Chương 38
***
Từ xa trông theo bóng dáng Chu Mãn rời đi, Thương Lục chau mày, vẻ mặt nặng nề: “Sao nàng ta lại xuất hiện trong Bệnh Mai Quán?”
Vẻ mặt Vi Huyền cũng chẳng nhẹ nhõm hơn: “Nàng đã được Vương thị tiến cử vào học cung, theo lý mà nói, công tử vốn sẽ không nguyện ý kết giao với nàng mới phải.”
Nếu không phải như vậy, năm đó hắn đâu đến mức phải liều lĩnh đồng ý cho Chu Mãn nhập học cung?
Thương Lục chợt nghĩ đến một khả năng, không khỏi lộ ra chút hy vọng: “Nếu công tử đã bằng lòng tiếp xúc với người của Vương thị… vậy có khi nào…”
Hắn ngẩng đầu nhìn Vi Huyền, Vi Huyền cũng sững lại giây lát.
Bấy lâu nay vì tranh chấp giữa họ Tống và họ Vương ngày càng gay gắt, Vi Huyền lo xảy ra chuyện, nên trở về thành để chấn chỉnh cục diện. Bệnh Mai Quán vừa xảy ra biến cố, ông ta gần như lập tức nhận được tin báo mà vội vàng đến đây. Chỉ vì biết Chu Mãn đang ở bên trong, lại sợ nàng phát hiện ra thân phận của công tử, nên mới không dám bước vào.
Giờ Chu Mãn đã rời đi, Vi Huyền trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Ta vào quán xem thử. Ngươi ở ngoài đợi, không cần theo vào. Ta e đi cùng quá đông sẽ khiến Nhất Mệnh tiên sinh sinh lòng bất mãn.”
Thương Lục biết rõ chừng mực, chỉ đáp: “Vâng.”
Vi Huyền hít sâu một hơi, dường như cũng có chút bất an, đoạn xoay người cầm trượng, đi về phía đối diện.
Trong phòng, mùi máu tanh nồng nặc, lơ lửng không tan, đến mức hương thuốc đắng quen thuộc cũng không thể át được.
Vương Thứ đã tỉnh táo hơn nhiều, vừa ngửi thấy liền cau mày.
Đệm trải ba tầng quá mềm, hắn nằm không quen, chống tay vào mép giường muốn gượng dậy.
Nhất Mệnh tiên sinh sau khi xem xét mấy thi thể ngoài sảnh, lại tiễn Chu Mãn đi, lúc quay về trong tay bưng một bát thuốc. Vừa đẩy cửa bước vào đã thấy hắn lảo đảo đứng lên, sắc mặt liền thay đổi: “Thương thế của con chưa lành, sao có thể đứng dậy? Mau nằm xuống!”
Sắc mặt Vương Thứ tuy trắng bệch, nhưng vẫn cố nở một nụ cười nhàn nhạt: “Sư phụ, y thuật của đồ nhi tuy chưa thể so sánh với người, nhưng đạo lý y học thì thông cả. Lần này thoạt nhìn thì nặng, kỳ thực là do thương mới chồng lên tật cũ, cùng bộc phát mà thôi. Nay ngoại thương đã nhờ thủ pháp cao minh của sư phụ mà lành lại, còn nội thương… không phải cứ nằm yên là có thể hồi phục.”
Hắn đưa tay đón lấy bát thuốc trong tay Nhất Mệnh tiên sinh rồi uống.
Nhất Mệnh tiên sinh nhìn thấy vết máu trên gáy hắn, chính là do cây kim to thô kia để lại sau khi rút ra, gần như đâm sâu đến tận xương. Nếu nhìn kỹ hơn nữa, còn có thể thấy quanh đó vẫn còn một dãy vết thương nhỏ như chấm kim, kéo dài từ huyệt Thiên Trì đến huyệt Đại Chùy, gần như nối liền thành một đường.
Giờ phút này hắn bình thản như không, dường như chẳng còn đau đớn gì nữa.
Nhưng Nhất Mệnh tiên sinh thì lại nhớ đến cảnh hắn cắn răng chịu đựng lúc châm kim, trong lòng bất giác se thắt, khẽ giọng hỏi: “Lần này châm cứu, đau hơn lần trước đúng không? Hay để vi sư phong thêm một tầng ngũ cảm cho con…”
“Không cần đâu. Đâu có chuyện gì là hoàn toàn không đau? Chỉ là đau nhiều hay ít mà thôi.” Vương Thứ đặt bát thuốc xuống, im lặng trong chốc lát rồi khẽ lắc đầu, lại sợ Nhất Mệnh tiên sinh quá lo cho bệnh tình của mình, bèn chuyển chủ đề: “Chu Mãn… tức là vị nữ tu vừa rồi ở bên ngoài…”
Nhất Mệnh tiên sinh đáp: “Nàng vừa rồi đã cáo từ, nói là muốn để ngươi an tĩnh dưỡng thương, không tiện quấy rầy nữa.”
Vương Thứ nghe vậy mới yên tâm: “Vậy thì tốt.”
Trong lòng Nhất Mệnh tiên sinh vẫn còn vướng nghi hoặc:
“Ta vừa rồi có hỏi, nàng được họ Vương tiến cử vào học cung, ắt hẳn là người mà Vương thị dốc lòng bồi dưỡng. Theo lý mà nói, con hẳn phải tránh còn không kịp, sao lại dính dáng tới nàng?”
Huống hồ là…
Nhất Mệnh tiên sinh liếc mắt nhìn chiếc giường hẹp phía sau hắn, vuốt râu nói: “Con xưa nay chỉ nằm giường cứng, thế mà trên giường này lại trải ít nhất ba lớp nệm dày.”
Ý tại ngôn ngoại, không nói cũng rõ.
Vương Thứ cụp mắt xuống, nhẹ giọng đáp: “Nàng và người nhà họ Vương, hoàn toàn không giống nhau.”
Lúc đầu ở Xuân Phong Đường, khi nghe Kim Bất Hoán nói nàng được Vương thị tiến cử đến, hắn cũng từng có nghi ngờ, từng giữ lòng cảnh giác.
Nhưng một tu sĩ thông thường của họ Vương, sao lại bằng lòng nhúng tay vào chuyện của Triệu chế y?
Huống chi là chuyện xảy ra hôm sau, trong lần khảo kiếm tại Tham Kiếm Đường…
Từ khi có ký ức đến nay, hắn đã quen sống trong ánh mắt thương hại hoặc giễu cợt của người đời. Có kẻ tiếc nuối vì hắn ngộ tính cao mà không thể tu luyện, cũng có người châm chọc Nhất Mệnh tiên sinh mắt mù mới nhận một kẻ phế như hắn làm đồ đệ. Hồi nhỏ, hắn còn từng sợ hãi, từng đau lòng. Nhưng đến nay, đã sớm thành quen, nghe thấy cũng chỉ như gió thoảng bên tai, chẳng buồn bận tâm nữa.
Ngay cả khi bị Kiếm Phu Tử khiển trách, hắn tuy có phần lúng túng, nhưng cũng không để trong lòng.
Thế gian khổ nạn quá nhiều, đã làm gãy cánh không biết bao nhiêu người. Người ta rồi sẽ học được cách cúi đầu, học được cách khuất phục trước một vài thứ.
Nhưng Chu Mãn lại không như thế.
Cho dù đối phương là Kiếm Phu Tử của Tham Kiếm Đường, nàng cũng phải phân rõ phải trái, lý lẽ trắng đen, thậm chí dám khiến Kiếm Phu Tử phải xin lỗi trước mặt mọi người!
Nàng là tùng cứng giữa gió lớn, là ngọn cuồng phong, là ngọn lửa dữ thiêu rụi tất thảy.
Cảnh tượng hôm đó lại hiện lên trong tâm trí, Vương Thứ có thể nghe rõ tiếng tim mình đập dồn, cũng như có thể cảm nhận vị chan chát lặng lẽ dâng lên đầu lưỡi. Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi cất lời: “Nàng không giống con, cũng không giống Kim Bất Hoán.”
Nhất Mệnh tiên sinh chăm chú nhìn hắn: “Nhưng nàng lại nói, lần ám sát này có thể là nhằm vào nàng.”
Vương Thứ khẽ nhíu mày, nhưng lại đáp: “Không thể nào.”
Nhất Mệnh tiên sinh không rõ vì sao hắn lại quả quyết đến vậy.
Vương Thứ bèn mở lòng bàn tay ra, trong tay là một chiếc giới chỉ màu xanh xám, chất ngọc thanh đạm. Loại này khác hẳn Thanh Quang giới của họ Vương, tựa như thiên nhiên hình thành, không hề có dấu vết điêu khắc, cũng chẳng vẽ lấy nửa phần hoa văn, cổ kính mà tĩnh lặng.
Hắn nhẹ nhàng cầm lấy giới chỉ, xoay một vòng, chậm rãi nói: “Chỉ cần có sát khí tiến vào trong vòng ba thước quanh thân, giới này ắt sẽ phát ra phản ứng. Thế nhưng khi cây đinh đào ấy đâm tới, ta lại hoàn toàn không thể thúc động giới chỉ. Có lẽ kẻ chủ mưu đã sớm đoán được mục tiêu có pháp bảo hộ thân, nên mới chuẩn bị vật này.”
Nhất Mệnh tiên sinh lại lấy cây đinh gỗ đào ra xem, càng nhìn vẻ mặt càng trầm, ánh mắt thêm âm u, nghiến răng nói: “Vật này âm độc bá đạo đến vậy, nếu thật nhằm vào con, chỉ e bọn chúng đã biết được thân phận của con, thà giết lầm còn hơn để lọt.”
Vương Thứ không nói gì.
Lửa giận của Nhất Mệnh tiên sinh bốc lên tận ngực, “bốp” một tiếng, vỗ mạnh cây đinh gỗ xuống bàn: “Chỉ là một cái họ Vương chó má, lại dám ức hiếp người đến mức này! Ngay cả một con đường sống cũng không để lại cho người ta ư!”
Vương Thứ lại cầm cây đinh ấy lên, nói: “Chỉ sợ… còn không chỉ có bọn họ.”
Nhất Mệnh tiên sinh ngẩn ra: “Ý con là…”
Vương Thứ rủ mắt nhìn hai vòng phù chú cổ quái và mộc mạc trên đinh gỗ, chậm rãi nói: “Trong Tam đại thế gia còn lại, không dám chắc, nhưng ít nhất Vương thị không hề có pháp môn này. Lầu sách Bảo Lâu của Lang Hoàn, thiên hạ vạn pháp đều có ghi chép, con đều đã xem qua, nhưng chưa từng thấy đạo phù nào giống như phù này.”
Ý tứ rất rõ ràng: ngoài Vương thị, còn có thế lực khác nhúng tay vào chuyện này!
Nhất Mệnh tiên sinh càng nghĩ càng tức, cuối cùng không nhịn được bật cười một tiếng: “Tốt, tốt lắm! Xem ra từ nay về sau cũng đừng mong được những ngày yên ổn nữa rồi. Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ ở lại trong y quán, đâu cũng không đi. Ta muốn xem thử, bọn chúng còn có thể giở thêm được trò gì!”
Trước đó ông rời khỏi y quán là để tìm thuốc cho Vương Thứ.
Nay thuốc thì chưa tìm được, mà người ta đã bức bách đến mức này, ngay cả mạng sống cũng khó giữ, còn đi tìm thuốc làm gì?
Thấy Vương Thứ vẫn cầm cây đinh đào suy nghĩ, ông liền vươn tay đoạt lấy, ném sang một bên, chỉ nói: “Đừng nghĩ nữa. Chuyện y quán bên ngoài, tạm thời con cũng không cần lo. Ta thấy gần đây con nghĩ ngợi quá nhiều, nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thì hơn.”
Dặn dò đôi câu, ông liền rời đi.
Vương Thứ bất đắc dĩ, khẽ thở dài.
Chu Mãn cáo từ, kỳ nghỉ cũng đã kết thúc, hẳn là nàng đã quay về học cung rồi?
Hắn nghĩ ngợi một lát, rồi quay lại bên giường, định thu dọn hai tấm đệm trải thêm kia.
Chỉ là đúng lúc này, sau lưng bỗng vang lên một giọng nói khàn khàn, già nua và có phần run rẩy: “Công tử…”
Động tác trong tay Vương Thứ lập tức khựng lại, cả người cứng đờ. Hắn đứng yên trong chốc lát, mới từ từ xoay người.
Không biết từ lúc nào, Vi Huyền đã đứng trong phòng.
Thấy hắn quay đầu lại, vị trưởng lão tóc râu bạc trắng của Vương thị kia bỗng chốc mắt đỏ hoe, lập tức khom mình, quỳ một gối xuống hành lễ: “Vi Huyền bái kiến thiếu chủ! Công tử bị thích khách ám hại, Vi Huyền tới chậm, để người trúng phải độc thủ của tiểu nhân, đó là lỗi lớn của Vi Huyền!”
Vương Thứ vốn không nghĩ ông sẽ đến, nhưng ngẫm lại: sự việc lớn đến thế, Khổng Nhất, Xích Trạch tất sẽ báo tin cho Vi Huyền, Vi Huyền sao có thể không đến?
Chỉ là…
Thiếu chủ, công tử?
Hắn cụp mắt xuống, đỡ Vi Huyền dậy, chỉ nói: “Có sư phụ ở đây, thương thế ta không nặng lắm. Nhưng ta không phải thiếu chủ gì cả, cũng không phải công tử. Viên bá bá đến thăm ta, ta rất vui, nhưng xin đừng hành lễ với ta làm gì.”
Vi Huyền lại không đáp lời hắn, ngược lại nói: “Y thuật của Nhất Mệnh tiên sinh tuy cao minh, nhưng bọn họ đã lần ra được đến Bệnh Mai quán, e rằng nơi này đã không còn là chốn an toàn nữa. Tình hình bên Thần Đô tuy rối ren hiểm ác, nhưng vẫn còn hậu chiêu mà Thánh Chủ và Thần Nữ để lại cho người. Thiếu gia hà tất không…”
“Ta sẽ không quay về.” Vương Thứ không muốn nghe nữa, liền cắt lời ông, “Ta và Vương thị, đã chẳng còn liên quan gì. Huống hồ thân thể tàn tạ thế này, cho dù có quay về thì có ích gì? Lẽ nào ông còn mong ta vực dậy thời cuộc?”
“Vì sao lại không thể?” Vi Huyền nghiến răng nói, “Chứng bệnh cũ trên người thiếu gia, chẳng qua là do trong xương có một đoạn bệnh cốt, cản trở chân cơ. Nhất Mệnh tiên sinh cũng đã nói rồi, chỉ cần thay đoạn bệnh cốt ấy bằng một đoạn thiên sinh kiếm cốt, thì trăm bệnh sẽ lùi, vạn tà không xâm!”
Vương Thứ nghe vậy, lại bật cười: “Thiên sinh kiếm cốt?”
Hắn thật không ngờ Vi Huyền vẫn chưa từ bỏ.
Lúc này, không khỏi vừa cảm thấy châm biếm, lại vừa thấy bi ai: “Chẳng cần nói đến mấy trăm năm qua trong tu giới có được mấy người sở hữu thiên sinh kiếm cốt, cho dù thật sự tìm được, người đó dựa vào cái gì phải cứu ta? Thiên hạ này có mấy ai bằng lòng từ bỏ con đường tu luyện, cam tâm đem kiếm cốt của mình hiến cho kẻ khác? Các người có thể dùng được thủ đoạn gì, chẳng qua chỉ là uy hiếp và dụ dỗ mà thôi.”
Vi Huyền há miệng định phản bác, nhưng nghĩ đến thủ đoạn mình đã dùng với Chu Mãn, đối diện ánh mắt nhìn thấu tất cả của Vương Thứ, rốt cuộc không nói nổi một lời.
Vương Thứ chỉ lặng lẽ nhìn ông, nói: “Ta tự có con đường sống chết của mình. Đã có quá nhiều người vì ta mà bỏ mạng rồi, Viên bá bá, đừng để ta gánh thêm tội nghiệt nữa.”
“Nhưng vì sao chứ?” Vi Huyền nghe hắn nói có quá nhiều người vì hắn mà chết, trong lòng liền dâng lên một nỗi bi ai, không sao kìm nén nổi, “Người được trời ban tên là người, kẻ mang huyết mạch Thánh Chủ, Thần Nữ là người! Người trời sinh ngậm thiên hiến mà ra đời, là chân chính thiếu chủ Thần Đô! Vương thị to lớn này vốn nên thuộc về người, thậm chí… cả thiên hạ này cũng nên do người định đoạt!”
Càng nói, giọng ông càng cao, dường như muốn lấy đó để chứng minh điều gì.
Nhưng từ đầu đến cuối, Vương Thứ chỉ bình tĩnh nhìn ông, khẽ hỏi một câu: “Thật sao?”
Vi Huyền nghiến chặt răng, không nói.
Vương Thứ liền chậm rãi nói: “Các người có thể lừa được thiên hạ, chẳng lẽ đến chính mình cũng lừa sao?”
Chữ “lừa” này, như một chiếc búa nặng giáng xuống người Vi Huyền, khiến toàn thân ông run lên.
Vương Thứ nhìn ra những cành mai bệnh ngoài cửa sổ vẫn chưa nở: “Mọi thứ, chẳng qua chỉ là một lời dối trá quá lớn mà thôi. Từ trước tới nay, làm gì có cái gọi là Công tử Thần Đô miệng ngậm thiên hiến, kinh tài tuyệt diễm, chỉ có một kẻ bị trời bỏ, bị thần ghét, không thể tu luyện, một thầy thuốc phế vật…”
Lời hắn nói ra vô cùng bình thản.
Vi Huyền nghe lại đau lòng không chịu nổi: “Người không phải phế vật, người là——”
Ông định nói ra cái tên ấy.
Nhưng Vương Thứ nhìn ông, nhẹ nhàng ngắt lời: “Không, ta không phải.”
Vi Huyền nhìn hắn, không thể tin nổi.
Từng chữ từng lời của hắn, chưa bao giờ kiên quyết đến thế: “Đó không phải là cái tên ta mong muốn, cũng không phải mệnh số mà ta thừa nhận, ta không muốn.”
***
Tinh Nguyệt: Vậy Nê Bồ Tát chính là Vương Sát huhu, không biết kiếp trước đã xảy ra chuyện gì.