Chương 63
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Đối với Doanh Đông Quân, chuyện này chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ. Sau khi trở về phủ, nàng đã nhanh chóng gạt nó ra khỏi tâm trí.
Cùng lúc đó tại trong cung, Thái hậu nhận được tin Lý Xương Phụ đã tới Chu gia, cùng gia chủ Chu gia Chu Nguyên Chấn bí mật đàm luận suốt hai canh giờ, sau đó say rượu trở về.
Tin tức này khiến Tiêu thái hậu sinh lòng cảnh giác. Nàng lập tức muốn triệu thân mẫu Lý thị vào cung để bàn bạc, nhưng khi vừa ra lệnh, nàng lại chợt do dự, cuối cùng đổi ý, triệu kiến đường muội Tiêu Huệ Nương thay thế.
Vừa vào cung, chuyện đầu tiên Tiêu Huệ Nương hứng thú bàn tán với Thái hậu chính là việc Thừa Bình công chúa và Ninh Hương huyện chủ tranh giành nam nhân giữa phố.
“… Nam nhân kia còn dám nói muốn theo Thừa Bình công chúa về phủ ngay giữa phố, đủ thấy nàng ta có danh tiếng gì trong dân gian rồi! Nếu là một cô nương đứng đắn, thì có nam nhân nào dám mở miệng nói muốn theo nàng ta về phủ? Nàng ta dù sao cũng là một nữ tử, đã khiến gia tộc mất hết thể diện!”
Nhớ ra điều gì đó, Tiêu Huệ Nương lại tức giận nói: “Còn Ninh Hương huyện chủ kia nữa! Trước kia chẳng phải ai cũng nói nàng ta rất lợi hại sao? Giờ xem ra chỉ là kẻ vô dụng, ngay cả tranh đoạt một nam nhân cũng không tranh lại Thừa Bình công chúa!”
“Bổn cung triệu ngươi vào cung, không phải để nghe ngươi nói mấy chuyện này!” Tiêu Dĩnh Nương cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, lạnh giọng cắt ngang lời nàng.
Tiêu Huệ Nương nhìn Thái hậu, vẻ mặt có chút tủi thân. Không nói chuyện này thì nói chuyện gì? Chuyện triều chính sao? Đó chẳng phải là việc của nam nhân à? Với lại, ngày thường Thái hậu cũng đâu có tìm nàng để bàn luận quốc sự.
“Vậy Thái hậu muốn nghe chuyện gì?” Tiêu Huệ Nương dè dặt hỏi.
Tiêu Dĩnh Nương hỏi: “Gần đây ngươi có tiếp xúc với người của Chu gia không?”
“Chu gia?” Tiêu Huệ Nương ngẩn ra, rồi đáp: “Mấy ngày trước ta có đi chùa dâng hương cầu phúc, tình cờ gặp Tam phu nhân Chu gia. Nhưng bà ta có vẻ rất vội, chúng ta chỉ chào nhau một tiếng rồi đường ai nấy đi.”
“Chu tam phu nhân?” Tiêu Dĩnh Nương trầm ngâm, “Bà ta đến chùa làm gì vào thời điểm này?”
“Có lẽ là cầu phúc cho Chu Chiêu Nghi?” Tiêu Huệ Nương đoán, “Tiên hoàng băng hà, Chu Chiêu Nghi vì quá đau buồn mà sinh non, đứa trẻ không giữ được, ngay cả bản thân nàng ta cũng suýt mất mạng. Để nàng ta tĩnh dưỡng, Chu gia đã xin Thái hậu đặc ân, đưa người về tĩnh dưỡng trong từ đường Chu gia. Nghe nói đến giờ vẫn chưa khỏe lại, chẳng biết khi nào thì…”
Nàng thở dài một hơi, rồi nói tiếp: “Cũng thật đáng thương, ta nhớ Chu Chiêu Nghi còn nhỏ hơn ta nửa tuổi.”
Tiêu Dĩnh Nương cúi mắt suy tư một lúc, sau đó nói với Tiêu Huệ Nương: “Lại đây, bổn cung có chuyện muốn giao cho ngươi.”
“Vâng.” Tiêu Huệ Nương lập tức đứng dậy, tiến đến gần Tiêu Dĩnh Nương.
Thái hậu ghé sát tai nàng, nói mấy câu.
Ban đầu, Tiêu Huệ Nương vẫn có vẻ bình thường, nhưng càng nghe, ánh mắt nàng càng trợn tròn, tay cũng vô thức đưa lên che miệng.
Đến khi Tiêu Dĩnh Nương dứt lời, Tiêu Huệ Nương vẫn còn bàng hoàng. Nàng liếc nhìn xung quanh, rồi hạ giọng hỏi: “Nương nương, có phải ý người là… chuyện mà ta nghĩ tới không?”
Tiêu Dĩnh Nương lạnh lùng nói: “Chính là chuyện ngươi nghĩ tới đấy.”
Tiêu Huệ Nương há miệng muốn nói lại thôi, “Nhưng… tại sao Chu gia lại muốn làm vậy? Lý gia lại là vì sao? Chu gia dù không nằm trong tứ đại thế gia, nhưng mấy chục năm nay cũng có liên hôn với các thế gia khác. A di của nương nương cũng gả vào Chu gia, quan hệ chẳng thể thân thiết hơn được nữa. Lúc Chu Chiêu Nghi mới tiến cung, nàng ta còn phải dựa dẫm vào người để chống lưng. Tiên hoàng không thích gần gũi hậu cung, nàng ta vào cung nhiều năm vẫn chưa được sủng ái. Khi đó, còn không phải là a di của nương nương đến cầu xin người giúp đỡ, nhân lúc bệ hạ dùng đan dược mà…”
“Câm miệng!” Tiêu Dĩnh Nương quát lớn, cắt ngang lời nàng.
Tiêu Huệ Nương nuốt lại những lời chưa kịp nói ra. Không phải nàng không biết nặng nhẹ, chỉ là hôm nay quá kinh ngạc, lại thấy trong điện chỉ có hai người họ, những người khác đã bị Thái hậu sai lui xuống hết, nên i mới buột miệng.
“Dù sao thì, nàng ta cũng không cần phải làm vậy chứ? Nếu nàng ta an ổn sinh hạ hài nhi, chẳng lẽ nương nương còn có thể làm gì nàng ta sao?” Tiêu Huệ Nương lẩm bẩm, giọng điệu mang theo vài phần nghi hoặc.
Tiêu thái hậu lạnh lùng đáp: “Bổn cung cũng mong là nàng ta không cần làm vậy. Nếu không… bổn cung căm ghét nhất là những kẻ vong ân bội nghĩa!”
Lời vừa dứt, trong điện liền lặng ngắt như tờ. Tiêu Huệ Nương bất giác rùng mình, trong lòng dâng lên sự lạnh lẽo. Nửa năm trôi qua kể từ khi đường tỷ của nàng đăng vị Thái hậu, nàng càng ngày càng cảm thấy người trước mặt trở nên xa lạ, cũng không còn dám tùy tiện làm càn như trước nữa.
“Nương nương yên tâm, thần thiếp nhất định sẽ tra rõ chuyện này!” Nàng lập tức cam đoan.
“Ừ, ngươi đi đi. Chuyện này, tạm thời không cần để lộ ra ngoài.”
“Thần thiếp tuân lệnh.”
Tiêu Huệ Nương tuy không trầm ổn và cẩn trọng như Tiêu thái hậu, nhưng cũng không phải hạng vô dụng. Chuyện Thái hậu giao phó, nàng trước nay đều có thể làm tốt.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, nàng đã tra được một chút manh mối.
“Nương nương, thần thiếp đã cho người lẻn vào từ đường Chu gia suốt hai ngày qua, lật tìm khắp nơi. Đúng là đã gặp Chu Chiêu Nghi, bệnh tình nàng ta nguy kịch, dường như thật sự không sống được bao lâu nữa. Còn về những nơi khác trong từ đường, không phát hiện điều gì khả nghi. Chỉ là…”
Tiêu thái hậu hờ hững liếc nàng một cái, Tiêu Huệ Nương không dám vòng vo, lập tức nói tiếp: “Có một thợ săn sống gần đó kể rằng, một đêm nọ hắn vào núi săn thú, chẳng may bị thương, đến tận khuya mới quay về. Khi đi ngang qua khu vực gần từ đường, hắn nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Nhưng nơi đó chẳng có mấy nhà dân sinh sống, tiếng khóc ấy chỉ có thể phát ra từ trong từ đường của Chu gia.”
Tiêu thái hậu nghe xong, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Tiêu Huệ Nương dè dặt hỏi: “Nương nương, có cần thần thiếp cho người tìm kiếm kỹ hơn không?”
“Không cần.” Giọng nói của Tiêu thái hậu bình thản nhưng ẩn chứa uy nghiêm. “Nếu Lý gia muốn giấu người, dựa vào ngươi, không thể tìm ra được.”
Tiêu Huệ Nương cảm thấy mình bị coi thường, bực bội nói: “Nhưng dù bọn họ giấu kỹ đến đâu, thần thiếp vẫn lần ra chút dấu vết!”
Tiêu thái hậu cười lạnh: “Không phải ngươi lần ra, mà là hắn cố ý để bổn cung phát hiện.”
Tiêu Huệ Nương sững sờ, kinh ngạc hỏi: “Cố ý?”
Tiêu thái hậu chậm rãi nói: “Nếu thật sự muốn giấu, Lý Xương Phụ tuyệt đối sẽ không đến Chu gia ngay sau khi rời khỏi đây. Hắn muốn bổn cung sinh nghi, muốn bổn cung tra xét. Nhưng ngươi… cũng chỉ có thể tra được đến mức này.”
Tiêu Huệ Nương giận dữ: “Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ định lập…” Nói được nửa câu, nàng hoảng hốt, vội nuốt lại mấy chữ sau.
Tiêu thái hậu không chút kiêng dè, thản nhiên nói: “Hắn muốn cho bổn cung biết, năm xưa bọn họ có thể nâng đỡ nhi tử của ta đăng cơ, thì nay, nếu hắn không vừa lòng, cũng có thể nâng đỡ kẻ khác. Hoàng tộc và thế gia, huyết mạch không chỉ có một, đổi một người khác, những thế gia khác cũng chẳng dị nghị gì.”
Tiêu Huệ Nương tức giận: “Tiêu gia chúng ta và Lý gia vốn luôn đồng lòng, cũng nhiều lần giúp đỡ Chu gia. Vậy mà bọn họ lại âm thầm cấu kết với nhau để tính toán chúng ta! Đúng là lũ vong ân bội nghĩa!”
Tiêu thái hậu hờ hững nói: “Chung lợi ích thì là thân thích, lợi ích trái ngược, tức là kẻ thù.”
Tiêu Huệ Nương lo lắng hỏi: “Nương nương, vậy chúng ta phải làm gì bây giờ? Có nên bẩm báo với bá phụ và phụ thân không?”
Tiêu thái hậu trầm ngâm một lát, rồi chậm rãi nói: “Tạm thời chưa cần.”
Tiêu Huệ Nương không hiểu: “Vì sao?”
Tiêu thái hậu lạnh nhạt đáp: “Như ngươi đã nói, Tiêu gia và Lý gia vốn là một thể, trưởng bối trong tộc nhất định sẽ suy tính nhiều mặt, cuối cùng vì đại cục mà ép bổn cung nhượng bộ.”
***