Đông Quân – Chương 85

Chương 85

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

Doanh Đông Quân nói: “Hôm nay bổn cung có việc, phải nhanh chóng hồi phủ.”

Điền lão thái giám tỏ vẻ tiếc nuối: “Vậy lần sau công chúa vào cung, lão Điền sẽ lại hầu hạ công chúa.”

Doanh Đông Quân cười đáp: “Điền công công có lòng rồi.”

Điền lão thái giám vội nói: “Đương nhiên! Đương nhiên! Công chúa xin mời!”

Ông ta ra hiệu cho đám cung nhân phía sau, các cung nữ, thái giám bưng thức ăn liền nhanh chóng lùi sang một bên, nhường đường cho Doanh Đông Quân.

Tiểu Cát Tường đang chuẩn bị đẩy xe lăn cho công chúa tiếp tục đi thì bỗng có một giọng nói vang lên từ phía sau.

“Khoan đã!”

Một nhóm người đang tiến về phía này, dẫn đầu là một nam tử dáng người cao ráo, chân dài, lông mày và mắt đều sắc nét. Khóe môi trời sinh hơi nhếch lên, dù không cười cũng như đang cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo vô cùng.

Hắn mặc y phục của thái giám, nhưng khác với những thái giám khác, hắn đeo một thanh đao bên hông, phía sau còn có một đội cấm quân mang theo đao đi theo.

Điền lão thái giám vừa thấy người này, liền nở nụ cười chẳng khác gì một đóa cúc nở rộ, vội vàng tiến lên nghênh đón: “Ôi chao! Hóa ra là Tiểu Lục đại nhân! Mấy ngày trước đã nghe nói Lục đại nhân và Tiểu Lục đại nhân hồi kinh, nhưng lão Điền vẫn chưa có duyên gặp mặt! Lão Điền đã để dành hai vò rượu ngon cho hai vị, lát nữa sẽ sai người mang đến, tiện thể chuẩn bị thêm vài món nhắm rượu!”

Tiểu Cát Tường vừa nghe thấy giọng nói này, liền nhíu mày, định làm như không nghe thấy, đẩy Doanh Đông Quân rời đi. Nhưng lúc này, phía sau lại truyền đến một câu lạnh lẽo:
“Thần Uy quân đang thi hành quân vụ, kẻ nào chống lệnh, giết không tha!”

Tiểu Cát Tường lập tức dừng bước, gương mặt tối sầm.

Doanh Đông Quân khẽ vỗ tay Tiểu Cát Tường trấn an, sau đó quay đầu nhìn người mới tới, cười như không cười: “Quan uy thật lớn, bổn cung còn tưởng là ai, hóa ra là Tiểu Cát Lợi à? Đã nhiều năm không gặp, giờ ngươi cũng có tiền đồ rồi đấy!”

Lục Ly hoàn toàn phớt lờ Điền công công, trực tiếp bước đến trước mặt Doanh Đông Quân, động tác gọn gàng hành lễ: “Lục Ly tham kiến công chúa.”

Giọng hắn không có sự âm nhu của các thái giám thông thường, mà hơi khàn và thô ráp, giống như cổ họng từng chịu tổn thương.

Khi đứng dậy, Lục Ly liếc nhìn Tiểu Cát Tường phía sau Doanh Đông Quân, khóe môi cong lên rõ hơn, nhưng ánh mắt lại càng thêm âm u: “Trước mặt công chúa, Lục Ly nào dám nói đến chuyện có tiền đồ hay không, chỉ là tận trung vì triều đình mà thôi.”

Điền công công bị Lục Ly làm lơ cũng không hề tức giận, ngược lại còn chủ động tiến lên cười nói: “Không biết Tiểu Lục đại nhân hôm nay đang thi hành nhiệm vụ gì? Nếu có chỗ cần lão Điền hỗ trợ, cứ việc nói! Chỉ là… lão Điền còn phải vội vã mang cơm trưa đến cho Thái hoàng thái hậu, nếu trễ quá, sợ rằng thức ăn nguội mất, làm chậm trễ bữa ăn của Thái hoàng thái hậu thì lão Điền không gánh nổi đâu!”

Lục Ly thản nhiên đáp: “Vừa nhận được tin báo, có người giấu vũ khí ám sát trên người, có ý đồ bất lợi với Thái hoàng thái hậu.”

Điền công công hít một hơi khí lạnh, ôm ngực kinh hãi: “Lại có chuyện như vậy sao! Kẻ nào gan to bằng trời như thế!”

Lục Ly hờ hững nói: “Điều tra xong sẽ biết.”

Điền công công vội vàng nói: “Tiểu Lục đại nhân nhất định phải tìm ra kẻ đó! Nếu không, sợ rằng Thái hoàng thái hậu sẽ ăn ngủ không yên mất!”

Lục Ly không nói gì thêm, chỉ ra hiệu cho cấm quân phía sau: “Lục soát!”

Ngay lập tức, đám cấm vệ lao lên, bắt đầu lục soát trên người Điền công công và các cung nữ, thái giám đi theo ông ta.

Điền công công ngẩn người, thất thanh kêu lên: “Sao ngay cả lão Điền cũng phải bị lục soát? Lão Điền đã hầu hạ Thái hoàng thái hậu bốn mươi năm, chẳng lẽ lại là thích khách sao?”

Lục Ly nói: “Lúc này, bất kỳ ai xuất hiện gần Thọ Tiên cung đều có hiềm nghi, mong mọi người thông cảm.”

Điền công công dù có chút không vui, nhưng vốn là kẻ giỏi đối nhân xử thế, không dám đắc tội với Lục Ly, đành cười gượng rồi ngậm miệng, để mặc cấm vệ lục soát người mình.

Khi hai cấm vệ tiến đến chỗ Doanh Đông Quân và Tiểu Cát Tường, sắc mặt Tiểu Cát Tường lập tức biến đổi, vội giang tay chặn trước mặt Doanh Đông Quân, ánh mắt đầy địch ý nhìn chằm chằm Lục Ly.

Doanh Đông Quân lại tỏ ra hứng thú, bật cười nhìn Lục Ly: “Thế nào? Chẳng lẽ ngay cả bổn cung cũng bị nghi ngờ có ý định ám sát tổ mẫu?”

Hai cấm vệ bị Tiểu Cát Tường cản lại, liền quay sang chờ chỉ thị của Lục Ly.

Lục Ly dường như cân nhắc một chút rồi nói: “Công chúa có thể miễn, nhưng tùy tùng của công chúa thì không.”

Cấm vệ lập tức bước đến chỗ Tiểu Cát Tường. Thấy họ không định lục soát công chúa, Tiểu Cát Tường mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng đã chửi rủa Lục Ly đến cả trăm lần.

“Khoan đã!”

Doanh Đông Quân đột nhiên lạnh giọng: “Các ngươi nghi ngờ người của bổn cung, khác nào nghi ngờ chính bổn cung?”

Lục Ly nhìn nàng, chậm rãi nói: “Thần Uy quân thi hành quân vụ, mong công chúa chớ làm khó.”

Doanh Đông Quân cười lạnh: “Bổn cung thấy là ngươi đang cố ý gây khó dễ thì có! Bổn cung vừa rời khỏi Thọ Tiên cung, nếu là thích khách thì đã ra tay từ lâu rồi. Các ngươi đến trễ mất rồi chăng?”

Lục Ly chẳng buồn đáp, chỉ nhếch môi nhìn nàng: “Hôm nay công chúa nhất định phải cản trở Thần Uy quân hành sự?”

Nói xong, hắn đưa tay đặt lên chuôi đao.

Ánh mắt Tiểu Cát Tường lóe lên tia sắc bén, cổ tay khẽ lật, một ánh bạc chợt lóe lên nơi đầu ngón tay.

Điền công công vừa bị lục soát xong, thấy bọn họ chỉ nói vài câu đã căng thẳng đến mức sắp động thủ, liền hoảng hốt lao đến can ngăn: “Ôi chao! Đây là đang làm cái gì thế! Làm cái gì thế! Lục đại nhân, người trước mặt ngài không phải ai khác, mà là Thừa Bình công chúa! Công chúa là bảo bối của Thái hoàng thái hậu, sao có thể ám sát Thái hoàng thái hậu được?”

Lục Ly lạnh lùng đáp: “Công chúa sẽ không, nhưng người bên cạnh công chúa chưa chắc không.”

Điền công công thấy Lục Ly không lay chuyển, liền quay sang khuyên nhủ Doanh Đông Quân: “Công chúa à! Hắn muốn lục soát tùy tùng của người thì cứ để hắn lục soát đi, có mất miếng thịt nào đâu! Xong rồi là xong chuyện thôi mà!”

Doanh Đông Quân vẫn thản nhiên: “Người của bổn cung, ai cũng đừng mong động đến!”

Lục Ly tiến lên một bước: “Vậy thì, công chúa cũng đừng trách…”

Chưa dứt lời, bỗng một tiểu cung nữ hét lên thất thanh: “A! Có rắn! Rắn độc!”

Mọi người lập tức hoảng loạn nhìn quanh.

Đột nhiên thấy một con rắn xanh to bằng hai ngón tay đã bò tới dưới ghế của Doanh Đông Quân. Do chiếc ghế rộng che khuất nên không ai nhận ra nó từ trước.

“Trời ơi!”

Điền công công kinh hãi hét lên, vội vàng bò lùi ra sau.

Động tác của ông ta làm con rắn giật mình, lập tức ngẩng đầu, lao thẳng về phía chân Doanh Đông Quân.

Tiểu Cát Tường vốn đang đề phòng Lục Ly, bỗng giật mình, vội kéo lấy cánh tay Doanh Đông Quân, muốn đưa nàng ra khỏi phạm vi tấn công của con rắn độc.

Doanh Đông Quân cũng phản ứng rất nhanh, sắc mặt tái nhợt, thuận theo lực kéo của Tiểu Cát Tường mà đứng bật dậy, nhanh chóng nấp ra sau lưng hắn.

“Xoẹt—”

Tiếng rút đao vang lên.

Chỉ trong chớp mắt, con rắn độc đã bị chém làm đôi, máu văng tung tóe lên vạt áo của Doanh Đông Quân, để lại một vệt đỏ chói mắt.

Lục Ly chậm rãi thu đao vào vỏ, ánh mắt lại dừng trên đôi chân của Doanh Đông Quân, nhướng mày, khóe môi nhếch lên sâu hơn.

Điền công công vừa bò dậy, trợn mắt kinh ngạc thốt lên: “Công chúa! Chân của người đã khỏi rồi sao?”

***

Chương 86

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *