Chương 70
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
“Ta vẫn luôn ghi nhớ lời của tổ phụ.” Thái hậu Tiêu thị nói.
Tiêu Sĩ Quán đáp: “Nương nương trước nay đều làm rất tốt.”
Thái hậu cười tự giễu, nhìn phụ thân mình rồi hỏi: “Phụ thân, có một vấn đề ta luôn muốn hỏi. Nếu một ngày nào đó, tình thế ép ta phải lựa chọn giữa gia tộc và bản thân, ta nên chọn bên nào?”
Tiêu Sĩ Quán nhíu mày khi nghe câu hỏi này, không trực tiếp trả lời mà chỉ nói: “Nương nương sao lại có suy nghĩ như vậy? Tiêu gia và nương nương từ trước đến nay vốn là một thể, Tiêu gia mãi mãi là chỗ dựa vững chắc của nương nương.”
“Thật vậy sao?” Thái hậu hỏi.
Tiêu Sĩ Quán quả quyết: “Tất nhiên!”
Giọng điệu của Thái hậu đầy châm chọc: “Nếu vậy, vì sao khi Lý Xương Phủ sỉ nhục ta, Tiêu gia không những không đứng ra làm chỗ dựa, mà còn muốn ta hy sinh tôn nghiêm của Thái hậu để đổi lấy lợi ích cho Tiêu gia?”
Tiêu Sĩ Quán sững lại, kinh ngạc nói: “Sao nương nương lại nói vậy? Mọi điều Tiêu gia làm chẳng phải đều vì giúp Hoàng thượng giữ vững ngai vị, để nương nương không phải lo nghĩ sao? Còn về Lý gia, đó là nhà mẹ đẻ của mẫu thân nương nương. Bất luận Lý Xương Phủ hành xử ra sao, nhưng Lý thị nhất tộc vẫn luôn tận tâm phò tá Hoàng thượng và nương nương mà!”
Thái hậu lạnh lùng cười: “Ta thấy chưa chắc. Nếu không thì chuyện của Chu Chiêu Nghi giải thích thế nào?”
Tiêu Sĩ Quán cau mày: “Chu Chiêu Nghi làm sao?”
“Thì ra ngay cả phụ thân cũng không biết.” Thái hậu khẽ gật đầu, rồi chậm rãi nói, “Vậy ngài nên về hỏi lại Lý gia, những người mà ngài bảo là một lòng trung thành với ta và Hoàng thượng, xem vì sao họ lại cấu kết với Chu gia, lén lút giấu đi hoàng tử do Chu Chiêu Nghi sinh ra!”
“Cái gì!” Tiêu Sĩ Quán kinh hoàng.
Thái hậu vẫn giữ giọng điệu bình thản: “Lý Xương Phủ đang dốc hết sức để khống chế ta và Hoàng thượng, nhưng ta sẽ không khoanh tay chịu trói. Lý gia sẽ chọn con đường nào, phụ thân cứ về mà suy nghĩ cho kỹ. Mong rằng ngài vẫn còn nhớ lời mình vừa nói: Tiêu gia làm tất cả chỉ để giúp Hoàng thượng củng cố vương vị, giúp ta không còn ưu phiền.”
Tiêu Sĩ Quán há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng. Ông cúi chào Thái hậu rồi nhanh chóng rời khỏi Cần Chính điện.
Sau khi ông đi, thân hình kiêu hãnh của Thái hậu dần thả lỏng, trong mắt lộ ra vẻ mệt mỏi.
Niệm Ngư từ bên ngoài bước vào. Thái hậu nhìn nàng một cái, hỏi: “Đã tra ra chưa?”
Niệm Ngư thoáng do dự.
Thái hậu thản nhiên: “Chưa tra được?”
Niệm Ngư vội nói: “Người dâng sớ buộc tội Lý đại nhân hôm nay, có lẽ là người của Thái hoàng thái hậu.”
“Có lẽ?” Giọng Thái hậu không nghe ra cảm xúc.
Niệm Ngư quỳ xuống, cúi đầu: “Người đó bình thường không có quan hệ với bất cứ thế lực nào, nên trong thời gian ngắn nô tỳ chưa tra ra được manh mối rõ ràng. Nhưng vừa rồi có người ném cho nô tỳ một tờ giấy, nhắn nhủ nô tỳ nhắc nhở nương nương rằng, kẻ buộc tội Lý đại nhân là đồng hương của Hoa ma ma bên cạnh Thái hoàng thái hậu. Người đó vốn làm quan ở địa phương, hai năm trước nhờ đi đường của Lục Quang mà được điều về kinh.”
“Ồ?” Thái hậu nhíu mày, đưa tay ra, “Đưa tờ giấy cho ta xem.”
Niệm Ngư lấy tờ giấy từ trong tay áo, dâng lên.
Thái hậu liếc qua, nội dung đúng như lời Niệm Ngư nói, nét chữ không có điểm gì đặc biệt nhưng lại ẩn chứa phong thái mạnh mẽ. Nhìn chữ viết này, nàng cảm thấy có chút quen thuộc. Đột nhiên bà động tâm, đưa tờ giấy lên quạt nhẹ.
Một mùi hương thanh nhã thoang thoảng lan tỏa.
Thái hậu ngẩn ra.
Niệm Ngư cũng khẽ hít mũi, rồi ngạc nhiên thốt lên: “Ơ? Mùi hương này…”
“Là Hành Vu hương.” Ánh mắt Thái hậu sáng lên, “Trước đây ta từng điều chế, ngươi quên rồi sao?”
“Hành Vu hương? Chẳng phải đó là loại hương mà nương nương từng đặc biệt chế ra để ướp tăm xỉa răng hay sao? Sau đó số tăm đó được đưa cho…”
Thái hậu nhìn tờ giấy trong tay, vẻ mừng rỡ dần xua tan đi nét mệt mỏi trên mặt.
Niệm Ngư chợt lóe lên suy nghĩ, “Chẳng lẽ đây là do Ngu đại nhân cố ý viết để nhắc nhở nương nương?”
Thái hậu không nói gì, chỉ cúi đầu cẩn thận gấp tờ giấy lại.
Niệm Ngư nói: “Nô tỳ từng vài lần thăm dò Ngu đại nhân, muốn ngài ấy ra tay giúp nương nương, nhưng ngài ấy đều không để tâm. Nô tỳ còn tưởng ngài ấy thực sự vô tình tuyệt nghĩa, không ngờ vẫn âm thầm nhắc nhở nương nương.”
“Hôm nay, trên triều đình, cũng nhờ vào lời nói của hắn.” Thái hậu trầm mặc một lúc, rồi đột nhiên nói với Niệm Ngư: “Vị trí hiện tại của hắn cũng chẳng dễ dàng gì. Nếu dính líu quá sâu với thế gia, sẽ khiến hắn mất đi uy tín trong giới hàn môn. Sau này, ngươi không cần thử thăm dò hắn nữa. Chỉ cần hắn có thể tiếp tục giúp ta trong bóng tối như hôm nay, thế là đủ rồi.”
Niệm Ngư gật đầu, “Vâng, nô tỳ hiểu rồi.”
Thái hậu cầm tờ giấy trong tay một lúc, rồi khi Niệm Ngư đứng dậy, nàng đưa tờ giấy qua, thản nhiên nói: “Mang đi đốt đi.”
Niệm Ngư có chút bất ngờ, nàng vốn tưởng nương nương sẽ giữ lại tờ giấy này, nhưng không hỏi gì, chỉ lặng lẽ nhận lấy.
“Tiết lộ chuyện này cho Lý gia.” Thái hậu chỉnh lại y phục, giọng nói bình thản mà nhẹ nhàng, “Lý Xương Phủ lần này chịu thiệt lớn, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, kiểu gì cũng phải tìm người để trút giận. Nếu đã vậy, cứ để hắn đấu với Thái hoàng thái hậu đi.”
Niệm Ngư mỉm cười tán thưởng, “Nương nương anh minh. Lý đại nhân đối phó với Thái hoàng thái hậu, còn tốt hơn là để hắn gây phiền phức cho Ngu đại nhân.”
Thái hậu khẽ cười, “Đi đi.”
“Vâng.”
*
Tại phủ công chúa lúc này, Doanh Đông Quân thản nhiên ném một viên hương hoàn vào chiếc lò hương bạc chạm khắc hoa sen và rùa vàng. Chẳng bao lâu sau, làn khói xanh nhàn nhạt mang theo hương thơm thanh nhã bay lên từ miệng lò.
Tiểu Cát Tường đứng bên cạnh, cầm một chiếc quạt tròn phe phẩy nhẹ, để mùi hương lan tỏa khắp phòng.
Doanh Đông Quân nhíu mày, nhăn mũi lại, dùng tay phẩy phẩy làn hương trước mặt, chán ghét nói: “Quá tầm thường! Tiêu Doanh có sở thích gì thế này! Mau đem đi dọn sạch!”
Tiểu Cát Tường thở dài: Không phải công chúa nói muốn thử xem hương ta điều chế có giống mùi hương năm đó không sao?
Dù có chút bất đắc dĩ, nhưng Tiểu Cát Tường vẫn vội vàng thu dọn lò hương.
Doanh Đông Quân kiêu ngạo nói: “Mùi hương giống y hệt, chính vì thế mới khiến ta chán ghét.”
Sau khi Tiểu Cát Tường thu dọn xong, nàng lại mở hết cửa sổ để mùi hương bay đi.
Doanh Đông Quân hít một hơi sâu, hài lòng nói: “Cuối cùng cũng dễ chịu hơn rồi.”
Tiểu Cát Tường: Công chúa lợi dụng Ngu đại nhân để tính toán với Thái hậu như vậy, nếu hắn biết, chắc chắn sẽ tức giận lắm nhỉ?
Doanh Đông Quân bật cười, “Vì sao Ngu lang phải tức giận? Người nên giận hẳn là bằng hữu Giang Ngạn Thành của chàng mới đúng. Năm đó, Ngu lang đã nói với ta rằng quyển sách ấy là của Giang Ngạn Thành cơ mà.”
Tiểu Cát Tường khẽ cười thành tiếng, thầm mong chờ ngày Ngu Thuấn Thần biết được sự thật, xem hắn bị chọc tức đến mức nào.
Doanh Đông Quân nghĩ một lát, rồi cảm thán: “Hơn nữa, ta làm vậy vừa giúp Thái hậu không còn ép buộc chàng quá mức, vừa giúp chàng đẩy đi sự căm ghét của Lý Xương Phủ. Trên đời này, còn ai suy tính cho chàng chu toàn hơn ta chứ?”
***