, hắn nghe thấy tiếng da thịt bị xé rách, đến khi hoa phấn tan đi, tại chỗ Hầu Thu Bình bị khóa chỉ còn trơ trọi một đôi chân đẫm máu bị xé rời.

Hắn bật cười trong cổ họng, sắc mặt vẫn ung dung như cũ.

Ninh Tùy Uyên giơ tay kết trận: “Nghiệp chiếu linh đài, thiêu tận thanh minh — Khởi!”

Pháp thuật đỏ rực bùng lên, trong thoáng chốc đã thẩm thấu tận tâm can.

Mất đi hai chân, Hầu Thu Bình lảo đảo ngã vào trong một vũng nước, nhưng làn nước lạnh buốt giữa đêm lại không khiến hắn tỉnh táo hơn, ngược lại còn khiến ngọn lửa trong ngực càng thêm dữ dội.

Khi lý trí hoàn toàn bị thiêu rụi, bản tính sát phạt từng bị áp chế đã hoàn toàn chiếm lĩnh thức hải.

Hắn bước khỏi hồ nước, nửa thân dưới hóa thành ngọn lửa dữ dội bốc cháy ngùn ngụt, lôi theo thân thể tàn tạ bay lượn khắp kinh thành, nơi nào đi qua, nghiệp hỏa thiêu sạch.

Những tiếng thét kinh hoàng vang lên từng đợt, xé toạc màn đêm yên tĩnh.

Đến khi mọi người nhận ra kẻ phát cuồng là một con Huyền Quỷ, nỗi sợ hãi liền tăng vọt.

Ngọn lửa cháy càng lúc càng lớn, từ Hoa Linh Cung lan tới tận ngoài tường thành.

Tiếng khóc than sắc bén chói tai đột nhiên khiến Hầu Thu Bình nhớ lại ngày biến loạn ở Nguyệt Hạ thành mười bảy năm trước, hôm ấy, hắn giơ cao đao, tự tay đâm chết người phó tướng do mình một tay bồi dưỡng.

Mọi người đều đang khóc, đang chạy trốn. So với sợ hãi, họ càng bối rối hơn, vì sao vị tướng quân họ từng tín nhiệm lại phạm phải tội ác tày trời đến thế?

Hôm ấy, Hầu Thu Bình chỉ muốn chết, nhưng cuối cùng đến cả cái chết cũng trở thành xa xỉ. 

Trong đầu hắn vẫn còn sót lại một tia lý trí, liền lao về phía vùng ngoại thành hẻo lánh.

Vừa chạy, hắn vừa nhớ lại lời của Già Nhược: “Chết thì dễ, sống mới là khó. Chỉ có sống, mới có thể chuộc lại tội nghiệt của ngươi.”

Nàng nói: “A Bình, ở lại đi, bách tính cần ngươi.”

Thế nên nàng ban cho hắn nửa trái tim, giúp hắn tẩy sạch tà khí trên người, dù vẫn mang dáng vẻ Huyền Quỷ, hắn vẫn có thể tiếp tục bảo vệ vương thành này theo cách riêng của mình.

Từ đó về sau, thế gian không còn Hầu Thu Bình, chỉ còn một Huyền Quỷ đỏ rực trong Hoa Linh Cung.

Hắn bảo vệ vương thành, bảo vệ bách tính, tận tâm tận lực, chẳng màng thân phận của mình; không quan tâm có ai thấy được hành động ấy; lại càng không bận lòng đến tiếng xấu muôn đời.

Sống là để chuộc tội.

Vì vậy hắn không thể, không thể tái phạm một lần nữa.

“Mẫu thân, mau nhìn xem…”

Một cái bóng nhỏ bé non nớt bất chợt lao vào tầm mắt.

Tiểu cô nương cắn ngón tay, đôi mắt đầy tò mò nhìn chằm chằm Hầu Thu Bình. Hầu Thu Bình cũng đứng yên tại chỗ, bất động mà nhìn lại cô bé.

Dường như bé con cho rằng hắn không có ác ý, liền thử bước tới gần.

Theo từng bước chân non nớt kia áp sát, trán Hầu Thu Bình đột nhiên giật mạnh, gân xanh nổi rõ. Lý trí và bản năng dã thú giằng co kịch liệt. Ngay khi hắn giơ tay lên, định bóp nát trái tim mình để chấm dứt tất cả, thì sau lưng vang lên một giọng nói lạnh nhạt, mỏng như sương: “Cho dù ngươi chết rồi, ta cũng có cách biến thân xác này thành một con rối.”

Con ngươi Hầu Thu Bình co rút dữ dội, đốt ngón tay lập tức khựng lại.

Ninh Tùy Uyên đứng phía sau hắn, ánh mắt lạnh như băng vượt qua vai hắn, rơi thẳng đến tiểu cô nương kia. “Ta còn có thể, bắt ngươi tự tay giết chết đứa bé ấy, trước khi ngươi kịp ra tay”

Ninh Tùy Uyên lạnh lùng uy hiếp: “Hầu tướng quân, ngươi là người thông minh, hẳn phải biết chọn thế nào.”

“A Nam! Mau lại đây——!”

Ngay khoảnh khắc tay bé gái sắp chạm vào Hầu Thu Bình, một phụ nhân từ trong nhà vội vã chạy ra, một tay kéo đứa bé vào lòng, ôm chặt lấy rồi giật lui về phía sau, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn về phía hắn.

Chẳng bao lâu sau, càng có thêm nhiều người tụ tập lại.

Trong đám đông không biết ai bỗng kêu lên một tiếng: “Huyền Quỷ ở đây!”

Cả đám người lập tức rơi vào một khoảng chết lặng dài đằng đẵng.

Hầu Thu Bình bị vây giữa vòng người, không còn đường thoát.

Đối diện vô số ánh mắt kinh hoàng sợ hãi, Hầu Thu Bình như chấp nhận số mệnh, nhẹ nhàng khép mắt lại, khẽ nói một câu chỉ có hai người nghe thấy: “Nửa tháng trước, Hạ Quan Lan đến Nguyệt Hạ thành, nói với ta rằng có một kế sách có thể cứu Thần nữ Già Nhược.”

Ninh Tùy Uyên cau mày: “Kế gì?”

Hầu Thu Bình cắn chặt răng, dốc hết mọi điều: “Hắn… đến xin ta một tấm lệnh bài.”

Già Nhược vốn là thánh linh do hoa tàn tu luyện thành, vốn không nên nhiễm bụi trần, không nên vướng tạp uế.

Khi Tây Thủy lâm nạn, nàng lựa chọn mở linh đàm, tiếp nhận dân tị nạn, cũng đồng thời tiếp nhận trăm tà trong thiên hạ. Đến khi ba phe đại chiến mười bảy năm trước, Huyền Quỷ đột nhập, đã đẩy Già Nhược hoàn toàn vào con đường cùng.

Thế mà, cuối cùng nàng vẫn cho hắn nửa trái tim.

Từ đó, nàng bắt đầu ngủ say, bắt đầu tiều tụy. Khi cả Nguyệt Hạ thành không còn một đóa hoa nào nở rộ, Hầu Thu Bình mới nhận ra sinh mệnh của Già Nhược đã đến đoạn cuối.

Chính lúc ấy, Hạ Quan Lan đến tìm hắn, bàn về một cuộc giao dịch.

Hắn nói, có một người có thể cứu mạng Già Nhược. Người đó mang theo “Quyết Minh Ấn”, có thể giúp Già Nhược tái tạo kim thân.

Hầu Thu Bình cười khổ: “Theo kế hoạch, ta vốn định thiết trận tại Mộ Hoa, đưa nàng đến Tê Phương trận. Ai ngờ lại gặp phải ngươi.”

“Vậy còn trận ôn dịch này thì sao?” Ninh Tùy Uyên nhíu mày, “Cũng là do Hạ Quan Lan bày ra?”

Hầu Thu Bình sắc mặt tái nhợt, lắc đầu: “Hẳn là khi ngươi ở Mộ Hoa cũng đã thấy, nơi chôn hoa chết vốn do Già Nhược bệnh nặng mà phát sinh ra tà khí, từ đó sản sinh ra Huyền Quỷ. Già Nhược vốn là linh mạch của đất này, sinh mệnh nàng liên kết chặt chẽ với vùng đất này. Dân chúng sống dựa vào núi sông nơi đây, tất nhiên cũng bị nhiễm tà khí.”

Nghiệp hỏa của Trọng Minh vực vẫn không ngừng thiêu đốt sinh mệnh Già Nhược. Đến giờ, đã không còn cách nào cứu vãn.

Đối với Già Nhược, đó là nghiệp hỏa khiến nàng đau đớn đến mức sống không bằng chết; Đối với bách tính, đó là thứ tà khí ăn sâu khó trừ.

Hầu Thu Bình vốn không muốn để một người vô tội phải chết, nhưng khi phát hiện ra vực hỏa tại Mộ Hoa, thậm chí còn sinh ra cả Huyền Quỷ, hắn đã hiểu rõ mình không còn đường lui.

Hắn không thể để Già Nhược chết; càng không thể bỏ mặc vương thành.

Vì vậy, hắn chỉ còn cách tin vào Hạ Quan Lan, cầu mong nữ tử mang theo Quyết Minh Ấn ấy thật sự có thể cứu vạn dân thoát khỏi nước lửa.

“Những gì nên nói ta đều đã nói, ngươi giết ta đi.”

Ninh Tùy Uyên vốn dĩ cũng không định tha mạng cho hắn, nhưng đúng lúc định ra tay thì một rừng đuốc lửa ùn ùn kéo đến:

“Huyền Quỷ ở đó!”

“Gan to thật, dám làm loạn trong Nguyệt Hạ thành! Người đâu, trói hắn lại cho ta!”

Người hạ lệnh không ai khác chính là Triệu thống lĩnh.

Hộ Lân Vệ vừa định xông lên thì đã bị dân chúng vây chặt quanh Hầu Thu Bình.

“Triệu tướng quân, không thể được!” Một nam nhân dẫn đầu lên tiếng, “Tà vật này khuấy động Nguyệt Hạ thành, hại không ít tửu lâu, sân viện bị thiêu trụi. Hắn nên giao cho chúng ta, để chúng ta thay trời hành đạo.”

“Làm loạn!” Triệu thống lĩnh quát lớn, “Trừ Huyền Quỷ là trách nhiệm của Hộ Lân Vệ! Nếu để hắn chạy thoát, các ngươi chịu nổi hậu quả không?!”

Nhưng dân chúng lại không lùi bước: “Trừ phi để chúng ta thiêu chết hắn! Nếu không, chúng ta tuyệt đối không đi!”

“Đúng! Chúng ta không đi!”

“Thiêu chết hắn! Thiêu chết hắn!”

Hai bên tranh cãi, ầm ĩ không dứt.

Hầu Thu Bình hiểu rõ, bách tính hận Huyền Quỷ thấu xương. Dù có bị họ thiêu sống hay dùng cực hình tàn khốc hơn, hắn cũng không có lời oán thán nào. Vì thế, khi thấy Triệu thống lĩnh vẫn muốn giằng co, Hầu Thu Bình chỉ lặng lẽ lắc đầu.

Triệu thống lĩnh thấy được ám hiệu ấy, dù trong lòng muốn cản lại, nhưng trước thế cục lòng dân đã quyết, cuối cùng chỉ có thể mím môi, thở dài một tiếng thật sâu, rồi ra lệnh cho Hộ Lân Vệ nhường đường.

Đám binh lính phía sau trơ mắt nhìn Hầu Thu Bình bị dân chúng giận dữ khiêng đi, ai nấy đều sốt ruột: “Thống lĩnh, thật sự để họ thiêu sống tướng quân sao?”

Triệu thống lĩnh tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Nghĩ tới nghĩ lui, ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên khi trông thấy Ninh Tùy Uyên vẫn đứng bên cạnh chưa rời đi.

Hắn vội vã bước tới, không kịp suy nghĩ: “Tiên nhân, không biết ngài có thể…”

Lời còn chưa dứt, ánh mắt Ninh Tùy Uyên lạnh lẽo quét sang: “Giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi thật cho rằng có thể che mắt thiên hạ?”

Triệu thống lĩnh ngẩn ra, lúng túng nói: “Chuyện này… chuyện này thực không còn cách khác. Nói thật với ngài, Huyền Quỷ đó vốn là cựu tướng quân của ta, ngài ấy vẫn còn nhân tính. Trước kia cũng từng có công trạng, chúng ta không thể trơ mắt nhìn dân chúng thiêu sống ngài ấy như vậy.”

Ninh Tùy Uyên biết hắn hiểu lầm ý mình, lắc đầu không buồn giải thích, chỉ để lại một câu: “Đi theo xem một chút đi.” Rồi phất tay rời đi, bỏ lại một đám người trợn mắt há mồm.

Triệu thống lĩnh tuy không hiểu rõ, nhưng vẫn cẩn thận giữ lại chút đề phòng.

Hắn không vội ra tay, mà chọn mang theo hai tâm phúc, cải trang đơn giản rồi trà trộn vào đám đông.

Đoàn người áp giải Hầu Thu Bình đi vào sâu trong rừng. Đêm tối, người đông, ai cũng hỗn loạn, chẳng ai nhận ra họ đã bị trà trộn vào.

Rất nhanh, họ đến một khoảng đất trống.

Triệu thống lĩnh phóng người lên cây, từ trên cao nhìn xuống, thấy nam tử vừa rồi kêu la to nhất lại cởi trói cho Hầu Thu Bình, rồi bất ngờ làm ra một hành động khiến người khác không thể ngờ tới…

Đột nhiên được giải thoát khỏi trói buộc, phía sau lại im phăng phắc không một tiếng động, điều này khiến Hầu Thu Bình vô cùng nghi hoặc. Thế nhưng khi hắn ngoảnh đầu lại, đập vào mắt lại là từng bóng người quỳ rạp dưới chân, đông nghịt một màu đen kịt. 

Sóng triều chấn động cuộn trào, ập đến cuốn sạch lý trí, khiến hắn gần như không kịp phản ứng.

Sau đó, mọi người đồng loạt đứng dậy, không nói một lời, chỉ lặng lẽ xoay người rời đi.

“Cuối cùng cũng thiêu chết được tên Huyền Quỷ này rồi.”

“Phải đó, từ nay thành Nguyệt Hạ hẳn sẽ được yên ổn rồi.”

Họ nói với nhau như thế, vừa nói vừa rời đi, chẳng mấy chốc đã chẳng còn bóng dáng một ai.

Sương đêm lạnh thấu, Hầu Thu Bình há miệng, nhưng lại phát hiện bản thân không thể phát ra lấy một âm thanh.

Triệu thống lĩnh chứng kiến tất cả, lúc này mới bừng tỉnh, hiểu rõ hàm ý câu nói đầu tiên của Ninh Tùy Uyên: Giữa muôn trùng ánh mắt, sao có thể che mắt trời cao.

Hộ Lân Vệ hiểu rõ sự bất cam của Hầu Thu Bình, vì thế giữ kín bí mật này suốt mười bảy năm trời. Thế nhưng, dân chúng cũng chẳng hoàn toàn vô tri.

Trong mỗi ngày đêm luân chuyển, có lẽ sẽ có lúc vô tình nhìn thấy một bóng hình đỏ rực, đáng sợ lướt qua trong bóng tối. Nhưng không ai hoảng sợ, bởi họ đều biết, đó là vị tướng quân đang âm thầm bảo hộ Vương thành của họ.

***

Chương 107

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *