Chương 43
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Trần A Hoa suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu, “Ta không biết hắn họ gì.”
Hạ Đa Thọ lập tức thở phào nhẹ nhõm, ngã phịch xuống đất, giọng nói vừa yếu ớt vừa nhẹ nhõm, “Con mụ thối tha kia bớt nói bậy đi! Lão tử làm gì có nghĩa phụ chứ!”
Trần A Hoa tiếp tục nói: “Khi công công còn sống, bọn họ đã lén lút qua lại với vị nghĩa phụ đó. Số bạc lấy được từ Âu Dương gia, Hạ gia chỉ giữ lại một phần nhỏ, phần lớn còn lại đều dâng lên vị nghĩa phụ kia. Vì người đó hứa sẽ tiến cử bọn họ vào quan trường.”
Lời này vừa thốt ra, cả sảnh đường lập tức xôn xao.
Hạ Đa Thọ tức giận đến mức quát lớn, “Con mụ thối! Ngậm miệng lại! Mau câm miệng lại cho lão tử!”
Sắc mặt của Đại Lý tự khanh và Đỗ ngự sử đều trở nên nghiêm trọng.
Đỗ ngự sử nghiêm giọng nói: “Trần thị, chuyện liên quan đến quan viên triều đình, không thể ăn nói hàm hồ!”
Trần A Hoa điềm tĩnh đáp: “Từng lời dân phụ nói đều là sự thật, không có nửa câu bịa đặt.”
Đỗ ngự sử quay sang Đại Lý tự khanh nói: “Tằng đại nhân, việc cấp bách hôm nay là xét xử vụ án công chúa cưỡng ép mua điền trang. Còn chuyện Hạ gia có hối lộ mua quan hay không, có thể để sau này điều tra riêng!”
Đại Lý tự khanh suy nghĩ một chút, lại quay sang nhìn Ngu Thuấn Thần, muốn nghe ý kiến của hắn.
Ngu Thuấn Thần chưa kịp mở miệng, thì Doanh Đông Quân lại như vừa nhớ ra điều gì, bèn cất lời: “Nếu như Trần thị nói rằng, phụ tử họ Hạ đã dâng phần lớn số bạc lấy được từ Âu Dương gia cho vị nghĩa phụ kia, vậy chẳng phải người đó cũng là kẻ có liên quan đến vụ án sao? Ta nhớ Ngu đại nhân đã nói gì đó nhỉ? Ồ, Ngu đại nhân từng nói rằng, kẻ có liên quan đến vụ án thì phải bị đưa lên công đường thẩm vấn! Ngu đại nhân, ta có nhớ nhầm không?”
Ngu Thuấn Thần đáp lời, “Công chúa nhớ không sai.”
Doanh Đông Quân khẽ cười: “Lời của Ngu đại nhân, đương nhiên ta phải nhớ thật kỹ rồi.”
Ngu Thuấn Thần cụp mắt.
Hàng mi của hắn dày và dài, mỗi khi rũ xuống lại mang theo một loại cảm giác thần thánh khó xâm phạm, nhưng đồng thời cũng có chút câu hồn đoạt phách.
Doanh Đông Quân vô thức nhìn hắn lâu thêm vài lần, còn Đỗ ngự sử thì lại cau mày khó chịu: “Ta thấy công chúa là đang muốn chuyển hướng mũi dùi thì có!”
Doanh Đông Quân liếc Đỗ ngự sử một cái, cảm thấy so với Ngu lang, người này quả thực vừa xấu vừa kém cỏi, khiến nàng chẳng buồn để ý đến hắn.
Hoa mụ mụ nghiêm mặt, thay công chúa lên tiếng: “Đỗ ngự sử cẩn thận lời nói! Mảnh điền trang đó vốn không phải của phụ tử họ Hạ, năm xưa công chúa chỉ là tiện tay làm một việc tốt, trả lại nó cho chủ cũ mà thôi. Tất cả những chuyện này đều là do họ Hạ gây ra, thì có liên quan gì đến công chúa của chúng ta chứ? Sao có thể nói là chuyển hướng mũi dùi?”
Lúc này, đám dân chúng đứng ngoài vây xem mới ngớ người nhận ra, hóa ra năm đó công chúa không phải là ngang ngược cướp đoạt điền trang, mà là thay trời hành đạo? Trời ơi, hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây sao? Công chúa lại có thể làm việc tốt ư?
Đỗ ngự sử mặt lạnh, hừ một tiếng: “Hừ! Nhưng Trần thị đến cả tên của kẻ đó cũng không nói ra được, vậy có khi nào kẻ đó không hề tồn tại?”
Hạ Đa Thọ vội vàng hùa theo: “Đại nhân anh minh! Đại nhân anh minh! Trần thị hoàn toàn là bịa đặt!”
Thế nhưng, Đỗ ngự sử lại chẳng hề cảm thấy vui vẻ khi được Hạ Đa Thọ tâng bốc. Bởi vì vừa được hắn ta khen một câu, ánh mắt của đám dân chúng nhìn Đỗ ngự sử lập tức giống như đang nhìn một kẻ hôn quan.
Đúng lúc này, Trần thị bỗng nhiên lên tiếng: “Ta không hề bịa đặt. Ta không biết người đó tên gì, nhưng ta biết phủ đệ của hắn ở đâu, cũng biết hắn làm quan ở chỗ nào!”
Lời của Trần thị lại một lần nữa khiến toàn bộ người trong sảnh đường chấn động, sắc mặt của Hạ Đa Thọ lập tức trắng bệch.
Đại Lý tự khanh vội vã nói: “Còn không mau khai hết những gì ngươi biết!”
Hạ Đa Thọ lại muốn lao đến bịt miệng Trần thị, nhưng lần này, đám sai dịch đã có sự chuẩn bị từ trước, vừa thấy hắn động đậy liền lập tức giữ chặt.
Hạ Đa Thọ điên cuồng gào thét với Trần thị: “Câm miệng! Ngươi không muốn sống nữa à! Ngươi không cần mạng, nhưng lão tử còn muốn sống!”
Thừa Bình công chúa ở bên cạnh bật cười, lười nhác nói: “Người này đã hại cả nhà Âu Dương gia mất mạng, đến tận Đại Lý tự rồi mà vẫn không sợ bị chém đầu, thế mà lại sợ Trần thị nói ra danh tính của vị nghĩa phụ đó. Xem ra vị nghĩa phụ này thế lực còn lớn hơn cả Đại Lý tự các ngươi nhỉ, bổn cung cũng rất tò mò không biết đó là vị thần thánh phương nào.”
Lời của công chúa Thừa Bình khiến tim của Đại Lý tự khanh trầm xuống. Cấp bậc càng cao, thì rắc rối càng lớn. Ông ta một lần nữa nhìn về phía Ngu Thuấn Thần. Nhưng Ngu Thuấn Thần ngay cả lông mày cũng chẳng buồn nhấc lên, khiến ông ta thầm thở phào nhẹ nhõm.
Còn đám dân chúng thì không quan tâm tâm trạng của Đại Lý tự khanh phức tạp ra sao. Ngược lại, sau khi nghe công chúa nói xong, bọn họ càng thêm mong đợi, chỉ ước sao Trần thị nhanh chóng nói ra tên một đại nhân vật nào đó.
Trần thị nói: “Vị ấy có một tòa nhà ba gian tại ngõ Mão Nhĩ, phố Đông Tứ, bên ngoài cửa có một cây đa lớn. Ta đã từng đi theo sau Hạ Đa Thọ một lần khi hắn mang bạc đến đó. Sau này, khi Nhị Lang trêu ghẹo tiểu thiếp của nghĩa phụ và bị đánh gãy chân, công công tức giận đến mức lâm bệnh nặng. Ta từng nghe ông ấy nhắc nhở Hạ Đa Thọ, bảo hắn phải đến xin lỗi nghĩa phụ. Nghĩa phụ kia là một quan lớn trong Lại bộ, chuyên quản việc tuyển chọn quan viên. Nếu đắc tội với hắn, thì số bạc đã hối lộ trước đây chẳng phải sẽ thành công cốc sao?”
“Phố Đông Tứ, ngõ Mão Nhĩ?” Đại Lý tự khanh hơi nghi hoặc, “Bản quan có họ hàng sống ở đó, nhưng ta không nhớ quanh đó có vị đại nhân nào của Lại bộ cả.”
Đỗ ngự sử cũng hừ lạnh: “Bản quan cũng không nhớ trong cái hẻm nhỏ đó có vị đại quan nào của Lại bộ! Có khi nào Trần thị lại bịa đặt không?”
Nhưng lúc này, Ngu Thuấn Thần lại thản nhiên nói: “Bản quan lại nhớ, có một viên ngoại họ Lý của Lại bộ đang sống ở đó.”
***