Chương 201
***
Phạm Tất Anh nghe thấy lời lẽ đầy sự sỉ nhục của Ninh Hương quận chúa nhưng lại không hề nổi giận.
Hắn đi thẳng đến bên giường, ngồi xuống, rồi nắm lấy tay của Ninh Hương quận chúa.
Ninh Hương quận chúa nhíu mày, định hất tay hắn ra: “Ngươi làm gì?”
Phạm Tất Anh chẳng hề để tâm đến sự giãy giụa của nàng ta, chỉ chăm chú bắt mạch.
Ninh Hương sững sờ, liếc nhìn hắn một cái, cuối cùng không vùng vẫy nữa, chỉ là sắc mặt vẫn lạnh lùng.
Bắt mạch xong, Phạm Tất Anh buông tay ra, giọng điệu ôn hòa: “Lần này xem như quận chúa mạng lớn, dưỡng thương vài tháng là có thể hồi phục hoàn toàn.”
Ninh Hương cười lạnh: “Sao? Ngươi thất vọng lắm à?”
Phạm Tất Anh cúi đầu, lặng lẽ nhìn nàng một lát, sau đó vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, giọng nói mang theo chút dỗ dành: “Ta đương nhiên mong quận chúa sống lâu trăm tuổi, chỉ là quận chúa luôn không biết quý trọng thân thể mình. Chuyện như hôm nay, về sau đừng để tái diễn nữa, được không?”
Ninh Hương lập tức hất tay hắn ra, chế giễu: “Phạm Tất Anh, ngươi ra lệnh cho ta đấy à? Ngươi nghĩ mình là gì? Bất quá chỉ là món đồ ta lấy để sưởi ấm giường khi nhàn rỗi mà thôi! Ta muốn làm gì, cần ngươi cho phép chắc?”
“Vì sao quận chúa cứ thích dùng lời lẽ làm tổn thương người khác?” Phạm Tất Anh khẽ thở dài, lắc đầu: “Ý ta là, nếu quận chúa không thuận mắt ai, muốn trả thù, có thể bàn bạc với ta trước. Ta đã bao giờ ngăn cản quận chúa làm gì chưa? Chuyện nào không phải do ta chủ động giúp quận chúa bày mưu tính kế, thu dọn tàn cục?”
Ninh Hương hừ lạnh, liếc hắn: “Vậy nếu ta muốn giết nàng ta thì sao? Vị Trưởng công chúa mà ngươi ngày đêm mong nhớ kia, ngươi cũng sẽ giúp ta nghĩ cách đối phó, thu dọn hậu quả?”
Phạm Tất Anh nở một nụ cười dở khóc dở cười, bất đắc dĩ đáp: “Chuyện này quận chúa ghen tuông vô lý quá rồi. Khi xưa chẳng phải chính quận chúa muốn ta tìm cơ hội tiếp cận Trưởng công chúa hay sao? Lúc đầu ta còn từ chối, sau này cũng là vì quận chúa liên tục yêu cầu, ta mới đồng ý. Giờ lại thành lỗi của ta à?”
Ninh Hương quận chúa nhìn thẳng vào hắn, chậm rãi nói: “Ngươi thật sự chỉ vì ta yêu cầu nên mới đồng ý? Hay là ngay từ đầu, ngươi đã có ý định đó?”
Phạm Tất Anh suy nghĩ một chút, rồi lại cười, thẳng thắn đáp: “Ban đầu quận chúa muốn ta dùng hôn ước để sỉ nhục Trưởng công chúa, ta cảm thấy không thích hợp, không muốn làm. Nhưng sau đó ta nghĩ đến một câu quận chúa từng nói rất có lý, Trưởng công chúa có khả năng biết cách mở lăng mộ của thiên tử hơn bất cứ ai. Ta một lòng muốn giúp quận chúa tru long đoạt bảo, cuối cùng không cưỡng lại được cám dỗ.”
Ninh Hương cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, cuối cùng gương mặt cũng dịu đi đôi chút, nhưng giọng điệu vẫn cứng nhắc: “Ngươi còn nhớ nhiệm vụ của mình là tốt rồi. Ta còn tưởng ngươi chìm đắm trong ôn nhu hương, đến cả họ của mình cũng quên rồi chứ.”
Phạm Tất Anh nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng điệu vừa dịu dàng vừa mang chút trêu chọc: “Ôn nhu hương của ta chẳng phải đang ở ngay trước mắt sao?”
Ninh Hương quay mặt đi, không nói gì, nhưng cũng không rút tay khỏi tay hắn.
Phạm Tất Anh nhẹ nhàng xoay mặt nàng lại, khiến Ninh Hương trừng mắt đầy khó chịu.
Hắn cười cười: “Quận chúa có thể hứa với ta sau này sẽ biết quý trọng bản thân, có chuyện gì cũng bàn bạc với ta trước được không?”
Ninh Hương mất kiên nhẫn: “Được rồi, biết rồi!”
Phạm Tất Anh mỉm cười, lúc này mới buông tay khỏi cằm nàng.
Ninh Hương quận chúa im lặng một lát, đột nhiên hỏi: “Ngươi có định cưới nàng ta không?”
Phạm Tất Anh giúp nàng vuốt lại góc chăn, dịu dàng nói: “Ta đều nghe quận chúa, quận chúa muốn ta cưới thì ta cưới, không muốn thì ta không cưới.”
Sắc mặt Ninh Hương lại tối sầm xuống: “Ngươi vẫn muốn cưới nàng ta!”
Phạm Tất Anh bất đắc dĩ cười nhẹ, như đang dỗ trẻ con, kiên nhẫn nói: “Vậy thì không cưới.”
Ninh Hương không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên cười lạnh: “Cưới! Sao lại không cưới! Ta muốn ngươi cưới nàng ta, nhưng đêm đêm vẫn ngủ trên giường của ta! Đợi đến khi lấy được chìa khóa mở địa cung, liền một cước đá bay nàng ta!”
Nàng phải khiến nam nhân của Doanh Đông Quân hoặc bị phế đi, hoặc ngủ trên giường của nàng!
Phạm Tất Anh liếc nhìn Ninh Hương quận chúa, khẽ cười: “Đều nghe theo quận chúa.”
Doanh Đông Quân hoàn toàn không hay biết gì về những toan tính của Ninh Hương quận chúa và Phạm Tất Anh. Sau khi cuộc săn kết thúc, nàng cũng không lấy số con mồi mà Phạm Tất Anh để lại, định dẫn Tiểu Cát Tường rời đi. Nhưng đúng lúc này, một nội thị vội vã chạy đến, chặn đường nàng.
“Trưởng công chúa, bệ hạ tuyên kiến!”
Doanh Đông Quân hơi bất ngờ, nhướng mày: “Bệ hạ triệu kiến bổn cung có việc gì?”
Nội thị lắc đầu: “Nô tài không biết, bệ hạ đang đợi Trưởng công chúa ngay phía trước, xin Trưởng công chúa mau qua đó.”
Doanh Đông Quân theo hướng tay hắn chỉ, quả nhiên trông thấy tiểu Hoàng đế đang ngồi trên bộ liễn, chưa đi xa, vẫn dừng lại phía trước.
Nàng suy nghĩ một chút, rồi giục ngựa tiến về phía tiểu Hoàng đế.
Lúc này, tiểu Hoàng đế đã bước xuống khỏi bộ liễn. Thấy Doanh Đông Quân xuống ngựa, hắn lập tức lên tiếng trước, giọng điệu lạnh lùng: “Không cần hành lễ. Đại hoàng tỷ, lại đây, trẫm có chuyện muốn nói.”
Doanh Đông Quân mỉm cười tiến lên: “Không biết Bệ hạ triệu kiến ta vì chuyện gì?”
Tiểu Hoàng đế không trả lời ngay, mà trước tiên đảo mắt nhìn quanh một vòng.
Tuy hắn đứng rất thẳng, trên mặt còn mang theo vài phần uy nghi của bậc quân vương, nhưng không hiểu sao, từ ánh mắt và động tác của hắn, Doanh Đông Quân lại thấy có chút… lén lút.
Nàng cảm thấy thú vị, liền mỉm cười nhìn hắn.
Sau khi “vô tình” quan sát bốn phía xong, tiểu Hoàng đế lập tức rút ra từ dưới bộ liễn một vật được bọc kín trong gấm, nhanh chóng nhét vào tay Doanh Đông Quân. Dưới ánh nhìn kinh ngạc của nàng, hắn vội vàng nói: “Thanh Xích Tiêu kiếm mà ngươi muốn đây! Mau cầm lấy! Trẫm không còn nợ ngươi gì nữa!”
Nói xong câu này, hắn không chờ nàng kịp phản ứng, liền nhanh chóng trèo lên bộ liễn của mình.
“Đi thôi, hồi cung!” Hắn ngồi vững rồi, liền nghiêm túc ra lệnh.
Đám nội thị lập tức nâng bộ liễn lên, trong sự hộ tống của cấm quân, rầm rộ rời đi.
Doanh Đông Quân mở lớp gấm bọc bên ngoài, bên trong quả nhiên là một thanh kiếm.
Vỏ kiếm đen tuyền, không có bất kỳ hoa văn trang trí nào, trông vô cùng bình thường.
Nàng rút kiếm ra khỏi vỏ, thân kiếm cũng chẳng hề sáng loáng, thậm chí một vài chỗ còn loang lổ vết rỉ sắt màu đỏ sậm. Đáng chú ý nhất là phần một phần ba của thân kiếm có một vết nứt, trông có vẻ như chỉ cần chạm nhẹ là sẽ gãy làm đôi.
Tiểu Cát Tường nhìn chằm chằm thanh kiếm, gương mặt đầy hoài nghi: Đây mà là Xích Tiêu kiếm ư? Tiểu Hoàng đế không phải tùy tiện lấy bừa một thanh kiếm để lừa công chúa chứ?
Doanh Đông Quân giơ tay gõ nhẹ lên thân kiếm. Kiếm không gãy, nhưng phát ra một tiếng ngân yếu ớt, nghe như tiếng muỗi vo ve, thậm chí còn mang theo chút khàn khàn thê lương như sắp đứt hơi.
Tiểu Cát Tường: “……”
Nhưng Doanh Đông Quân lại gật đầu hài lòng: “Không sai, chính là Xích Tiêu kiếm.”
Nàng cười khẽ, cảm thán: “Tiểu Hoàng đế cũng không tệ, bổn cung quyết định sau này sẽ đối xử với hắn tốt hơn một chút!”
***