Đông Quân – Chương 28

Chương 28

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

Lỗ Tứ Nương run rẩy môi, khó khăn nói: “Quan phủ cuối cùng không kết tội nô tỳ giết người.” Nhưng lại không phủ nhận thân phận của mình.

Doanh Đông Quân mỉm cười nhìn bà ta: “Vụ án này tuy thiếu chứng cứ vật, nhưng vì có nhân chứng, vốn dĩ đã định tội ngươi. Thế nhưng mẫu thân của người bị hại, cũng chính là bà bà ngươi, lại cố gắng kéo theo thân bệnh, cầu xin hàng xóm khiêng bà ta lên công đường làm chứng cho ngươi. Bà ấy nói, đêm xảy ra án mạng, ngươi luôn ở bên giường bệnh của bà ấy, chưa từng rời đi một bước.”

Lỗ Tứ Nương quỳ gục, hai hàng lệ nóng hổi tuôn trào từ khóe mắt.

“Vì bà ấy là mẫu thân ruột của người bị hại, lời khai của bà đáng tin hơn người em dâu vốn có hiềm khích với ngươi. Hơn nữa, quan phủ cũng không tìm được gã gian phu kia, hàng xóm cũng đồng lòng làm chứng cho ngươi. Cuối cùng, quan phủ không kết tội ngươi giết người. Lúc ấy gần đến cuối năm, quan phủ muốn nhanh chóng khép án, liền kết tội ngươi không xứng đạo làm the, phán hai năm lao dịch.”

Lỗ Tứ Nương biết công chúa đã tra rõ ràng như vậy, e rằng còn biết những chuyện mà quan phủ năm đó cũng không tra được. Bà ta không còn sức giãy giụa, ngược lại bình tĩnh lại, đưa tay lau nước mắt, thành khẩn nói: “Nếu công chúa muốn đưa nô tỳ đến quan phủ tái thẩm, xin công chúa rộng lượng cho nô tỳ thêm một ngày, để nô tỳ gửi số bạc tích góp bấy lâu cho chất nhi.”

“Bản cung đâu phải khanh tào của Đại Lý tự, cần gì phải đưa ngươi đi thẩm tra?” Doanh Đông Quân nhướng mày khó hiểu.

Lỗ Tứ Nương sững sờ: “Vậy công chúa triệu nô tỳ tới là vì chuyện gì?”

Doanh Đông Quân cẩn thận quan sát bà ta một hồi, rồi bỗng nở nụ cười: “Hôm trước bản cung thấy ngươi đi đứng nhanh nhẹn, vững chãi, cánh tay cũng có lực hơn người thường. Ngươi từng luyện võ?”

Lỗ Tứ Nương sửng sốt, rồi thành thật trả lời: “Phụ thân nô tỳ từng làm bếp trong cấm quân Phi Kỵ Vệ, từ nhỏ nô tỳ đã lớn lên trong quân doanh. Bình thường cũng hay cầm gậy gộc chơi đùa, không dám nói là luyện võ. Nhưng đúng là nô tỳ chạy nhanh, sức lực cũng lớn hơn người bình thường.”

Doanh Đông Quân gật đầu hài lòng: “Vậy là đủ rồi, bản cung có việc cần ngươi làm.”

“A?” Lỗ Tứ Nương không nhịn được ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhưng càng nhiều hơn là vui mừng: “Công chúa vẫn dám dùng nô tỳ? Công chúa không sợ nô tỳ từng giết người sao?”

Doanh Đông Quân cười nhạt, giọng điệu tùy ý: “Giết người à? Trùng hợp ghê, bản cung cũng từng giết rồi.”

Lỗ Tứ Nương tưởng công chúa đang nói đùa, liền phối hợp cười gượng hai tiếng.

“Biết chữ không?” Doanh Đông Quân hỏi.

Nhận ra công chúa không phải đang muốn làm rõ chính nghĩa mà giao mình cho quan phủ, đầu óc Lỗ Tứ Nương xoay chuyển nhanh chóng, vội vàng muốn thể hiện bản thân, lập tức gật đầu đáp: “Nô tỳ biết chữ! Biết chữ! Nô tỳ con… À không, nô tỳ có một cháu trai là người đọc sách đấy!”

Nói đến đây, bà ta không nhịn được mà ưỡn thẳng lưng, lộ ra chút kiêu ngạo.

Đáng tiếc, Doanh Đông Quân không chú ý đến suy nghĩ muốn khoe khoang của bà ta. Nàng cầm lấy một tờ giấy, tùy ý viết vài chữ, rồi đưa tờ giấy cùng phong thư đã niêm phong cho Tiểu Cát Tường, bảo hắn chuyển cho Lỗ Tứ Nương.

“Ngươi đem thư này đến địa chỉ trên tờ giấy, giao tận tay chủ nhân nơi đó.”

Lỗ Tứ Nương vội vàng lau tay vào vạt áo, cẩn thận nhận lấy phong thư, nghiêm túc đảm bảo: “Vâng! Công chúa yên tâm, dù nô tỳ có mất mạng, cũng quyết không để mất thư của công chúa!”

Lỗ Tứ Nương hành lễ, lập tức lui ra ngoài, hai tay siết chặt, hăm hở muốn hoàn thành thật tốt nhiệm vụ công chúa giao phó.

Ngay khi Lỗ Tứ Nương rời đi, Tiểu Cát Tường không nhịn được khoa tay hỏi: Vậy phu quân của Lỗ Tứ Nương rốt cuộc có phải do bà ta giết không?

Doanh Đông Quân liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Làm sao ta biết được? Ta đâu phải khanh tào của Đại Lý tự, đâu có quản việc phá án.”

Tiểu Cát Tường nghiêm mặt: Vậy công chúa không nên mạo hiểm dùng bà ta. Nếu bà ta đã dám giết người, ai biết có dám phản chủ hay không?

Doanh Đông Quân lười biếng đáp: “Ngươi có biết trong thiên hạ này, một nữ nhân dám cầm rìu chém bay đầu trượng phu của mình, cần có bao nhiêu dũng khí và quyết đoán không? Hơn nữa, bà ta còn làm sạch sẽ gọn gàng, đây là một nữ nhân có thể làm nên đại sự đấy.”

Tiểu Cát Tường vẫn có chút lo lắng: Nhưng những người như thế thường rất khó khống chế.

Doanh Đông Quân chỉ cười nhạt.

Tiểu Cát Tường hiểu rằng công chúa không định nghe khuyên, hắn cũng không nói thêm nữa, chỉ thầm nghĩ sau này những việc quan trọng tốt nhất không để Lỗ Tứ Nương nhúng tay, để hắn tự mình giúp công chúa làm thì hơn.

Nhưng lúc này, Tiểu Cát Tường bỗng nhớ ra gì đó, vội vàng hỏi: Công chúa, bức thư vừa rồi không phải gửi cho Ngu đại nhân sao?

Doanh Đông Quân thản nhiên đáp: “Không phải, sao thế?”

Tiểu Cát Tường im lặng một lúc, rồi không nhịn được giơ tay mô tả: Nhưng phong thư đó là loại mà tiểu thư khuê các trong kinh thành thường dùng để gửi thư tình cho người trong lòng, bên trong còn có đề thơ tình nữa.

Doanh Đông Quân lập tức nhíu mày: “Sao ngươi không nói sớm?”

Tiểu Cát Tường tỏ ra vô tội: Ta cứ tưởng công chúa thấy thơ tình bên trong thì sẽ tự hiểu.

Doanh Đông Quân trừng mắt lườm hắn một cái, nhưng rất nhanh lại mỉm cười thoải mái: “Thôi kệ, cũng chẳng sao cả.”

Tiểu Cát Tường không nhịn được tò mò: Tại sao vậy?

Doanh Đông Quân khẽ cong môi, giọng nói kéo dài đầy ý vị: “Bởi vì người đó… là mỹ nam đầu tiên ta để mắt tới, còn sớm hơn cả Ngu Lang nữa.”

***

Chương 29

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *