Chương 6
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Lời của Doanh Đông Quân khiến sắc mặt Tiêu Huệ tái nhợt. Nàng ta há miệng định phản bác, nhưng lại chẳng biết phải nói gì.
Mãi đến lúc này, Tiêu Huệ mới nhận ra Thừa Bình công chúa hôm nay lại mặc tang phục.
Trong dân gian, người ta để tang phụ mẫu ba năm. Nhưng theo lễ chế của Đại Thánh triều, sau khi Tiên hoàng băng hà, tân hoàng đế, hậu phi, bá quan và bách tính đều dùng ngày thay tháng, chỉ cần để tang hai mươi bảy ngày. Qua hai mươi bảy ngày, mọi người có thể bỏ phục tang, khôi phục lại mọi chuyện cưới gả, tang ma như thường.
Theo lý, Doanh Đông Quân mặc tang phục vào cung là không hợp với lễ chế, thậm chí còn có thể bị xem là bất kính với tân quân. Nhưng tình huống của nàng đặc biệt, khi Tiên hoàng băng hà, nàng vẫn còn hôn mê. Dù chưa từng có tiền lệ để tang muộn sau thời hạn, nhưng nếu đặt chữ “hiếu” lên hàng đầu, vẫn có thể miễn cưỡng thông cảm.
Tân hoàng vừa lên ngôi chưa bao lâu, Tiêu gia dù thế như mặt trời ban trưa, nhưng triều đình vẫn còn ba vị đại thần phụ chính, còn trong hậu cung, Thái hoàng thái hậu Dương thị vẫn còn đó…
Tiêu Huệ liếc nhìn Hoa ma ma đứng sau Doanh Đông Quân với vẻ kiêng dè.
Đừng tưởng Thái hoàng thái hậu đã buông bỏ mọi thứ sau khi Nhị hoàng tử và Tiên hoàng lần lượt qua đời, chỉ một lòng hướng Phật, không màng thế sự. Năm xưa, bà ấy từng là một nhân vật vô cùng lợi hại. Nếu nhà mẹ đẻ của bà ta, thế gia ngoại thích Dương thị từng quyền khuynh thiên hạ kia chưa sụp đổ, vậy thì người đang ngồi trên ngai vàng hiện tại là ai, còn chưa biết được đâu.
Tiêu Huệ không dám nói gì thêm. Cát An công chúa nhìn Tiêu Huệ, lại nhìn Doanh Đông Quân, cuối cùng cúi đầu, càng không dám hó hé. Nàng ta vốn là người như vậy, trước kia Doanh Đông Quân làm gì, nàng ta liền làm theo, bây giờ người Tiêu gia làm gì, nàng ta cũng chỉ biết thuận theo.
Tên hoạn quan giữ cửa đã sợ đến mặt trắng bệch, chân run cầm cập quỳ rạp xuống đất.
Hắn biết, lời của Thừa Bình công chúa không phải nhắm vào mình, mà là nhắm vào Thái hậu và Tiêu gia. Bất kể công chúa có thực sự dâng sớ buộc tội hay không, cái mạng nhỏ của hắn tám chín phần là không giữ nổi.
Giờ hắn mới hiểu vì sao Thừa Bình công chúa lại có danh xưng “Diêm La sống”, nhưng đã quá muộn để hối hận.
Hoa ma ma vẫn không nói một lời, chỉ khẽ gật đầu với tiểu cung nữ, sau đó tiếp tục đẩy xe lăn của Doanh Đông Quân tiến vào trong cung. Còn tiểu cung nữ thì đứng nguyên tại cổng, làm theo lệnh của Doanh Đông Quân, giám sát Tiêu Huệ và Cát An công chúa.
Tiêu Huệ đã lâu lắm rồi không phải chịu ấm ức như thế này. Nhìn theo bóng lưng Doanh Đông Quân, nàng ta cười lạnh, nghiến răng nói: “Đường dài mới biết sức ngựa, cứ chờ xem!”
Doanh Đông Quân lặng lẽ ngồi trên xe lăn, được Hoa ma ma chậm rãi đẩy đi trên con đường rộng lớn của hoàng cung Đại Thánh.
Chỉ có âm thanh bánh xe gỗ va chạm với nền gạch xanh vang vọng trong không gian. Gió nhẹ thổi qua mang theo hương quế dìu dịu.
Con đường này, nàng đã đi suốt từ khi còn bé đến lúc trưởng thành, dù nhắm mắt cũng biết mỗi lối rẽ sẽ dẫn đến đâu. Nhưng hôm nay, khi ngồi trên xe lăn mà đi qua, nàng lại cảm thấy vô cùng xa lạ.
Doanh Đông Quân nghĩ hồi lâu mới hiểu ra, có lẽ vì hôm nay, nàng đang ngồi chứ không phải đang đi, nên mọi thứ trong mắt nàng bỗng thấp hơn hẳn
Doanh Đông Quân đột nhiên bật cười, nói: “Hôm nay đa tạ ma ma giúp ta giải vây.”
Hoa ma ma thẳng thắn nhận xét: “Công chúa vừa hồi cung đối đầu trực diện với Tiêu thái hậu, thực sự không phải nước cờ sáng suốt.”
Doanh Đông Quân cúi đầu, thong thả nghịch ngón tay, giọng điệu hờ hững: “Ma ma hẳn là biết tính ta rồi. Ai khiến ta khó chịu, ta sẽ khiến kẻ đó càng khó chịu hơn.”
Hoa ma ma nói: “Điện hạ vẫn giữ nguyên tính tình như xưa.” Không rõ đây là lời khen hay chê nữa.
Doanh Đông Quân buồn bã thở dài, nhìn dãy cung điện nguy nga trước mặt, ánh mắt u tối: “Đáng tiếc Nhị hoàng đệ đã không còn. Nếu đệ ấy kế thừa giang sơn của phụ hoàng, ta nào cần phải nhìn sắc mặt của Tiêu Dĩnh! Cớ sao người tốt lại bạc mệnh như vậy chứ!”
Sắc mặt Hoa ma ma lập tức thay đổi, nghiêm giọng quát: “Công chúa, lời này không thể nói bừa!”
Doanh Đông Quân khoát tay: “Biết rồi, biết rồi! Ta cũng chỉ dám nói với ma ma một câu thôi mà!”
Hoa ma ma vẫn không yên tâm, dặn dò thêm: “Nhị điện hạ qua đời chưa bao lâu, Quý phi nương nương cũng bệnh mất không lâu sau đó. Giờ ngay cả Tiên hoàng cũng… Thái hoàng thái hậu liên tục phải tiễn biệt người thân, thân thể người đã không còn như trước nữa. Cho nên, lát nữa khi gặp nương nương, công chúa phải cẩn trọng lời nói, chớ để người đau lòng thêm.”
“Ừ.” Doanh Đông Quân gật đầu, tâm trạng dường như trùng xuống.
Dọc đường đi, hai người không nói thêm gì nữa. Hoa ma ma lặng lẽ đẩy xe lăn của Doanh Đông Quân đến trước cửa Thọ Tiên cung, nơi ở của Thái hoàng thái hậu.
Thọ Tiên cung tọa lạc ở phía tây trục chính hoàng cung Đại Thánh, từ trước đến nay vẫn là nơi dành riêng cho các Thái hậu và Thái phi an dưỡng tuổi già. So với phía Đông, kiến trúc nơi này không dày đặc bằng, không gian thanh tĩnh, thích hợp để dưỡng sinh. Nhưng đồng thời, nó cũng xa trung tâm quyền lực hơn.
Hiện tại, Tiêu thái hậu vì thuận tiện cho việc quản lý triều chính, đã không dọn sang Tây cung theo lệ cũ. Ban đầu, nàng ta muốn chuyển vào Phượng Húc cung, nơi ở của các Hoàng hậu qua các triều đại. Nhưng trước khi băng hà, Tiên hoàng đã hạ chỉ, từ nay về sau, chỉ có nguyên hậu của các đời Hoàng đế mới được ở tại Phượng Húc cung, con cháu không được trái lệnh.
Tiêu thị dù mang danh Thái hậu, nhưng không phải nguyên hậu, nên không đủ tư cách dọn vào Phượng Húc cung. Cuối cùng, nàng ta đành phải chọn Chiêu Hoa cung làm nơi ở của mình.
***