Đông Quân – Chương 42

Chương 42

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

“Trần A Hoa?” Cái tên vừa được nhắc đến khiến mọi người trong đại đường đều ngơ ngác.

“Trần A Hoa, lúc nãy ngươi ở ngoài có nghe thấy những gì Hạ Điệp Vận nói không?” Đại Lý tự khanh hỏi.

“Nghe… nghe thấy rồi.” Lần đầu tiên đối diện với quan phủ lại bị nhiều người chăm chú nhìn như vậy, Trần A Hoa không khỏi có chút bối rối, liếc mắt nhìn Hạ Điệp Vận.

Hạ Điệp Vận gật đầu với nàng, nhẹ giọng trấn an: “Đừng sợ, ngươi chỉ cần nói ra những gì ngươi biết.”

Trần A Hoa dường như rất tin tưởng Hạ Điệp Vận, nghe xong lời ấy, nàng liền nhìn về phía Đại Lý tự khanh, nói: “Những gì Hạ thiếu gia vừa nói đều là sự thật. Mọi chuyện đều là do ta kể cho ngài ấy biết.”

“Ngươi từ đâu mà biết những chuyện này?” Đô ngự sử chất vấn.

“Ta nghe được từ cuộc trò chuyện giữa công công và phu quân ta, còn có một số là do phu quân ta nói lúc say rượu.”

“Công công và phu quân của ngươi là ai?” Đô ngự sử bắt đầu thấy phiền vì cảm giác như đang bị kéo vào một vòng luẩn quẩn.

“Công công ta là Hạ Đại Trung, còn phu quân ta…” Trần A Hoa quay đầu nhìn Hạ Đa Thọ, chậm rãi giơ tay chỉ vào hắn, giọng điệu trống rỗng: “Là hắn, Hạ Đa Thọ.”

“Ôi chao!” Đám đông hô lên kinh ngạc. Không ngờ thê tử mà Hạ Đa Thọ từng nhắc đến, người mà hắn nói là đã tự bán mình để cứu hắn, nay lại xuất hiện.

Mọi người nhìn lại Hạ Đa Thọ, thấy hắn trợn trừng mắt, như thể vừa gặp quỷ.

“Không… không thể nào! Ta nghe nói A Hoa đã chết rồi! Ngươi không thể là nàng! Nhất định ngươi là kẻ giả mạo! Đúng, ngươi là kẻ giả mạo! Nếu không phải, sao ngươi không dám lộ mặt?”

Trần A Hoa nghe vậy chậm rãi tháo tấm khăn đen trên mặt xuống, từng lớp, từng lớp… Cuối cùng, khuôn mặt đầy những vết sẹo dữ tợn lộ ra, trông chẳng khác gì ác quỷ.

Những tiếng hít khí lạnh vang lên khắp nơi, Đô ngự sử thậm chí còn giật mình nghiêng người ra sau, vội vã quay đầu đi chỗ khác.

Trần A Hoa vẫn nhìn chằm chằm Hạ Đa Thọ, giọng nói vô cảm: “Năm đó, ngươi bán nữ nhi Phượng Tiên Nhi của ta trước, nói là nhà nghèo đến mức không có cái ăn, bán nó cho một gia đình tốt để làm con nuôi còn có đường sống. Dù ta không đành lòng nhưng vẫn cố chấp nhận, nghĩ rằng chỉ cần con bé có nơi nương tựa, không phải chịu khổ là được.

Không bao lâu sau, ngươi lại dẫn mối lái đến nhà, bán luôn ta, nói là để ta đến nhà người ta làm nha hoàn. Nhưng đến nơi, ta mới biết, ngươi đã bán ta vào chốn ô uế ấy, chỉ vì bán vào đó có thể thêm được một lượng để ngươi cầm đi đánh bạc!”

Đám đông lại một lần nữa xôn xao, bùng lên những tiếng phẫn nộ.

“Khi ta xuất giá, mẫu thân ta nói ‘Gả gà theo gà, gả chó theo chó.’ Sau khi vào nhà chồng, bà bà cũng nói ‘Xuất giá tòng phu.’ Ngươi bán ta, ta không oán trách, coi như lấy tiền bán thân cắt đứt đoạn tình phu thê này. Ta dùng trâm đồng rạch nát mặt mình, mụ mụ kỹ viện sợ bộ dạng ta dọa khách nên đánh ta một trận rồi bắt đi làm việc nặng. Ta cũng cam lòng, chỉ cần có cái ăn, có quần áo mặc là đủ. Chỉ là ta vẫn luôn nhớ Phượng Tiên Nhi của ta, không biết phụ mẫu nuôi của con bé có yêu thương nó không.

Thế nhưng có một ngày, khi ta mang quần áo giặt sạch đến cho một cô nương trong lầu, nàng ấy lén nói với ta: Không lâu trước, có một đứa bé tên là Phượng Tiên Nhi bị chính phụ thân của mình bán vào kỹ viện.”

Đôi mắt Trần A Hoa rất to, rất đen, nhưng lại trống rỗng không có chút ánh sáng nào.

Nàng nhìn Hạ Đa Thọ chằm chằm, từng chữ từng chữ cất lên: “Đứa bé đó cũng vừa tròn sáu tuổi, khóe miệng bên phải cũng có một nốt ruồi. Phụ thân của nó, kẻ lòng lang dạ sói đó, cũng họ Hạ.

Chỉ tiếc, Phượng Tiên Nhi bị bán vào kỹ viện không may mắn như nữ nhi của ta. Nó không được nhà tốt nào nhận nuôi. Chỉ ba ngày sau khi bị bán vào, nó đã rơi từ tầng ba xuống, đầu đập vào đá, máu chảy lênh láng… chết rồi.”

Những tiếng thở dài vang lên trong đám đông, có vài phụ nhân ôm con mình, âm thầm lau nước mắt.

Hạ Đa Thọ bị ánh mắt Trần A Hoa nhìn đến phát sợ, vô thức lùi lại mấy bước, nhưng vẫn cố cứng miệng: “Ngươi nói bậy! Ngươi không phải A Hoa! Ngươi là kẻ giả mạo!”

“Trần thị, ngươi có bằng chứng gì chứng minh thân phận mình không?” Đại Lý tự khanh hỏi.

Trần A Hoa cúi đầu, lấy từ trong vạt áo ra một tờ giấy, đưa cho nha dịch: “Khi ta rời khỏi nhà họ Hạ, ta chẳng mang theo gì. Đây là khế bán thân của ta, trên đó có dấu vân tay của Hạ Đa Thọ. Ở kỹ viện Vạn Hoa còn có mấy bà tử có thể làm chứng.”

Đại Lý tự khanh xem xét tờ khế ước: “Khế bán thân tại sao lại nằm trong tay ngươi?”

Trần A Hoa đáp: “Ta từng cứu một cô nương trong lầu, nàng ấy giúp ta chuộc thân.”

Đại Lý tự khanh gật đầu. Những kẻ làm việc nặng như Trần A Hoa không có giá chuộc thân cao, mụ mụ kỹ viện cũng chẳng buồn giữ lại.

“Hạ Đa Thọ, ngươi còn gì để nói?” Đại Lý tự khanh nghiêm giọng quát.

Hạ Đa Thọ biết không thể che giấu chuyện bán vợ con nữa, bèn khóc lóc kể lể: “Đúng, ta đã bán thê nhi! Nhưng đó là vì nhà ta nghèo đói không có cái ăn! Khi ấy đệ đệ ta lại bệnh nặng, nếu không bán họ, cả nhà ta đều chết đói! Con ả này này oán hận ta nên mới thông đồng với kẻ khác vu oan hãm hại ta!”

“Phi! Súc sinh!” Có người mắng to.

Trần A Hoa bỗng lên tiếng: “Đệ đệ ngươi, Hạ nhị lang, không phải bệnh nặng. Hắn bị đánh vì dám trêu ghẹo tiểu thiếp của nghĩa phụ các ngươi.”

Nghe vậy, sắc mặt Hạ Đa Thọ lập tức đại biến, lập tức nhào tới chỗ Trần A Hoa, quát lớn:
“Con đàn bà thối tha, ngươi nói linh tinh cái gì!”

Đáng tiếc, nha dịch đã nhanh tay khống chế hắn.

Trần A Hoa vẫn đứng yên, thản nhiên nói tiếp: “Khi đó, Nhị Lang mới mười bảy tuổi. Ngươi và phụ thân ngươi lấy tiền của Âu Dương gia, dẫn hắn đi ăn chơi, làm hư hắn.”

Thừa Bình công chúa nhìn sang Hạ Điệp Vận, thành thật đề nghị: “Xem ra Hạ gia đúng là phong thủy không tốt, toàn sinh ra cặn bã. Ngươi có muốn đổi sang họ khác không? Bản cung thấy họ Âu Dương nghe hay hơn đấy.”

Hạ Điệp Vận mỉm cười, gật đầu hòa nhã: “Công chúa nói phải.”

Thừa Bình công chúa cười tươi, rồi quay sang hỏi Trần A Hoa: “Đúng rồi, vị nghĩa phụ kia họ gì? Chẳng lẽ cũng họ Hạ?”

Hạ Đa Thọ bỗng quay ngoắt đầu, trợn trừng mắt nhìn Trần A Hoa, ánh mắt tràn đầy đe dọa, nhưng sâu trong đó còn có một tia sợ hãi khó nhận ra.

***

Chương 43

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *