Đông Quân – Chương 86

Chương 86

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía đôi chân của Doanh Đông Quân.

Dường như nàng cũng sững sờ, kinh ngạc nhìn xuống chân mình. Có lẽ vì đôi chân còn chưa có sức, nàng vô thức lảo đảo một chút.

Tiểu Cát Tường vội vàng đỡ lấy nàng.

Doanh Đông Quân được hắn dìu đỡ, thử bước vài bước. Dù vẫn có chút loạng choạng, nhưng vẻ mặt nàng tràn đầy vui sướng:  “Bổn cung có thể đứng dậy đi lại rồi?”

Điền công công thấy vậy, lập tức vui mừng reo lên: “Ôi chao! Đây đúng là chuyện vui lớn! Công chúa gặp dữ hóa lành rồi!”

Doanh Đông Quân liếc ông ta một cái, hừ lạnh: “Hừ! Nếu không phải vì tiếng la thất thanh của ngươi vừa rồi, bổn cung suýt nữa đã bị rắn cắn! Đừng tưởng nói mấy lời dễ nghe là có thể khiến bổn cung quên được chuyện tốt đẹp mà ngươi vừa làm!”

Điền công công lập tức cứng đờ nụ cười, xị mặt xuống, năn nỉ: “Công chúa, lão nô tuổi tác đã cao, càng già gan càng nhỏ. Người rộng lượng tha cho lão nô lần này đi mà.”

Doanh Đông Quân sờ sờ chân mình, tâm trạng dường như rất tốt: “Thôi được rồi, coi như bổn cung nhờ họa mà được phúc, tha cho ngươi một lần.”

“Tạ ơn công chúa! Đa tạ công chúa!” Điền công công lập tức cười tươi như hoa.

Từ lúc Doanh Đông Quân đứng dậy, ánh mắt Lục Ly vẫn luôn dừng lại trên người nàng, như đang quan sát, lại như đang thăm dò điều gì đó.

Doanh Đông Quân nhận ra ánh nhìn của hắn, cười lạnh: “Lục đại nhân không phải luôn miệng nói muốn bảo vệ tổ mẫu của ta sao? Dưới sự bảo vệ của ngài, ngay ngoài Thọ Tiên Cung lại xuất hiện rắn độc, thật đúng là giỏi bảo vệ! May mà con rắn này nhằm vào bổn cung, nếu nó vô tình cắn trúng Thái hoàng thái hậu, các ngươi có gánh nổi trách nhiệm không? Chuyện đáng tra thì không tra, cứ thích dây dưa với bổn cung, đây là cách mà Thần Uy quân các ngươi làm việc sao?”

Lục Ly lúc này mới dời mắt đi, nhìn chằm chằm vào xác con rắn chết trên đất một lúc, sau đó ra hiệu cho cấm vệ phía sau. Lập tức có người tiến lên, nhặt xác rắn lên kiểm tra.

“Đại nhân, loài rắn này thường chỉ sinh sống ở những nơi ẩm thấp, vốn không thể xuất hiện ở đây.” Một cấm vệ nhỏ giọng bẩm báo.

Điền công công nghe vậy, hoảng hốt kêu lên: “Không lẽ có người muốn hại công chúa? Hay là muốn hại Thái hoàng thái hậu?”

Lục Ly đáp: “Chuyện này sẽ được điều tra rõ.”

Lúc này, một tiểu thái giám từ một ngã rẽ chạy tới, ghé vào tai Lục Ly nói nhỏ vài câu. Hắn im lặng lắng nghe, sau đó gật đầu, phất tay bảo lui xuống. Lại một lần nữa, ánh mắt hắn lướt qua đôi chân của Doanh Đông Quân, rồi hỏi: “Có cần mời thái y đến xem chân cho công chúa không?”

Doanh Đông Quân cười nhạo: “Năm xưa thái y còn chẳng chữa khỏi cho bổn cung, bây giờ bổn cung gần như đã khỏi rồi, cần bọn họ làm gì nữa? Không phiền Lục đại nhân lo lắng.”

Lục Ly không ép, chỉ khẽ nhếch môi: “Vậy thì công chúa tự bảo trọng.”

Nói xong, hắn vẫy tay ra hiệu cho thuộc hạ, xoay người rời đi, dẫn theo người của mình rời khỏi nơi này.

Điền công công sửng sốt, gọi theo bóng lưng hắn: “Lục đại nhân, ngài đi rồi? Không bắt thích khách nữa sao?”

Lục Ly không quay đầu lại, chỉ nói: “Thích khách không ở đây, các ngươi có thể đi rồi.”

Tiểu Cát Tường tức giận vì hắn dám ngang ngược như vậy trước mặt công chúa, liền giơ ngón út về phía bóng lưng hắn.

Không ngờ Lục Ly như có mắt phía sau, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh băng quét thẳng về phía Tiểu Cát Tường.

Nhưng Tiểu Cát Tường chẳng những không sợ, mà còn giơ thêm một tay, giơ cả hai ngón út lên.

Lục Ly thu lại ánh mắt, dứt khoát xoay người rời đi.

Một bên, Điền công công đột nhiên nhớ ra gì đó, sắc mặt liền biến đổi: “Ôi chao! Còn chưa mang cơm đến cho Thái hoàng thái hậu, thức ăn sắp nguội cả rồi! Công chúa, lão nô xin đi trước. Người cũng nên sớm trở về đi, Thái hoàng thái hậu mà biết công chúa đã đi lại được, chắc chắn sẽ rất vui, không chừng lát nữa sẽ phái người đến phủ thăm hỏi.”

Nói xong, Điền công công hành lễ với Doanh Đông Quân rồi vội vàng dẫn người rời đi.

Đợi bọn họ đi xa, Tiểu Cát Tường mới lo lắng nhìn chân Doanh Đông Quân: Công chúa…

“Không sao.” Doanh Đông Quân nói nhỏ, “Rời khỏi đây trước đã, tránh sinh thêm chuyện ngoài ý muốn.”

Tiểu Cát Tường đẩy một chiếc ghế tới trước mặt Doanh Đông Quân, làm động tác ra hiệu:
Công chúa cứ ngồi đi, nô tài đẩy người về, sẽ nhanh hơn.

Doanh Đông Quân không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống ghế.

Khi hai người lên xe ngựa rời khỏi hoàng cung, Tiểu Cát Tường cuối cùng cũng không nhịn được, gấp gáp ra hiệu bằng tay: Công chúa, chuyện con rắn vừa rồi là sao? Sao bên ngoài Thọ Tiên cung lại đột nhiên có rắn độc? Càng trùng hợp hơn là công chúa có thể đi lại đúng lúc bị Lục Ly bắt gặp! Chẳng lẽ có kẻ cố ý bày mưu hại người?

Doanh Đông Quân bình tĩnh đáp: “Con rắn đó do Điền Tam Vị dẫn đến.”

Tiểu Cát Tường biến sắc, lập tức giận dữ ra hiệu: Ta đi giết lão già đó! Suốt ngày chỉ biết xu nịnh hai bên, ta sớm đã biết lão không phải người tốt! Hắn là người của ai? Thái hoàng thái hậu hay Thái hậu? Quả nhiên rắn chuột một ổ!

Doanh Đông Quân:  “Không phải ai trong số họ cả.”

Tiểu Cát Tường cau mày: Không phải người của Hoàng hậu, cũng không phải người của Thái hoàng thái hậu? Vậy còn có thể là ai? Phụ tử nhà họ Lục? Hay một thế gia nào đó?

Bỗng nhiên, hắn nghĩ ra điều gì đó, kinh ngạc nhìn về phía Doanh Đông Quân, vừa hay chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của nàng.

Doanh Đông Quân cười nhạt: Kẻ cùng một ruột với hắn, chính là phụ hoàng ta.

Tiểu Cát Tường lặng đi một lúc, rồi ngượng ngùng ra hiệu: Người của Tiên hoàng, lẽ ra phải đứng về phía công chúa mới đúng. Vậy sao hắn lại dẫn rắn đến?

Doanh Đông Quân: “Là ta bảo hắn làm, ngươi có ý kiến gì sao?”

Tiểu Cát Tường lập tức làm động tác khóa miệng lại.

Doanh Đông Quân cười khẩy, nói tiếp: “Chuyện hôm nay, Lục Ly rõ ràng là nhắm vào ta. Lục Quang vốn đa nghi, ta lại tỉnh dậy một cách trùng hợp ngay khi hắn vừa rời kinh, chắc chắn hắn sẽ sinh nghi. Vì thế, khi ta vào cung, hắn đã phái Lục Ly đến thử ta.”

Nàng vẫy tay gọi Tiểu Cát Tường lại gần. Hắn không hiểu ý, nhưng vẫn nhanh chóng tiến lại gần. Doanh Đông Quân thò tay vào tay áo hắn, lấy ra một chiếc túi thơm đựng thuốc.

Nàng đưa túi thơm ra trước mặt hắn: “Vừa rồi nếu bọn chúng lục soát mà tìm thấy cái này, e rằng ta khó giấu được chuyện trúng độc.”

Tiểu Cát Tường tự tin ra hiệu: Trong túi thơm này dù có thuốc công chúa dùng, nhưng đều là do nô tài tự phối, ngay cả thái y trong thái y viện cũng chưa chắc tra ra điều gì.

Doanh Đông Quân hiếm khi nghiêm túc, chậm rãi nói: “Tiểu Cát Tường, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, cũng không được coi thường kẻ địch.”

Tiểu Cát Tường suy nghĩ một chút, rồi ngoan ngoãn gật đầu, tỏ ý đã ghi nhớ.

Nhưng Doanh Đông Quân biết hắn vẫn rất tự tin vào tài nghệ chế dược của bản thân, e là trong lòng chưa thực sự xem trọng lời nàng nói. Vì vậy, nàng kiên nhẫn nhắc nhở: “Năm đó, dù ngươi và Tiểu Cát Lợi học tập dưới hai sư phụ khác nhau trong ám vệ, nhưng hai người các ngươi đã cùng ăn cùng ở suốt năm năm. Ngươi đã lén học được kỹ năng ám khí từ sư phụ của hắn, ngươi có chắc rằng Tiểu Cát Lợi không học trộm được chút bản lĩnh từ sư phụ ngươi không?”

Tiểu Cát Tường định phản bác: Không thể nào! Khi đó mỗi ngày Tiểu Cát Lợi đều mệt như chó chết, trở về phòng là lăn ra ngủ ngay, làm gì có sức mà học thêm gì khác?

Nhưng hắn lại đột nhiên nhớ ra, lúc mình học nghệ cũng từng mệt mỏi đến kiệt sức mỗi ngày, vậy mà hắn vẫn cố gắng lén học ám khí của Tiểu Cát Lợi, chỉ vì muốn sống sót bằng mọi giá.

Vậy còn Tiểu Cát Lợi thì sao? Hắn chắc chắn cũng muốn sống sót bằng mọi giá.

***

Chương 97

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *