Đông Quân – Chương 221

Chương 221

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

Kim Dực vệ lĩnh mệnh, lần lượt kéo đi những thi thể thích khách ngổn ngang trên mặt đất.

Thẩm Mộng Phi hỏi: “Không cần tra xét lại thân phận của những thích khách này sao?”

Ngu Thuấn Thần liếc nhìn hắn, giọng nói tuy lạnh lùng nhưng không mang vẻ xa cách: “Thẩm tướng quân đã kiểm tra thi thể, có phát hiện gì không?”

Thẩm Mộng Phi có chút xấu hổ: “Thẩm mỗ hổ thẹn, không phát hiện ra điều gì.”

Doanh Đông Quân mỉm cười trấn an hắn: “Nhìn cách bọn chúng hành động, có lẽ là tử sĩ do thế gia đại tộc nuôi dưỡng. Đã dám đến ám sát bổn cung, tất nhiên sẽ không để lại manh mối gì. Thẩm công tử không cần phải tự trách.”

Thẩm Mộng Phi cũng hiểu rằng khó có thể tìm được dấu vết từ những thi thể này, vừa định gật đầu đáp lời thì Ngu Thuấn Thần thản nhiên liếc qua bọn họ, chậm rãi nói: “Cũng chưa chắc.”

Doanh Đông Quân bất giác quay sang nhìn Ngu Thuấn Thần, trong mắt ánh lên tia kinh ngạc.

Thẩm Mộng Phi cũng sững người: “Ngu đại nhân đã phát hiện ra điều gì?”

Một Kim Dực vệ vừa kéo một thi thể đi ngang qua, Ngu Thuấn Thần khẽ nâng tay, lập tức người kia dừng lại.

Hắn lấy ra một chiếc khăn tay trắng như tuyết, bọc lấy bàn tay phải, rồi ngồi xổm xuống trước thi thể nọ, dùng khăn tay quệt nhẹ vào đế giày của kẻ chết. Chỉ trong thoáng chốc, tấm khăn trắng đã dính phải một lớp bụi bẩn.

Mọi người xung quanh đều nhìn theo động tác của hắn, không hiểu hắn đang làm gì, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

Ngu Thuấn Thần cúi đầu, nhìn chăm chú vào lớp bụi bẩn trên khăn, dường như đang xác nhận điều gì đó. Sau đó, hắn đứng dậy, đưa tấm khăn đến trước mặt Thẩm Mộng Phi và Doanh Đông Quân.

Thẩm Mộng Phi chỉ nhìn thấy trên chiếc khăn có dính một lớp bụi, trong đó lẫn một ít chất bột có màu vàng nhạt pha lẫn sắc trắng, nhưng hắn không nhận ra đó là gì.

Doanh Đông Quân vừa nhìn rõ liền sững người: “Đây là…”

Thẩm Mộng Phi lập tức quay sang nhìn nàng.

Doanh Đông Quân nhìn về phía Ngu Thuấn Thần: “Là Âm Quân và Dương Hầu?”

Ngu Thuấn Thần nhàn nhạt gật đầu.

Thẩm Mộng Phi chợt bừng tỉnh, cái gọi là Âm Quân chính là diêm tiêu, còn Dương Hầu chính là lưu huỳnh. Cả hai thứ này đều là nguyên liệu thường dùng của những kẻ tu đạo trong quá trình luyện đan. Khi phụ thân hắn còn sống, ông cực kỳ ghét đạo sĩ, lại càng căm ghét thuật luyện đan, vì thế từ nhỏ đã ít tiếp xúc với những thứ này, chỉ từng đọc qua trong sách, nên lúc đầu không lập tức nhận ra.

“Chẳng lẽ đám thích khách này là đạo sĩ giả dạng?”

“Vậy chỉ cần lùng soát các đạo quán trong thành và khu vực xung quanh kinh thành, chẳng phải có thể tìm ra kẻ đứng sau hay sao?”

“Không nhất định là đạo quán đâu! Hiệu thuốc cũng có diêm tiêu và lưu huỳnh!”

“Thế thì tra cả hiệu thuốc luôn!”

“Tra thế này thì đến năm Thân tháng Ngọ nào mới xong được?”

Đám thuộc hạ của Thẩm Mộng Phi xôn xao bàn luận.

Doanh Đông Quân chỉ mỉm cười nhìn Ngu Thuấn Thần, nếu Ngu lang đã mở miệng, chắc chắn sẽ không để người khác thất vọng.

Quả nhiên, Ngu Thuấn Thần lạnh nhạt lên tiếng: “Không cần phiền phức như vậy! Chính là Thanh Phong quán.”

Thẩm Mộng Phi khiêm tốn hỏi: “Vì sao Ngu đại nhân lại khẳng định đó là Thanh Phong quán?”

Thanh Phong quán, đương nhiên hắn biết. Đạo quán này tuy không có danh tiếng lẫy lừng như Thanh Hoa quán của Ngọc Dương chân nhân năm xưa, nhưng lại là đạo quán lớn nhất kinh thành. “Lớn” ở đây không chỉ là về diện tích, mà còn ở chỗ nơi này chỉ tiếp đãi các bậc quyền quý, không mở cửa cho thường dân. Người bình thường căn bản không thể bước qua cánh cổng của Thanh Phong quán.

Ngu Thuấn Thần nhìn Thẩm Mộng Phi một cái, ánh mắt ôn hòa, nhưng Thẩm Mộng Phi lại cảm thấy ánh mắt này giống hệt khi hắn giảng binh pháp cho các tướng lĩnh dưới trướng, một cái nhìn đầy sự bao dung của kẻ thông minh dành cho kẻ ngu dốt.

Thẩm Mộng Phi: “…”

Ngu Thuấn Thần dùng giọng điệu càng thêm ôn hòa, chậm rãi giải thích: “Trong kinh thành, đạo quán hay hiệu thuốc tuy nhiều, nhưng chỉ có Thanh Phong quán mới có thể vứt diêm tiêu và lưu huỳnh bừa bãi như vậy.”

Lý do này thật sự không thể phản bác, bởi diêm tiêu và lưu huỳnh đều không hề rẻ, ngoại trừ Thanh Phong quán vốn giàu có, e rằng chẳng ai phóng tay như vậy.

Thế nhưng vẫn có một thuộc hạ của Thẩm Mộng Phi muốn bắt bẻ: “Nhỡ đâu có nhà nào vô tình làm đổ lò luyện đan thì sao?”

Đáng tiếc, Ngu Thuấn Thần không cho hắn cơ hội cãi lý. Hắn cúi xuống, tiện tay nhặt lấy một thanh đao của thích khách rơi dưới đất, xoay chuôi đao về phía Thẩm Mộng Phi, đưa cho hắn.

“Thẩm tướng quân hẳn là rất quen thuộc với binh khí, chi bằng xem thử thanh đao này đi.”

Thẩm Mộng Phi nhận lấy, cẩn thận quan sát ba lượt, sau đó không chắc chắn lắm mà nói: “Là… một thanh đao tốt?”

Ngu Thuấn Thần mỉm cười, giọng điệu mang theo sự khích lệ: “Quả thật là một thanh đao tốt, Thẩm tướng quân tinh mắt.”

Rõ ràng là lời khen, nhưng khi lọt vào tai Thẩm Mộng Phi, hắn lại cảm thấy có gì đó… sai sai.

Nhưng ánh mắt Ngu đại nhân vẫn ôn hòa chân thành, khiến vị tiểu tướng quân tính tình chất phác này chỉ có thể tự trách bản thân, rời xa Bắc Quan hoang sơ thô kệch, đến kinh thành phồn hoa xa hoa, con người cũng trở nên yếu đuối và đa cảm hơn rồi.

Ngu Thuấn Thần lại đưa tay về phía một Kim Dực vệ bên cạnh, ra hiệu cho y tháo đao bên hông xuống. Kim Dực vệ lập tức dâng đao lên bằng cả hai tay.

Ngu Thuấn Thần nhận lấy, nhưng không tự mình kiểm tra mà đưa cho Thẩm Mộng Phi: “Thẩm tướng quân hãy xem thử thanh đao này nữa.”

Thẩm Mộng Phi đưa thanh đao trong tay cho thuộc hạ, rồi nhận lấy thanh đao mới, rút ra khỏi vỏ quan sát tỉ mỉ.

“Cũng là một thanh đao tốt.” Hắn thậm chí còn có chút thèm thuồng, cả hai thanh đao này đều tốt hơn nhiều so với đao mà quân Bắc Quan bọn họ đang sử dụng.

Nhưng sau khi dằn xuống sự ngưỡng mộ, Thẩm Mộng Phi bất giác liếc thêm vài lần, rồi đột nhiên cau mày: “Hửm?”

Hắn dồn lực vào đầu ngón tay, khẽ bật lên thân đao, lắng nghe âm thanh vang vọng. Sau đó, hắn đưa thanh đao của Kim Dực vệ cho thuộc hạ cầm, nhận lại thanh đao của thích khách, cũng bật nhẹ một cái, cẩn thận lắng nghe.

Một lúc lâu sau, Thẩm Mộng Phi trầm giọng nói: “Từ vật liệu đến kỹ thuật chế tạo, cả hai thanh đao này đều vô cùng giống nhau.”

“Chỉ là đao của bọn chúng còn tốt hơn đao của Kim Dực vệ một chút.” Ngu Thuấn Thần thản nhiên nói: “Đây là vũ khí do Giám Sự giám chế tạo theo phương pháp rèn đao mới nhất, so với đao bình thường thì dẻo dai hơn, vừa cứng cáp vừa linh hoạt, không dễ gãy hỏng, có thể xuyên giáp dày ba mươi lớp. Vì việc rèn đao rất khó khăn, hiện tại chỉ có một số Phi Kỵ vệ được trang bị. Thanh đao của Kim Dực vệ đây là đao mà Phi Kỵ vệ vừa mới thay xuống.”

Thẩm Mộng Phi kinh ngạc ngẩng đầu: “Đao của đám thích khách này giống với Phi Kỵ vệ  sao?”

Ngu Thuấn Thần: “Vật liệu và kỹ thuật chế tạo giống nhau, nhưng hình dạng khác biệt.”

Có người thắc mắc: “Chẳng phải bọn chúng muốn che giấu thân phận sao? Nếu thanh đao này dễ bị nhận ra như vậy, vì sao còn dùng?”

Thẩm Mộng Phi lại nói: “Nếu không phải Ngu đại nhân tinh mắt, chúng ta cũng không hề nhận ra điểm đặc biệt của thanh đao này.”

Thuộc hạ của Thẩm Mộng Phi nghĩ một chút, rồi gật đầu đồng tình. Quả thật, khi vừa nhìn thấy đống đao, phản ứng đầu tiên của bọn họ không phải là nghi ngờ, mà là… nhanh tay nhặt về, đừng để phí!

Xét về bề ngoài, đao của thích khách không có gì nổi bật, người bình thường cũng khó phân biệt được nó khác biệt thế nào so với đao thông thường. Đến cả người chinh chiến nhiều năm, sống chung với binh khí như Thẩm Mộng Phi cũng chỉ có thể nhận định đây là một thanh đao tốt. Phải so sánh với đao của Kim Dực vệ rồi kiểm tra kỹ lưỡng, hắn mới phát hiện ra điểm tương đồng. Nhưng điều này vẫn chưa đủ chứng minh gì cả.

Điều khiến Thẩm Mộng Phi bất ngờ là, Ngu đại nhân là một văn thần, lại am hiểu binh khí hơn cả bọn họ, có thể nói vanh vách từng chi tiết như thể đã nghiên cứu từ rất lâu.

***

Chương 222

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *