Chương 58
***
“Ôi! Sơn trưởng Tôn đúng là lão già keo kiệt. Nếu ông ta chịu cho bổn cung mười tấm, tám tấm thư tiến cử, thì bổn cung còn lo không có người dùng sao?” Thừa Bình công chúa nửa thật nửa đùa than thở xong, không biết nghĩ đến điều gì, lại bật cười. “Bổn cung thấy cũng đáng giá đấy chứ. Lỗ Tứ Nương đúng là thú vị, phản ứng của bà ta trước khi vào đây có vài phần tố chất làm thám tử đấy.”
Tiểu Cát Tường: Chỉ cần công chúa cảm thấy đáng giá là được.
Doanh Đông Quân khẽ cười: “Ngươi ấy, cũng đừng quá tính toán được mất. Ngay cả thương nhân giỏi nhất cũng không thể đảm bảo mỗi vụ làm ăn đều có lời. Chỉ cần tổng thể là có lãi, thì vậy là đủ rồi. Lần trước bổn cung đã làm một vụ rất thành công, vụ này có lãi hay không, không còn quá quan trọng nữa. Hơn nữa, biết đâu lại có bất ngờ thì sao?”
Tiểu Cát Tường ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy công chúa nói cũng có lý, bèn gật đầu đồng tình.
Lúc này, từ đại sảnh lầu một của tửu lâu vang lên tiếng kể chuyện. Trùng hợp thay, nội dung lại đang nói về vụ án Hạ gia do Đại Lý tự xét xử mấy ngày trước.
Doanh Đông Quân bật cười, nói với Tiểu Cát Tường: “Mở cửa sổ bên đó ra, bổn cung muốn nghe xem lần này ai là vị thanh thiên đại lão gia.”
Tiểu Cát Tường gật đầu, mở cửa sổ hướng về phía đại sảnh.
Tiếng kể chuyện đầy khí thế, xen lẫn tiếng hò reo tán thưởng của thực khách trong tửu lâu, truyền vào trong phòng.
Doanh Đông Quân nghe một lúc, liền hiểu ngay câu chuyện lần này là để tôn vinh Thái hậu, không nhịn được mà bật cười.
“Thật thú vị.”
Tiểu Cát Tường: Là người của Tiêu gia sắp xếp?
Doanh Đông Quân nghe thêm một lúc, nhận ra câu chuyện này chỉ toàn khen ngợi Thái hậu vì nghĩa diệt thân, hành xử công chính, còn sự tồn tại của những người khác lại vô cùng mờ nhạt.
“Tám, chín phần là do Tiêu gia sắp xếp. Có điều, người viết chuyện này chắc chắn không có mặt tại hiện trường hôm đó, mà là bịa ra sau. Chà, môn khách của Tiêu gia thật sự không dùng được, bọn họ nghĩ dân chúng dễ bị lừa vậy sao?”
Lời nàng vừa dứt, bên dưới tửu lâu đã có người lớn tiếng phản bác người kể chuyện.
“Sai rồi, sai rồi! Thánh chỉ đầu tiên của Thái hậu không hề khiển trách Lý Tá Tài ngay tại chỗ! Khi ấy chỉ có lệnh yêu cầu Đại Lý tự nhanh chóng kết án!”
Lại có người hưởng ứng: “Đúng vậy! Phụ thân ta hôm đó có mặt tại hiện trường, những gì ngươi nói hoàn toàn không đúng với sự thật!”
“Đúng rồi, nói bậy nói bạ cái gì thế không biết!”
Trong đám đông, một hán tử vạm vỡ đứng phắt dậy, trợn mắt nhìn hai người vừa phản bác, lớn giọng nói: “Không nghe thì cút đi! Đừng có phá rối chúng ta nghe chuyện! Ta thấy tiên sinh kể chuyện rất hay!”
Cũng có mấy người đồng tình với gã hán tử này.
Hai người vừa lên tiếng phản bác nhìn qua vóc dáng vạm vỡ của hắn, hậm hực đứng dậy: “Kể hay đến đâu thì cũng chỉ là bịa đặt! Đi thôi, chúng ta không nghe nữa!”
Nói xong, cả hai liền rời đi.
Những người còn lại chỉ muốn nghe cho vui, không ai tiếp tục lên tiếng gây rối nữa.
Tiểu Cát Tường nghe một lúc, bĩu môi khinh thường: Tiêu gia đúng là không biết xấu hổ, cái gì cũng dám thêu dệt để ca tụng Thái hậu.
Nhưng Doanh Đông Quân lại cười híp mắt, chẳng hề tức giận chút nào: “Bổn cung lại thấy Tiêu gia làm thế là rất tốt, giúp bổn cung tiết kiệm được bao nhiêu công sức. Ngươi cũng biết đấy, người bổn cung có thể dùng quá ít, Tiêu gia chủ động giúp bổn cung làm việc, bổn cung chỉ có thể vui vẻ mà thôi.”
Tiểu Cát Tường: Tiêu gia đã giỏi tâng bốc như vậy, lúc trước công chúa còn cử Lỗ Tứ Nương đi làm gì nữa chứ.
Doanh Đông Quân cười nói: “Trước đây còn thấy ngươi thông minh, sao giờ lại ngốc thế? Bổn cung sai người hết lời ca tụng Thái hậu, nhưng trọng điểm của bổn cung không phải là khen nàng ta.”
Tiểu Cát Tường suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ra: Trọng điểm của công chúa là vừa tâng bốc Tiêu gia, vừa hạ thấp Lý gia!
Doanh Đông Quân: “Xem ra cái tật ngốc nghếch của ngươi vẫn còn cứu được.”
Tiểu Cát Tường cười tít mắt giơ tay làm động tác khen ngợi: Là Công chúa dạy dỗ tốt!
Doanh Đông Quân: “Chúng ta có thể nhìn ra việc tâng bốc Thái hậu là do Tiêu gia dẫn dắt dư luận nơi phố chợ, thì các thế gia khác cũng có thể nhìn ra.”
Tiểu Cát Tường: Vậy thì những lời ca ngợi Tiêu gia mà đồng thời hạ thấp Lý gia, tất nhiên cũng sẽ được tính hết lên đầu nhà họ Tiêu! Tiêu gia có muốn biện hộ cũng không có cách nào.”
Doanh Đông Quân giơ ngón tay cái về phía Tiểu Cát Tường, Tiểu Cát Tường lập tức đáp lại hai ngón cái, chủ tớ hai người nhìn nhau cười, vẻ mặt gian xảo giống hệt nhau.
*
Lúc này trong hoàng cung, Tiêu thái hậu hoàn toàn không hay biết rằng Doanh Đông Quân đã đào sẵn một cái hố to cho mình.
Nàng đang ở Cần Chính điện của nội triều, tiếp kiến Ngự sử đại phu Lý Xương Phụ.
Lý Xương Phụ cùng thế hệ với tổ phụ của Tiêu thái hậu, mẫu thân của Thái hậu họ Lý, nên nàng vẫn phải gọi ông ta một tiếng Tam thúc.
Khi còn là tiểu thư Tiêu gia, mỗi lần gặp Lý Xương Phụ, nàng đều phải hành lễ cung kính, gọi một tiếng Tam thúc tổ. Nhưng nay, Lý Xương Phụ lại phải quỳ trước mặt nàng, cung kính xưng hô Thái hậu nương nương.
Nửa năm qua, Tiêu thái hậu đã quen với việc được người khác quỳ bái, nên thích ứng khá tốt. Nhưng Lý Xương Phụ thì lại cảm thấy vô cùng khó chịu khi phải quỳ xuống.
May mắn thay, đầu gối ông ta vừa mới chạm đất, còn chưa quỳ xuống hẳn, Tiêu thái hậu đã giơ tay nói ngay: “Lý đại nhân, mau đứng dậy.”
Đáng tiếc, Lý đại nhân đã gần sáu mươi tuổi, lúc đứng lên đầu gối không còn đủ sức, vô ý lại quỳ mạnh xuống đất.
Cũng may Thái hậu Tiêu đã chuẩn bị sẵn đệm lót dày, nếu không cú va chạm này chắc chắn sẽ làm đầu gối ông ta nở hoa.
Nhưng dù vậy, bị mất mặt trước người từng là vãn bối trong gia tộc, cũng đủ khiến sắc mặt Lý Xương Phụ trông rất khó coi.
Thái hậu vội vàng ra hiệu cho người dìu ông ta dậy, rồi ban cho ông một chỗ ngồi.
Lý Xương Phụ đối diện với vãn bối năm xưa, cũng không muốn vòng vo, liền nói thẳng: “Thái hậu nương nương, thần hôm nay đến đây là vì tên nghịch tử Lý Tá Tài. Thần nghe nói, nương nương đã quyết định trị tội hắn?”
Thực ra Thái hậu đã đoán được mục đích của Lý Xương Phụ ngay khi ông ta cầu kiến, nhưng nàng cũng không quá để tâm. Dù sao, Lý Tá Tài cũng chỉ là một nhánh bên của Lý gia, không phải nhân vật quan trọng. Xử lý hắn sẽ khiến Lý gia mất mặt đôi chút, nhưng nàng sẽ bù đắp lại ở phương diện khác, đảm bảo làm họ hài lòng.
Tuy nhiên, lời nói vẫn phải khéo léo.
Thái hậu thở dài một hơi, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ: “Tam thúc tổ, sau khi bổn cung nhận được tin tức mà người gửi tới, đã lập tức hạ ý chỉ, ra lệnh cho Đại Lý tự nhanh chóng kết án. Nhưng ai mà ngờ, trước khi thánh chỉ đến nơi, Lý Tá Tài đã bị người ta đưa ra chứng cứ xác thực, suýt nữa còn khiến bổn cung mất hết thể diện!”
Vừa nghe Thái hậu nhắc đến chuyện này, Lý Xương Phụ cũng cảm thấy chột dạ.
Hóa ra trước khi bị Cấm Vệ quân bắt đi, Lý Tá Tài đã sai người báo tin cho ông ta, nói rằng vụ án của Thừa Bình công chúa sẽ liên lụy đến một việc làm hồ đồ của hắn hồi trẻ. Tuy rằng chuyện năm đó hắn không để lại bất kỳ bằng chứng nào, nhưng thà ít chuyện còn hơn nhiều chuyện, tốt nhất là sớm kết thúc vụ án này.
Lý Xương Phụ dù giận vì Lý Tá Tài tầm nhìn hạn hẹp, chỉ lo vơ vét của cải, nhưng vì một số lý do, ông ta không thể không cứu hắn. Vì vậy, ông đã lập tức dâng tấu lên hoàng cung.
Thái hậu vốn nợ nhà họ Lý một ân tình lớn, nên cũng sảng khoái đồng ý. Dù sao, đối phó với Thừa Bình công chúa cũng không cần gấp.
Ai ngờ, Lý Tá Tài lại quá mức tự tin vào bản thân, cuối cùng vẫn bị người ta nắm được điểm yếu mà tố giác!
***