Chương 46
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Lời của công chúa khiến bách tính xung quanh cười ầm lên.
Đúng lúc này, có một đứa trẻ bỗng cất giọng lanh lảnh: “Ta nhận ra xe ngựa của công chúa! Xe ngựa của công chúa cũng đẹp y như công chúa vậy!”
Lời trẻ con ngây thơ lại càng khiến tiếng cười vang lớn hơn.
Doanh Đông Quân quay đầu liếc ra ngoài cửa.
Mọi người tưởng rằng công chúa sẽ tức giận, tiếng cười lập tức ngưng bặt. Thế nhưng nàng lại khẽ cười, chẳng hề để bụng mà chỉ nhàn nhạt nói: “Tuổi còn nhỏ mà có mắt nhìn đấy.”
Mọi người lại bật cười, bỗng cảm thấy công chúa không hề ngang ngược vô lý như lời đồn.
Không chỉ trừ gian diệt ác, công chúa còn có thể bao dung trò đùa của bách tính. Quan trọng nhất là vị công chúa từng cao cao tại thượng, tôn quý vô song này, nay lại bị một tên quan tham lục phẩm chèn ép, chỉ bởi vì hắn họ Lý, là thân thích bên nhà mẫu thân của Thái hậu.
Tiếng cười của bách tính khiến sắc mặt Lý Tá Tài càng thêm khó coi. Bất kể hắn trả lời thế nào cũng đều bất lợi, vậy nên hắn dứt khoát làm như không nghe thấy, quay đầu sang hướng khác.
Dưới mắt nhìn của bách tính vây xem, vị quan họ Lý này lại càng thêm kiêu căng vô lễ. Ôi, công chúa xinh đẹp như vậy, thực ra cũng thật đáng thương.
Lý Tá Tài tự tin vào thế lực của Lý gia hiện tại, cho rằng quan viên bình thường không ai dám chống đối bọn họ. Trong lòng hắn, dù Ngu Thuấn Thần hay Đại Lý tự khanh có chức vị cao hơn, nhưng xuất thân bần hàn, không có chỗ dựa, chẳng đáng sợ. Còn Đỗ ngự sử? Xuất thân từ Ngự Sử đài, chính là thuộc hạ của tộc bá Lý Xương Phủ, đương nhiên cũng là người nhà.
Phải, dù Lý Tá Tài tự xưng là cháu của Lý Xương Phủ, nhưng thực tế hai người đã cách nhau năm đời, cùng lắm chỉ có quan hệ đồng tộc. Thế nhưng dù chỉ là đồng tộc, hắn vẫn tự thấy mình cao quý hơn kẻ khác, bởi vì Lý gia là một trong bốn đại thế gia, trước nay luôn đoàn kết và che chở lẫn nhau. Nếu hắn gặp chuyện, hắn tin rằng chi chính tông tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
“Người này tự xưng là Hạ Đa Thọ, nhưng Lý mỗ quả thực chưa từng gặp qua. Rõ ràng là có kẻ muốn báo thù Lý mỗ, sai hắn đến vu hãm.” Nói đến đây, hắn quay người, từ trên cao nhìn xuống Hạ Đa Thọ: “Lý mỗ năm nay mới ba mươi tám, làm sao có một nghĩa tử lớn như ngươi?”
Hạ Đa Thọ bị ánh mắt của Lý Tá Tài quét qua, không nhịn được run lên. Hắn không quên được ánh mắt đó giống ánh mắt khi xưa Lý Tá Tài ra lệnh đánh gãy chân đệ đệ hắn, lạnh băng như thể nhìn một con ruồi nhặng dơ bẩn.
Hắn cũng nhớ lại câu nói của Lý Tá Tài khi ấy: “Sau khi rời khỏi phủ ta, ngươi tốt nhất đừng quay lại, cũng đừng nói những lời không nên nói, bằng không, ta sẽ không chỉ lấy một chân của đệ đệ ngươi đâu.”
Lý Tá Tài còn chẳng coi Đại Lý tự khanh ra gì, muốn chỉnh hắn càng dễ như trở bàn tay. Hạ Đa Thọ hoảng sợ, lập tức muốn đổi lời khai.
“Ta… Ta nhớ nhầm…”
Không ngờ, lời hắn còn chưa dứt thì đã bị Trần thị cắt ngang.
Trần A Hoa lạnh giọng nói: “Trước kia để nịnh bợ vị Lý đại nhân này, không chỉ bạc vàng, lễ vật ngươi đều dâng lên, mà còn tận dụng chút tay nghề xoa bóp học được từ phụ thân ta, thường xuyên đến phủ giúp Lý đại nhân ấn huyệt thư giãn. Lý đại nhân sau một thời gian được ngươi xoa bóp, chứng đau cổ ngày trước cũng thuyên giảm. Trong lúc vui vẻ, liền nhận ngươi và Nhị Lang làm nghĩa tử.”
Lý Tá Tài khẽ sững sờ, lúc này mới trầm mặt nhìn Trần A Hoa mà trước đó hắn vốn không để vào mắt.
“Ngươi là ai? Dám vu hãm Lý mỗ?”
Trần A Hoa không nhìn hắn, chỉ cúi đầu nói: “Tiện phụ trước đây là thê tử của Hạ Đa Thọ, sau này bị hắn bán đi. Tiện phụ không hề vu hãm đại nhân. Đại nhân còn nhớ năm xưa từng bị đau cổ hành hạ suốt một thời gian chứ? Khi đó, Hạ Đa Thọ nói rằng ngài đã mời không ít đại phu đến phủ xem bệnh, nhưng đáng tiếc không ai tìm ra nguyên nhân. Sau đó, hắn nhớ đến việc từng học qua thuật xoa bóp, nhưng đã quên gần hết, nên còn quay về hỏi tiện phụ.”
“Ngươi, ngươi, ngươi… Ngươi nói dối!” Hạ Đa Thọ bỗng nhiên hét lên, như thể bị Trần A Hoa bắt được nhược điểm. Hắn chỉ vào nàng, kích động quay sang Đại Lý tự khanh, kêu oan: “Nàng ta bịa đặt! Ta chưa bao giờ nói với nàng rằng nghĩa phụ ta bị đau cổ!”
Lý Tá Tài nhíu mày, ghét bỏ liếc Hạ Đa Thọ một cái. Hắn cảm thấy tên này đúng là ngu xuẩn! Nói như vậy chẳng phải càng chứng minh quan hệ của hai người họ sao?
Những người xung quanh nghe Hạ Đa Thọ la lối cũng chẳng ai có phản ứng gì đặc biệt. Hắn đã nói dối quá nhiều lần, lời khai của hắn chẳng còn chút tin cậy nào.
Trần A Hoa lạnh nhạt nói: “Ngươi có nói! Ngươi còn bảo trên bả vai trái của nghĩa phụ ngươi có một nốt ruồi lớn, lần đầu tiên nhìn thấy còn tưởng là một con ruồi đen đậu trên đó!”
Sắc mặt Lý Tá Tài lập tức thay đổi, hắn trừng mắt nhìn chằm chằm Hạ Đa Thọ.
Hạ Đa Thọ sợ đến mức vội vàng xua tay: “Ta không nói với nàng ta! Ta thật sự không nói! Ta cũng không biết sao nàng ta lại biết chuyện này!”
Nhưng Lý Tá Tài không tin. Nốt ruồi sau lưng hắn, trừ những người hầu hạ thân cận, không ai có thể biết. Mà người trong phủ của hắn tuyệt đối không thể nào kể chuyện này cho nữ nhân kia!
Bên ngoài có người hô lên: “Trần thị có nói dối hay không, chỉ cần Lý đại nhân cởi áo ra là biết ngay!”
Lý Tá Tài lạnh lùng liếc về phía ngoài cửa, ánh mắt sắc bén khiến những người vây quanh cửa lớn sợ hãi, vội vã lùi lại một bước.
Đại Lý tự khanh ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Lý đại nhân, lời Trần thị nói…”
Lý Tá Tài cứng rắn cắt ngang: “Mấy năm trước Lý mỗ đúng là từng mắc bệnh cổ, sau lưng cũng có một nốt ruồi. Nhưng đây vốn không phải chuyện gì bí mật, người ngoài biết được cũng chẳng có gì lạ!”
Hai chuyện này Lý Tá Tài không thể phủ nhận, vì chỉ cần điều tra là có thể xác nhận ngay.
Nhưng những người có mặt nghe hắn biện hộ lại càng thấy hắn đang lấp liếm! Một phụ nhân như Trần A Hoa, nếu không phải từ Hạ Đa Thọ mà biết, thì còn có thể biết từ đâu?
Giờ đây, về cái gọi là quan hệ nghĩa phụ nghĩa tử giữa Lý Tá Tài và Hạ Đa Thọ, tất cả những ai có mắt ở đây đều tin đó là sự thật.
Thế nhưng, thái độ của Lý Tá Tài vô cùng cứng rắn, dù có thế nào cũng không chịu thừa nhận, Đại Lý tự khanh cũng chẳng thể làm gì được.
Bách tính bên ngoài tức giận không thôi, cảm thấy tên họ Lý này thật quá đáng! Thái hậu sao lại có một thân thích như vậy chứ! Nghĩ lại mà xem, năm đó công chúa dù có đâm phải người giữa phố, vẫn thẳng thắn thừa nhận lỗi lầm.
Đúng lúc ấy, người trong cung đến.
Một hàng nội thị rầm rộ tiến vào, tuyên đọc ý chỉ của Thái hậu. Người trong sảnh đường đều đứng dậy hành lễ, bách tính bên ngoài đồng loạt quỳ xuống.
Người duy nhất vẫn còn ngồi, chính là Thừa Bình công chúa.
Nội thị cầm thánh chỉ liếc nhìn chân của công chúa, không nói gì, chỉ tự mình đọc to: “Qua điều tra, Thừa Bình Công chúa không có hành vi cưỡng đoạt điền trang. Đại Lý tự phải nhanh chóng kết án, thả công chúa về phủ.”
Mọi người nghe xong, đưa mắt nhìn nhau.
Chỉ có Lý Tá Tài là thở phào nhẹ nhõm.
***