Đông Quân – Chương 23

Chương 23

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

Doanh Đông Quân nghiêm túc dùng bữa cùng bức họa, trong bữa ăn tràn ngập tiếng cười, dĩ nhiên chỉ có một mình nàng cười nói.

Sau khi ăn xong, nàng cẩn thận thu bức họa lại, mang về đặt trong thư phòng. Sau đó, nàng cho gọi bọn tỳ nữ vào dọn dẹp hoa sảnh, rồi lại đuổi hết bọn họ ra ngoài.

Đêm xuống lạnh như nước, trăng non treo cao.

Tiểu Cát Tường bưng trà và thuốc đến, định hầu hạ Doanh Đông Quân uống thuốc, nhưng nàng đang khoác bộ áo đỏ, lặng lẽ ngồi trên lan can bên hồ, quay lưng về phía hắn.

Gió đêm thổi qua, vờn tung những lọn tóc và tà áo của nàng, bóng lưng ấy toát ra nỗi cô đơn khó diễn tả thành lời.

Tiểu Cát Tường vội vàng bước nhanh đến bên nàng, nhẹ nhàng đặt khay trà xuống, rồi lấy ra con hổ vải của mình, bóp nhẹ một cái.

Lần này, tiếng kêu từ con hổ vải nghe có chút kỳ lạ, dường như đang gọi: “Đông Quân.”

Doanh Đông Quân quay đầu lại.

Nét rạng rỡ vui vẻ trên bàn tiệc khi nãy đã hoàn toàn biến mất. Ánh mắt nàng lạnh lùng, sắc bén như một mũi kim nhọn, đâm thủng toàn bộ vẻ ngoài giả tạo nàng vẫn luôn khoác lên.

Sắc mặt Tiểu Cát Tường khẽ biến đổi.

Không phải hắn sợ sự thay đổi đột ngột trong thái độ của công chúa, mà là vì hắn phát hiện trán nàng lấm tấm mồ hôi, đôi môi vốn đỏ tươi lại tái nhợt một cách đáng sợ.

Tiểu Cát Tường vội vàng đỡ lấy cánh tay Doanh Đông Quân, lo lắng muốn hỏi gì đó.

Nhưng trong lúc gấp gáp, hắn lại quên mất mình không thể nói chuyện, chỉ có thể há miệng, nhưng không phát ra được âm thanh nào.

Doanh Đông Quân nhẹ nhàng vỗ lên tay hắn.

“Không sao đâu. Có lẽ do uống nhiều rượu quá, làm dư độc trong cơ thể phát tác. Chỉ cần uống thuốc, nhẫn nhịn một chút, sẽ nhanh chóng qua thôi.”

Tiểu Cát Tường thà rằng công chúa cứ như ngày thường, làm nũng trách mắng hắn, chứ không muốn thấy nàng lặng lẽ chịu đựng cơn đau đớn mà người thường khó tưởng tượng được.

Hắn lấy từ trong tay áo ra một túi gấm, đưa thuốc vào miệng Doanh Đông Quân, lại rót cho nàng một chén nước, nhìn nàng từ từ uống xuống.

Doanh Đông Quân yên lặng chờ đợi dược hiệu phát tác.

Nhưng đêm nay, dược hiệu lại phát huy chậm hơn thường lệ. Cơn đau hành hạ khiến đầu óc nàng dần trở nên mơ hồ, nàng tựa người vào Tiểu Cát Tường, nhắm mắt, nhẹ giọng nói: “Mẫu hậu hy vọng ta có thể sống đơn giản, vui vẻ cả đời, dù có trở thành một công chúa ngang ngược vô dụng, bị người đời chán ghét, cũng chẳng sao cả. Ngươi nói xem, nếu sau này bà gặp lại con người thật của ta, liệu có cảm thấy thất vọng không? Vì ta không lớn lên theo kỳ vọng của bà ấy.”

Tiểu Cát Tường lắc đầu, dùng thủ ngữ đáp: Bất kể công chúa trở thành người như thế nào, nương nương vẫn yêu công chúa nhất. Người sẽ không bao giờ thất vọng về công chúa.

Nhưng Doanh Đông Quân không nhìn hắn, chỉ lặng lẽ nói tiếp: “Thiên hạ thái bình? Bình an khỏe mạnh? Vui vẻ dài lâu? Hừ… Nhưng túc nguyện cả đời này của Doanh Đông Quân ta, lại là…”

Những lời sau Doanh Đông Quân nói rất nhẹ, Tiểu Cát Tường không nghe rõ, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự bướng bỉnh, âm trầm và quyết tuyệt trong ý chí của nàng.

Tiểu Cát Tường thấy sau khi thuốc phát huy tác dụng, công chúa không còn đổ mồ hôi lạnh nữa, nhưng vẫn mê man, bấy giờ mới nhận ra có lẽ nàng không chỉ bị dư độc phát tác, mà còn là vì say rượu.

Thế là Tiểu Cát Tường dứt khoát đỡ công chúa dậy, đưa nàng về phòng nghỉ ngơi.

*

Hôm sau, Doanh Đông Quân tỉnh dậy với cái đầu ong ong, hoàn toàn quên mất chuyện tối qua, còn bực tức oán trách Tiểu Cát Tường: “Đầu ta đau quá! Tên nô tài gian xảo kia, có phải ngươi cho ta uống nhầm thuốc không? Hay nhân lúc ta say rượu, ngươi lén đánh ta một gậy hả?”

Tiểu Cát Tường chỉ mỉm cười, dịu dàng hầu hạ công chúa, giúp nàng rửa mặt súc miệng, chải tóc thay y phục.

Cùng hôm đó, Thái hoàng thái hậu lâu nay không xuất hiện đột nhiên hạ một đạo ý chỉ cho tiểu Hoàng đế.

Bằng giọng điệu ôn hòa, bà nhắc nhở Hoàng đế đừng quên theo lệ thường mà ban chiếu chỉ, sắc phong trưởng tỷ của mình là Thừa Bình Công chúa thành Trưởng công chúa.

Ý chỉ này không có gì đáng bắt bẻ. Theo lệ của Đại Thánh triều, trưởng tỷ của Hoàng đế, sau khi Hoàng đế đăng cơ, đều sẽ được phong làm Trưởng công chúa. Trưởng công chúa được ban ngang hàng với Phiên vương, địa vị cao hơn các công chúa bình thường một bậc.

Hiện tại tiểu Hoàng đế vẫn chưa đến tuổi thân chính, đạo ý chỉ này danh nghĩa là gửi đến Hoàng đế, nhưng thực chất là dành cho Thái hậu và các vị đại thần nhiếp chính.

Vì có tiền lệ, vốn dĩ chuyện này nên diễn ra suôn sẻ, chỉ trong buổi lâm triều nói một câu mang tính tượng trưng, Trung thư tỉnh sẽ lập tức soạn chiếu chỉ. Nhưng không ai ngờ rằng, vấn đề lại phát sinh ngay trong buổi triều nghị.

Khi có đại thần đề cập đến việc sắc phong Trưởng công chúa, Thái hậu không lập tức phản đối, các vị đại thần nhiếp chính cũng không bày tỏ ý kiến ngay lập tức. Nhưng không ai dự đoán được, vị tiểu Hoàng đế bình thường chỉ ngồi trên long ỷ, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, thỉnh thoảng còn gật gù ngủ gật, đột nhiên lên tiếng: “Trẫm không chuẩn!”

Giọng hắn không lớn, mà trước giờ trong triều cũng hiếm khi mở miệng, nên lúc đầu các đại thần còn chưa phản ứng kịp.

Nhưng ngay sau đó, tiểu Hoàng đế bất ngờ đứng bật dậy, nghiêm mặt, nâng cao âm lượng: “Trẫm nói, chuyện sắc phong Trưởng công chúa, trẫm không đồng ý.”

Lần này, giọng hắn vang vọng khắp đại điện.

Toàn bộ triều thần trong khoảnh khắc đều im lặng, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Có người đưa mắt nhìn Hoàng thái hậu đang ngồi sau rèm châu, cũng có người nhìn về phía các vị đại thần phụ chính.

***

Chương 24

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *