Chương 21: Tòa nhà ăn thịt người (17)
***
Khi trở lại tửu lâu ước định trước, ánh dương đã hơi chếch về tây. Trình Hàn Lân và Lục Uyển Anh đã đến từ sớm, trước mặt mỗi người đặt một chén trà cùng một đĩa mứt khô, cả hai mỗi người ôm một quyển sách, say sưa đọc đến mức mãi đến khi Hải Triều và Lương Dạ tiến lại gần mới sực tỉnh, luống cuống thu sách lại.
“Lục tỷ tỷ đang đọc gì vậy?” Hải Triều hỏi. “Là “Phương pháp châm cứu”, chỉ là tiện tay xem qua thôi, phòng khi hữu sự…” Lục Uyển Anh có phần thẹn thùng, như thể vừa làm chuyện gì không thể để người khác thấy.
Trình Hàn Lân cười hề hề, chẳng chút giữ kẽ: “Nếu Lục nương tử muốn thử châm, cứ việc dùng tại hạ làm mẫu.”
Rồi quay sang Lương Dạ: “Bản đồ mà Tử Minh muốn đã mua được rồi.”
Lương Dạ liếc nhìn khách nhân chen chúc trong quán: “Tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện.”
Trình Hàn Lân gọi thị nữ, đổi lên một gian trên lầu có bình phong và rèm vây quanh, tách biệt riêng tư.
Lương Dạ chọn góc yên tĩnh nhất, bốn người cùng ngồi xuống. Trình Hàn Lân bảo thị nữ mang vài món rượu nhắm lên.
Lương Dạ liếc qua Hải Triều, gọi thêm một bát canh rau tía cá nấu lư, rồi mới hướng Trình Hàn Lân xin bản đồ, trải lụa ra, lướt mắt nhìn sơ rồi nói: “Nơi này sông núi đại thể không khác mấy với thế giới bên ngoài, chỉ có ranh giới châu quận hơi khác, tên gọi đô thành thì hỗn loạn lẫn lộn.”
Nói rồi thu bản đồ lại, giao cho Trình Hàn Lân cất giữ, quay sang hai người: “Nói xem, hai người đã điều tra được những gì rồi?”
Trình Hàn Lân nói trước: “Cửa hiệu vải nhà họ Tô, mặt tiền không nhỏ, vị trí cũng đẹp, nhưng vắng tanh như chùa Bà Đanh, hiển nhiên làm ăn chẳng ra gì. Ta giả vờ xem hàng, ngấm ngầm quan sát một hồi, phát hiện người làm thì lười biếng, hàng hóa thì cũ kỹ, bày biện lộn xộn, có tấm vải mép đã ngả vàng, lại còn bốc mùi ẩm mốc, rõ ràng là hàng tồn kho để không biết bao lâu. So với mấy tiệm vải quy mô tương đương xung quanh, từ hoa văn đến màu sắc đều kém xa.”
Hắn nói đến chuyện trong nghề thì thao thao bất tuyệt: “Ta chợt nảy ý, giả làm lái buôn lớn từ xa đến, đi thăm dò khẩu khí tên quản sự, nói muốn đặt mua lượng hàng lớn đưa về kinh thành. Hắn thì quanh co, không dám nhận lời, rõ là không đủ khả năng làm mối lớn đến thế.”
“Ta lại khéo léo hỏi về chuyện làm ăn khác của họ, tên quản sự chỉ ba hoa rằng chủ nhân buôn bán khắp bốn biển, ruộng tốt vô số kể, nhưng khi truy hỏi kỹ thì ú ớ chẳng nói được rõ ràng ruộng ở đâu, hoàn toàn không chịu nổi thẩm tra.”
“Ta ngồi nói chuyện với quản sự nhà họ Tô độ nửa canh giờ, trong thời gian đó thỉnh thoảng có khách bước vào, nhưng vừa xem hàng đã quay đầu bỏ đi. Ngược lại lại có hai người đến đòi nợ, gây náo loạn nửa ngày, suýt nữa lôi quản sự đi báo quan.”
Hải Triều tròn mắt kinh ngạc: “Người nhà Tô gia ở nhà lớn, kẻ hầu người hạ đầy rẫy, mà cũng nợ tiền sao? Ta nghèo vậy mà còn chẳng nợ ai!”
Trình Hàn Lân cười khoái trá: “Con buôn mà, lúc thiếu xoay không kịp, vay mượn một chút cũng thường thôi. Chỉ có điều Tô gia thế kia, người hiểu chuyện vừa nhìn đã biết là cái vỏ rỗng. Nghe hai người đòi nợ nói, Tô gia đã mấy tháng chưa trả tiền thuê nhà. Tên quản sự năn nỉ nửa ngày, dỗ dành lắm mới khiến họ bằng lòng cho khất thêm vài hôm, cuối cùng hai người đó ôm hơn chục xấp vải lụa đi.”
Hắn nói một hơi dài, cầm chén sứ men xanh uống cạn trà lạnh: “Theo ngu kiến của tại hạ, Tô Đình Viễn hoặc là không biết làm ăn, hoặc là chẳng buồn làm ăn.”
Hải Triều nghe hắn nói thì há hốc, Lương Dạ lại chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên, như đã đoán trước, chỉ khẽ gật đầu, rồi nhìn sang Lục Uyển Anh: “Lục nương tử có điều tra được lai lịch cây đàn ‘Tẩy Ngọc’ đó chăng?”
Lục Uyển Anh gật đầu: “Cây đàn này từng là vật yêu quý của danh kỹ triều trước Lưu Tích Âm. Sau khi người mất, đàn trải qua nhiều lần đổi chủ, cuối cùng lưu lạc đến Thục Trung. Hơn mười năm trước có một thương nhân lớn họ Tô ở Thục đã bỏ ra một khoản tiền lớn mua lại.”
Hải Triều nói: “Thế thì khớp rồi.”
“Chỉ là…” Lục Uyển Anh nhíu mày, “Nghe nói cách đây hai ba năm, cây đàn ấy từng xuất hiện ở Kinh Khẩu, bị một vị khách từ Lạc Dương mua đi.”
Hải Triều kinh hãi: “Không phải cây đàn đó đang ở Tô gia sao?”
Trình Hàn Lân xoa cằm: “Xem ra Tô gia thật sự thiếu tiền rồi. Phụ thân ta buôn đồ cổ, thỉnh thoảng cũng gặp phải những công tử thế gia sa sút, lén đem vật gia truyền đi cầm bán. Nhưng bọn họ không muốn để người ngoài nhìn ra cảnh sa cơ, nên sẽ lặng lẽ nhờ thợ làm một món giống y hệt thay vào: cổ vật thì làm đồ giả, danh họa đổi thành tranh nhái, đồ vàng bạc đổi thành đồng sắt, bên ngoài mạ lớp kim ngân cho khó phân biệt thật giả…”
“Nếu ta đoán không sai, cây đàn ở Tô gia cũng như thế: tìm thợ khắc một bản mới, làm ra dáng vẻ cổ vật, lặng lẽ đem bản thật bán đi. Có kẻ sĩ diện, sẽ sai hạ nhân đem vật sang nơi khác bán, tránh gặp người quen.”
Hắn gãi gãi sau đầu: “Có điều Tô gia hai năm trước chẳng phải còn ở Thục Trung sao, tự dưng lặn lội đến tận Kinh Khẩu bán đàn thì xa quá, mà Kinh Khẩu cũng chẳng phải nơi buôn bán sầm uất gì…”
Lương Dạ đặt chén trà xuống: “Kiến Nghiệp gần Kinh Khẩu.”
Hải Triều như được giội gáo nước lạnh tỉnh người: “Lại là Kiến Nghiệp! Sao ai cũng có dính dáng đến Kiến Nghiệp vậy? Lý quản sự thì gãy chân ở đó, Tô Đình Viễn vừa nghe đến Kiến Nghiệp là sắc mặt thay đổi, cả Ngô Mị Khanh cũng từ Kiến Nghiệp đến…”
“Nếu có thể tra một chuyến thì tốt rồi.” Trình Hàn Lân lấy bản đồ ra, cúi đầu quan sát một lúc, tiếc nuối nói: “Chỉ tiếc từ Vu Thành đến Kiến Nghiệp, dù phi ngựa cấp tốc cũng mất bốn ngày đường, đi về là tám ngày, chưa tính thời gian lưu lại…”
“Đi được.” Lương Dạ nói, “Ta đang định nhờ huynh và Lục nương tử đi một chuyến đến Kiến Nghiệp.”
Trình Hàn Lân ngẩng đầu sửng sốt, dè dặt nhắc nhở: “Tử Minh, chúng ta chỉ còn sáu ngày thôi…”
Hải Triều nghe vậy cũng nhớ ra thời hạn: “Đúng rồi, còn sáu ngày nữa là chúng ta sẽ bị yêu quái giết chết rồi.”
Trình Hàn Lân giật nảy mình: “Hải Triều muội muội, không được nói những lời gở như vậy…”
Hải Triều nhìn sang Lục Uyển Anh đang đỏ mặt, muốn nói lại thôi: “Vả lại, Lục tỷ tỷ chắc không biết cưỡi ngựa đâu nhỉ?”
Trong mắt Lục Uyển Anh đầy cảm kích, khẽ lắc đầu: “Ta chưa từng học…”
Lương Dạ nói: “Có thể ngồi xe ngựa.”
Trình Hàn Lân: “Xe ngựa chẳng phải còn chậm hơn sao?”
“Phù Cát Hoàng.” Lương Dạ nói. Mắt Trình Hàn Lân lập tức sáng rỡ, vỗ tay reo lên: “Sao ta lại quên mất thứ này chứ!”
Hắn mở bọc hành lý, lục ra một chồng phù chú, chọn lựa kỹ càng rồi rút ra một tờ đặt lên bàn, dùng đũa tre chặn lại.
Hải Triều tò mò ghé sát đầu lại: “Cái này là gì thế?”
Trình Hàn Lân lắc lư đầu nói: “Cái gọi là ‘Cát Hoàng’, còn gọi là ‘Cát Quang’, là tên một loại thần mã trong truyền thuyết. Chu Thư có chép: Khuyển Nhung văn mã, bờm đỏ thân trắng, mắt như vàng ròng, gọi là Cát Hoàng.’
“Tối qua Tử Minh và ta cùng thử viết phù, may nhờ Tử Minh nhớ được mấy chục chữ điểu triện, chúng ta lựa chọn ghép thành mấy trăm tổ hợp hai chữ, ba chữ để thử nghiệm, có hơn mười loại hiệu nghiệm rõ rệt, trong đó có phù Cát Hoàng này, đốt thành tro rồi uống, có thể đạt hiệu quả thần hành.”
Hải Triều ngạc nhiên: “Giữa đêm hôm khuya khoắt, hai người các ngươi tìm đâu ra ngựa mà thử?” Trình Hàn Lân làm vẻ đau răng, chỉ vào mình: “Ngựa thì đương nhiên không có, chỉ còn tại lấy hạ thân mình thử thay. Uống phù Cát Hoàng vào, đi bộ nhanh hơn thường ngày gấp rưỡi, hiệu lực chừng một canh giờ, chỉ là đầu có hơi choáng nhẹ.”
Hải Triều: “…Thật là khổ cho huynh rồi.” Chẳng trách nửa đêm trông hắn như ma vật, chắc đã thử đủ thứ phù chú kỳ quái.
Trình Hàn Lân: “Hải Triều muội muội đừng lo, đến tại hạ còn dùng được, thì lừa, ngựa, la lại càng không thành vấn đề.”
Hải Triều nhìn hắn, chân thành nói: “Trình Hàn Lân, ta thật lòng rất bội phục huynh, thật đấy.”
Trình Hàn Lân gãi má, cười ngượng: “Hải Triều muội muội quá lời rồi.”
Nhưng Hải Triều vẫn có chút lo lắng: “Lục tỷ tỷ thể chất yếu, vẫn là để ta cùng đi với huynh thì hơn.”
Lương Dạ lên tiếng: “Không được.”
Hải Triều nhướng mày: “Tại sao?”
“Nàng có việc khác phải làm.”
“Vậy để Lục tỷ tỷ ở lại.”
Chưa đợi Lương Dạ đáp, Lục Uyển Anh đã mở lời trước: “Thể chất Trình công tử khác thường, ta cùng đi cũng tiện chăm sóc lúc cần.”
Hải Triều nhớ lại bộ dạng như gặp quỷ của Trình Hàn Lân lần trước, cũng không yên tâm để hắn đi một mình. Nhưng nhìn Lục Uyển Anh với thân hình mảnh mai yếu ớt, nàng lại càng thêm lo lắng.
Lục Uyển Anh nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay nàng: “Hải Triều, không sao đâu. Nếu thật sự mệt đến không chịu nổi, ta sẽ bảo Trình công tử dừng lại nghỉ, tuyệt đối không gắng gượng.”
Nàng ngừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Huống hồ, tuy đường đến Kiến Nghiệp xa xôi, nhưng hiểm nguy thực sự vẫn là ở Tô gia. Hải Triều muội và Lương công tử mới là người cần thật sự cẩn thận.”
Hải Triều nghe nàng phân tích có lý, chỉ đành gật đầu: “Lục tỷ tỷ tuyệt đối đừng miễn cưỡng bản thân.”
Đúng lúc này, tiểu đồng bưng rượu và đồ ăn lên, Lương Dạ đặt món anh đào bì la cùng canh rau tía cá nấu lư trước mặt Hải Triều.
Trình Hàn Lân nói: “Hải Triều muội muội đang độ tuổi lớn, ăn uống gì mà thanh đạm thế?” Nói rồi liền đẩy món lòng dê béo ngậy và thịt cừu quay đầy dầu mỡ về phía nàng.
Hải Triều vội bịt miệng xua tay: “Giờ ta không chịu được mấy thứ đó đâu.”
Lục Uyển Anh lo lắng nhìn nàng: “Có phải không khỏe chỗ nào không?”
Hải Triều lắc đầu khoát tay: “Đợi hai người ăn xong hãy nói, nói ra rồi thì hai người lại không ăn nổi mất.”
Trình Hàn Lân ngược lại càng bị khơi dậy tính tò mò, không ngừng gặng hỏi.
Hải Triều bị hỏi mãi không xong, đành phải nói: “Ta vừa thấy xác chết ở Miên Vân Các.”
Lục Uyển Anh và Trình Hàn Lân đều kinh hãi. Hải Triều kể đầu đuôi việc phát hiện án mạng, lời chứng của Vân Dung và Lộ Lạc, chỉ giấu nhẹm đi hình dạng thê thảm của thi thể, sợ dọa đến Lục Uyển Anh.
Nàng nói gãy gọn rõ ràng, chỉ vài lời đã xong, Lục Uyển Anh nghe mà mặt tái nhợt, Trình Hàn Lân thì xuýt xoa không dứt.
“Thật chẳng phải lúc.” Trình Hàn Lân nói, “Vừa điều tra được chút manh mối thì người đã chết rồi, chẳng lẽ là có kẻ sợ chúng ta lần ra chân tướng nên cố ý diệt khẩu?”
Hải Triều đáp: “Không đâu, người chết từ hai ngày trước rồi, sáng nay sau khi Lý quản sự chết chúng ta mới đến điều tra.”
Trình Hàn Lân gãi tai: “Hải Triều muội muội nói đúng, tại hạ hồ đồ rồi.”
Lục Uyển Anh dịu giọng nói: “Có khi nào việc này chẳng liên quan đến nhà họ Tô không?”
Thấy mọi người đều nhìn mình, nàng ngượng ngùng cúi đầu: “Ta chỉ nhớ Hải Triều muội muội vừa nói, bên ngoài cửa sổ là thuyền buôn, ai cũng có thể men theo mà đột nhập vào phòng gây án…”
Trình Hàn Lân lập tức phụ họa: “Lục nương tử nói chí phải. Huống hồ kẻ đó là hạng trộm cướp lặt vặt, lại còn nợ nần khắp nơi, bị giết cũng chẳng phải chuyện lạ.”
Hải Triều lấy làm khó hiểu: “Kẻ cho vay giết hắn làm gì, giết rồi thì nợ biết đòi ai?”
Trình Hàn Lân: “Hải Triều muội muội nói cũng có lý…”
Hắn liếc nhìn Lương Dạ đầy chờ mong: “Tử Minh nghĩ sao?”
Lương Dạ đáp: “Chuyện này đa phần là có liên quan đến nhà họ Tô.”
Hải Triều ngạc nhiên trước sự khẳng định của hắn: “Sao ngươi biết?”
“Nghe lời tú bà kể, cách đây chừng hai tuần, Ngô Mị Khanh bỗng cư xử khác hẳn thường ngày, lời nói mập mờ như đang trông chờ một khoản tiền bất ngờ. Đêm trước khi xảy ra chuyện, Lý quản sự say rượu, nghỉ lại trong lâu, rất có khả năng là ông ta đã buột miệng nói điều gì, để Ngô Mị Khanh nắm được thóp.”
Hải Triều chống cằm: “Không biết là thóp gì nhỉ?”
Lương Dạ: “Không rõ, nhưng chắc chắn là thóp lớn, đủ để nàng ta tin rằng cả đời về sau có chỗ nương nhờ, cũng đủ để người khác mạo hiểm ra tay…”
“Vậy nói như thế, là Lý quản sự giết người diệt khẩu sao?” Hải Triều hỏi.
“Không phải.” Lương Dạ đáp, “Ngô Mị Khanh chết đã hai ngày, mà chúng ta đêm qua giả thần giả quỷ để dọa Lý quản sự, thử gài ông ta lộ lời. Nếu thực sự là ông ta giết người, thì người mà ông ta hối lỗi, dâng lễ cúng tế lúc ấy lẽ ra phải là Ngô Mị Khanh mới đúng.”
Trình Hàn Lân nói: “Lão Lý ấy nhát gan rụt rè, nhìn thế nào cũng không giống người có thể ra tay tàn độc.”
Lục Uyển Anh lại khẽ ngẫm nghĩ: “Không thể nhìn người qua vẻ ngoài, kẻ nhát gan yếu đuối chưa chắc đã không thể giết người.”
Hải Triều dùng đầu ngón tay vẽ vòng vòng trên mặt bàn, vừa chau mày vừa suy nghĩ: “Nhưng tất cả vẫn chỉ là suy đoán. Nhỡ đâu Ngô Mị Khanh thật sự bất ngờ vớ được một món tiền lớn thì sao? Cửa sổ mở hướng ra sông, ai cũng có thể trèo vào.”
Lương Dạ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Còn một chuyện khác.”
Hắn dừng lại một chút: “Vì cái chết của Lý quản sự mà chúng ta tìm đến Miên Vân Các tra hỏi Ngô Mị Khanh, lại vừa khéo phát hiện ra xác của nàng, như thế không khỏi quá trùng hợp.”
“Nhưng trên đời, có những chuyện đúng là trùng hợp đến lạ.” Hải Triều nói, “Chuyện còn trùng hợp hơn ta cũng từng nghe qua.”
Lương Dạ nâng chén trà, trầm tư một hồi: “Kể từ khi bước vào thế giới này, mọi chuyện chúng ta gặp đều có liên hệ với nhau. Ở đây, có lẽ chẳng tồn tại chuyện trùng hợp vô lý.”
Hải Triều nghe thì có vẻ hiểu, mà trong lòng lại bất giác rợn ngợp, như thể bị một làn sương mù kỳ dị bao phủ lấy.
Lương Dạ nói tiếp: “Thi thể hai người trong Miên Vân Các đã bắt đầu phân hủy. Một cánh cửa gỗ không thể ngăn được hết mùi xác chết, huống chi cửa sổ còn để hé, mùi hẳn sẽ thoát ra ngoài. Vậy mà bất kể trong lầu hay ngoài lầu, không một ai sinh nghi, cũng chẳng ai báo quan.”
Hắn dừng lại một lát: “Cứ như hai cái xác đó… là cố tình chờ chúng ta đến phát hiện.”
Trình Hàn Lân há miệng đứng trơ, miếng lòng dê đang ăn dở cũng quên luôn. Hải Triều bất giác rùng mình. Lục Uyển Anh không nói gì, nhưng sắc mặt cũng hơi biến đổi.
Chính họ cũng không rõ mình đang sợ cái gì: Là thế giới này, thoạt nhìn thật giả lẫn lộn, thỉnh thoảng lại để lộ những vết nứt quỷ dị… Hay là thiếu niên trước mặt rõ ràng đang đứng trong cục diện, mà lại tựa như đang từ ngoài cục nhìn vào, hờ hững lạnh nhạt nhìn tất cả.
Một lúc lâu sau, Trình Hàn Lân xoa xoa cánh tay: “Tử Minh, huynh dọa ta rồi đó.”
Lương Dạ vẫn tiếp tục: “Kẻ giết Ngô Mị Khanh, khả năng cao là người trong nhà họ Tô. Sau khi trở về, tuyệt đối không được để ai biết chúng ta đang tra chuyện này.”
Hắn lược thuật lại lời đồn về phủ đệ của Tô gia một lượt.
Trình Hàn Lân kêu lên thảm thiết: “Tô gia rốt cuộc là nơi nào vậy chứ, hết quỷ rồi lại hung đồ giết người không chớp mắt, đến cả căn nhà cũng sống sờ sờ ra đó, còn muốn người ta sống kiểu gì nữa đây!”
Lương Dạ nói: “Đêm nay kết thúc pháp sự, sáng mai hai người có thể lên đường.”
Trình Hàn Lân nhìn Lương Dạ đầy mong chờ: “Phải đợi xong pháp sự rồi mới đi được sao? Bây giờ không đi luôn được à?”
Lương Dạ dịu giọng đáp: “Chuyện này không ai làm thay huynh được.”
Trình Hàn Lân lập tức cảm động đến suýt khóc, như thể được sủng ái mà kinh sợ: “Nếu Tử Minh đã nói vậy, ta nhất định không phụ lòng tin cậy!”
Hải Triều: …
Lương Dạ khẽ gật đầu, sắp xếp lại pháp sự, phân công nhiệm vụ cho từng người, cuối cùng dặn: “Sau khi quay về Tô phủ, cho dù là lúc bốn bề vắng lặng, hay ở một mình trong phòng, cũng phải cẩn thận lời nói, tuyệt đối không để lộ dù chỉ một chút mục đích thật sự của chúng ta.”
“Nếu những lời chúng ta nói trước kia… nó đều đã nghe thấy thì sao?” Trong lòng Hải Triều dâng lên nỗi hoang mang, nàng cố nhớ lại xem mình có từng lỡ lời gì tại Tô phủ không.
“Chuyện đã xảy ra rồi không bàn.” Lương Dạ nói, “Từ đêm nay trở đi, cứ xem như gỗ đá có tai, gạch ngói mọc mắt, cỏ cây cũng đang dõi theo từng hành động của chúng ta. Có chuyện gì cần bàn bạc, đợi đến khi rời khỏi Tô phủ lúc trời sáng rồi hãy nói.”
Mọi người nghĩ đến việc từng cử động, từng lời nói của mình đều bị tòa yêu trạch và kẻ đứng sau theo dõi, không khỏi rùng mình.
“Vậy trong pháp sự chúng ta giả thần giả quỷ như thế, chẳng phải ngôi nhà cũng biết rồi sao?” Hải Triều vẫn thấy khó hiểu.
“Không sao.” Lương Dạ nói, “Nó cho rằng chúng ta chỉ là thuật sĩ giang hồ thì càng tốt.”
Trình Hàn Lân lại đề nghị: “Chi bằng chúng ta xưng hô như đạo sĩ thật, gọi nhau là sư huynh đệ, sư tỷ muội cho giống.”
Sau khi thương lượng mọi chuyện xong xuôi, lúc ngồi lên xe ngựa trở về thì mặt trời đã xế bóng.
Trình Hàn Lân ngồi trong khoang xe ấm áp như xuân, lim dim ngái ngủ. Bỗng nhớ ra điều gì, hắn chợt rùng mình, ngồi bật dậy, liếc nhìn Lương Dạ đang nhắm mắt dưỡng thần, do dự hồi lâu, cuối cùng nói nhỏ: “Tử Minh… có chuyện này, muốn nhờ huynh cho ta một lời khuyên…”
Lương Dạ mở mắt, khẽ nâng mí: “Chuyện gì?”
Trình Hàn Lân lúng túng nói: “Ta nói ra rồi, Tử Minh nhất định đừng chê cười ta đó…”
Lương Dạ khẽ nhíu mày, lại nhắm mắt lần nữa, rõ ràng không hề hứng thú.
“Tử Minh…” Trình Hàn Lân vặn vẹo tay ngón, do dự nửa ngày, cuối cùng cắn răng nói ra, “Ta cảm thấy… Hải Triều muội muội hình như là đối với ta…”
Lương Dạ đột ngột mở bừng mắt, tư thế ngồi vốn hơi uể oải liền lập tức trở nên ngay ngắn.
Trình Hàn Lân cúi gằm đầu, lúng túng nhỏ giọng nói: “Chuyện đó… có lẽ là động tâm với ta rồi…”
“Căn cứ vào đâu?”
Trình Hàn Lân đang chìm trong nỗi khổ tâm của mình, hoàn toàn không nhận ra sự lạnh lẽo ẩn trong giọng điệu của hắn, cứ thế tiếp tục lảm nhảm: “Tử Minh huynh nghĩ xem, mấy hôm nay Hải Triều muội muội đối với ta thì nói cười vui vẻ, mà đối với huynh, cho dù không đến mức như người dưng nước lã, cũng chẳng mấy thân thiện gì cho cam. Hai người còn là đồng hương nữa, lẽ ra phải gần gũi mới đúng chứ…”
“Ban đầu ta cũng không nghĩ nhiều. Nhưng hôm nay đi Miên Vân Các, nàng nhất quyết đòi đi cùng ta. Giờ chuẩn bị tới Kiến Nghiệp, nàng cũng đòi cùng ta đi. Ta nghĩ mãi không ra, càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng… cho đến vừa rồi…”
Hắn đập mạnh đùi một cái: “Rốt cuộc cũng nghĩ thông rồi!”
Hắn giơ tay chỉ Lương Dạ: “Tử Minh là người thế nào chứ…”
Rồi lại chỉ vào mình: “Ta lại là người thế nào… chỉ cần không mù là nhìn ra ngay. Mẫu thân ta thường nói năm xưa mù mắt nên mới để ý đến phụ thân ta, cho nên mới thấy, tình ý khiến người ta mờ mắt. Ta nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có cách giải thích này, ngoài ra không còn cách nào khác.”
Hắn ra vẻ áy náy: “Hải Triều muội muội rất tốt, tính tình thẳng thắn, lại xinh đẹp dễ mến. Nhưng ta chỉ coi nàng như muội muội, không có lòng dạ nam nữ. Ta muốn nói rõ ràng, nhưng lại sợ làm nàng tổn thương… Tử Minh, huynh nói xem, chuyện này nên xử trí thế nào mới phải?”
Lương Dạ bóp trán: “Huynh nghĩ nhiều rồi.”
“Hả?”
“Nàng không có ý gì với huynh cả.”
Trình Hàn Lân như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm một hơi, vô tâm vô phổi nói: “Thế thì tốt quá rồi, tốt quá rồi!” Rồi nghi ngờ: “Sao Tử Minh biết? Chẳng lẽ không chỉ quen biết, mà còn là chỗ thân tình?”
“Cũng tạm xem là quen thân.” Lương Dạ thản nhiên đáp, “Lúc nàng còn bọc trong tã, ta từng bế nàng.”
Trình Hàn Lân há hốc miệng: “À… nói như vậy tức là…”
“Chúng ta đã đính hôn rồi.”
***