Chương 44
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Đại Lý tự khanh sững sờ, hỏi lại: “Viên ngoại lang? Đại nhân chắc chắn là viên ngoại lang?”
Không phải ông ta nghi ngờ lời của Ngu Thuấn Thần, mà là vì chức viên ngoại lang của Lại Bộ chỉ là quan lục phẩm, theo ông ta thấy thì không tính là nhân vật lớn.
Ngu Thuấn Thần đáp: “Hơn một tháng trước, bản quan vừa xem qua sổ khảo hạch của Lục Bộ.”
Nghe vậy, Đại Lý tự khanh lập tức im lặng. Ngu đại nhân nổi danh là người có trí nhớ kinh người, đừng nói là chuyện hắn ta xem hơn một tháng trước, ngay cả những hồ sơ vụ án hắn ta từng xem qua nhiều năm trước, cũng không bao giờ quên.
Nhưng khi Đỗ ngự sử nghe thấy nhắc tới họ Lý, trong lòng liền chấn động, vội vàng nói: “Ta thấy rõ ràng là Trần thị đang vu cáo bừa bãi! Lời khai không đủ bằng chứng! Giờ cũng đã muộn, chi bằng tạm dừng thẩm vấn, ngày mai tiếp tục?”
Hoa ma ma nghe thấy một vị viên ngoại lang mang họ Lý, trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ. Nghe xong lời của Đỗ ngự sử, bà lạnh giọng nói: “Lời này của Đỗ ngự sử thật khó hiểu! Khó khăn lắm mới có manh mối mới, vậy mà ngài còn chưa điều tra đã vội kết luận Trần thị bịa đặt. Hơn nữa, trời vẫn còn sáng, rõ ràng còn sớm lắm, vậy mà ngài lại vội vàng như thế… Chẳng lẽ là đang che chở cho ai đó?”
“Ngông cuồng!” Đỗ ngự sử tức giận đến mức râu cũng run lên.
Hoa ma ma cười nhạt: “Nếu không phải, vậy thì tiếp tục thẩm vấn đi. Thái hoàng thái hậu trong cung còn đang chờ kết quả.”
Đỗ ngự sử và Hoa ma ma đang tranh luận gay gắt, thì trong đám đông bỗng có người kinh ngạc thốt lên, quay sang nói với những người xung quanh: “Nhà ta ở ngay trong ngõ Mao Nhĩ, lời Trần nương tử nói chẳng lẽ là chỉ đại nhân Lý Tá Tài? Theo ta biết, Lý đại nhân quả thật làm quan ở Lại Bộ! Bình thường, sau nhà ông ta có không ít người lui tới, mà chẳng ai đi tay không cả, chậc chậc.”
Người xung quanh lập tức hỏi: “Hừ! Vậy Lý đại nhân này là quan lớn lắm à?”
Người nọ đáp: “Quan lục phẩm cũng đâu có nhỏ! Hơn nữa, nghe nói ông ta xuất thân danh môn Lý gia, mà Thái phó đại nhân Lý đại nhân chính là thúc phụ của ông ta!”
Những lời bàn tán bên ngoài không hề hạ thấp giọng, khiến mọi người trong đại sảnh đều nghe rõ bảy tám phần.
Đại Lý tự khanh bất giác liếc nhìn Đỗ ngự sử.
Đỗ ngự sử mặt mày khó coi, quát lớn: “Ai ngoài kia dám ồn ào! Lính đâu, còn không mau đuổi hết ra ngoài!”
Đáng tiếc, nơi này là Đại Lý tự, không phải Ngự sử đài. Đám sai dịch thấy Đại Lý tự khanh không lên tiếng, nên cũng không hành động.
Thừa Bình công chúa cười khẽ, nhàn nhã nói: “Thì ra là người nhà Lý gia à? Chẳng trách! Đỗ ngự sử, ngài là thủ hạ đắc lực của Lý Thái phó, chẳng lẽ không nên tránh khỏi vụ án này sao?”
Mọi người đều quay sang nhìn Đỗ ngự sử, xì xào bàn tán.
Đỗ ngự sử giận dữ nói: “Bọn ta là Ngự Sử, hành sự không can dự lẫn nhau! Bản quan đường đường chính chính, sao phải né tránh!”
Nếu né tránh, chẳng phải là ngầm thừa nhận mối quan hệ không đơn giản giữa ông ta và Lý gia sao? Đỗ ngự sử nhất quyết không chịu lui.
Đại Lý tự khanh liếc nhìn Đỗ ngự sử một cái, nhưng không nói gì.
Để đảm bảo việc Ngự sử buộc tội không bị can thiệp, Ngự Sử đài trước đây thực sự có quy tắc rằng mỗi Ngự sử hành sự không cần báo cho đồng liêu, cũng không bắt buộc phải trình lên cấp trên. Nhưng đó là chuyện của ngày trước!
Từ khi Lý Xương Phụ nhậm chức Ngự sử đại phu, để tập trung toàn bộ quyền lực của Ngự Sử đài vào tay mình, ông ta đã bãi bỏ quy định này. Kết quả là ngày nay, mọi bản buộc tội tại Ngự Sử đài đều phải qua tay Lý Xương Phụ, nếu không sẽ vô hiệu.
Thừa Bình công chúa mỉm cười nói: “Nếu đã vậy, Đỗ đại nhân cứ ở lại đi. Chỉ mong sau này ngài có thể luôn giữ vững chính trực, hành sự quang minh lỗi lạc.”
Đỗ ngự sử hừ lạnh một tiếng, không để tâm đến ẩn ý trong lời công chúa. Ông ta liếc mắt nhìn ra cửa, kín đáo ra hiệu cho tùy tùng của mình. Người nọ rất nhanh trí, lập tức xoay người rời đi, chạy đến báo tin cho Lý gia.
Đỗ ngự sử hơi thả lỏng một chút, nhưng đáng tiếc ông ta không nhận ra rằng, vào đúng lúc ấy, Ngu đại nhân ngồi đối diện cũng khẽ liếc nhìn ra cửa. Một gã Kim Dực vệ lập tức âm thầm bám theo gã tùy tùng kia.
Đại Lý tự khanh cất giọng: “Kim Dực vệ Hữu lang tướng có mặt không?”
Trần Từ bước lên, chắp tay nói: “Tằng đại nhân có gì phân phó?”
Kim Dực vệ và Đại Lý tự vốn không có quan hệ trực thuộc, nhưng vì thường xuyên hỗ trợ điều tra nên giữa đôi bên cũng có chút giao tình.
Đại Lý tự khanh nói: “Ngươi dẫn người đến Lại bộ, mời viên ngoại lang Lý Tá Tài đến đây!”
“Tuân lệnh!” Trần Từ không nói thêm lời nào, lập tức xoay người rời đi.
Từ Đại Lý tự đến ngõ Mao Nhĩ khá xa, nhưng đến nha môn Lại bộ thì gần hơn. Giờ này, quan viên thông thường vẫn còn ở trong nha môn, vì vậy Trần Từ liền dẫn người trực tiếp đến đó tìm người.
Trong công đường Đại Lý tự, Đại Lý tự khanh tiếp tục thẩm vấn Hạ Đa Thọ.
“Hạ Đa Thọ, còn không mau khai thật chuyện ngươi sát hại tộc nhân Hạ Tòng Thiện, ép chết Âu Dương thị!”
Hạ Đa Thọ vốn là nguyên cáo, nhưng từ khi Hạ Điệp Vận và Trần thị xuất hiện, thân phận của hắn liền đảo ngược.
Thế nhưng, Hạ Đa Thọ vẫn cắn răng không thừa nhận, nói: “Ta không giết người! Hạ Tòng Thiện năm đó bị sơn tặc bắt cóc, về sau dù đã nộp tiền chuộc, nhưng bọn chúng vẫn chặt đầu ông ấy, còn mang thủ cấp đến uy hiếp ta và phụ thân. Chúng ta sợ quá, không dám chống lại sơn tặc nên mới bỏ trốn.”
Đại Lý tự khanh thấy hắn vẫn ngoan cố, khẽ nhíu mày. Đúng lúc này, Trần A Hoa lên tiếng: “Giết người chính là Hạ Đa Thọ và phụ thân hắn. Hai người họ đã dùng một sợi dây siết cổ Hạ Tòng Thiện đến chết, sợ ông ấy chưa chết hẳn, Hạ Đa Thọ còn dùng dao đâm thêm một nhát vào ngực.”
Hạ Đa Thọ chấn động, không biết vì sao Trần A Hoa lại biết rõ chi tiết đến vậy. Hắn nhớ rằng mình chưa từng nói với nàng ta câu nào, chẳng lẽ thật sự là do hắn say rượu mà lỡ miệng? Nhưng hắn biết mình tuyệt đối không thể nhận tội, nhận rồi thì chỉ có con đường chết. Hắn nghiến răng gằn giọng: “Ta không giết người! Ngươi vu khống!”
Trần A Hoa nhìn chằm chằm Hạ Đa Thọ, đột nhiên nhếch miệng cười kỳ dị, chậm rãi nói: “Ta biết nơi các ngươi chôn xác.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Hạ Đa Thọ lập tức tái nhợt, Đại Lý tự khanh thì ánh mắt sáng bừng.
“Trần thị, ngươi thực sự biết thi thể Hạ Tòng Thiện ở đâu?” Chỉ cần tìm được xác, toàn bộ lời khai trước đây của Hạ Đa Thọ sẽ bị lật đổ.
Trần A Hoa gật đầu, trực tiếp nói ra một địa điểm, chính là một ngọn núi hoang cách kinh thành chưa đầy ba mươi dặm.
Hạ Đa Thọ nghe xong liền ngã quỵ xuống đất, toàn thân run rẩy không ngừng. Hắn lẩm bẩm như không thể tin nổi: “Không thể nào… Sao ngươi có thể biết được! Chuyện này không thể nào!”
Hạ Đa Thọ tin chắc rằng, bí mật nguy hiểm này, dù hắn và phụ thân có say đến bất tỉnh cũng tuyệt đối không tiết lộ cho người khác biết.
***