Đông Quân – Chương 218

Chương 218

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

Doanh Đông Quân nở nụ cười rạng rỡ, nói với Thẩm Mộng Phi: “Thôi vậy, Tiểu Cát Tường, chia ra mười cây ngưu tâm thảo cho Thẩm lang quân đi.”

Tiểu Cát Tường liếc nhìn công chúa nhà mình, lập tức hiểu ý. Hắn ôm chặt bọc thuốc trong tay, cố tình tỏ ra vẻ do dự, tiếc nuối.

Thẩm Mộng Phi thấy vậy, dù có chút chần chừ nhưng vẫn ôn hòa nói: “Đa tạ cô nương đã có lòng. Chỉ là, nếu thực sự không tiện, vậy thôi, chúng ta có thể ra khỏi thành tìm tiếp.”

Nghe vậy, Thẩm Thất tuy có vẻ thất vọng nhưng cũng không nói gì thêm.

Doanh Đông Quân vươn tay giật lấy bọc thuốc trong tay Tiểu Cát Tường, đưa cho Ngu Ngũ lang bên cạnh, dặn dò: “Chia ra mười cây ngưu tâm thảo, gói lại đưa cho Thẩm lang quân.”

“Vâng!” Ngu Ngũ lang nhận lấy thuốc, lập tức đi chia.

Doanh Đông Quân lại dịu dàng nói với Thẩm Mộng Phi: “Sao ta lại nỡ để Thẩm lang quân phải vất vả vì mấy cây thuốc chứ? Dù trong nhà ta cũng có người bệnh đang chờ dùng thuốc, nhưng hai mươi cây thì tạm thời vẫn đủ dùng. Nếu đến lúc đó có thiếu, ta là người kinh thành, tìm kiếm thuốc men vẫn thuận tiện hơn Thẩm lang quân nhiều.”

Tiểu Cát Tường thầm nghĩ: May mà số thuốc viên hắn chuẩn bị cho công công Dư Niên vẫn còn đủ dùng vài tháng, nếu không thì hôm nay công chúa nào có thể thuận lợi câu được mỹ nam lang? Đúng là phòng xa rất quan trọng!

Thẩm Mộng Phi quả thực đang cần thuốc để cứu người, nghe vậy không từ chối nữa. Hắn chắp tay hành lễ, nghiêm túc nói: “Đa tạ cô nương! Nếu sau này người nhà cô nương có thiếu thuốc, cứ sai người đến Thẩm gia ở hẻm Bạch Hạc, phía tây thành báo tin, Thẩm mỗ sẽ giúp cô nương tìm thuốc.”

“Thẩm gia ở hẻm Bạch Hạc, phía tây thành?” Doanh Đông Quân mỉm cười gật đầu, “Được, ta nhớ rồi.”

Ngu Ngũ Lang chia thuốc xong liền mang ra, Thẩm Mộng Phi bảo Thẩm Thất trả tiền thuốc. Doanh Đông Quân cũng không từ chối, để Tiểu Cát Tường nhận lấy.

Thẩm Mộng Phi và Thẩm Thất lại hành lễ với Doanh Đông Quân, nói: “Trong nhà còn có bệnh nhân, Thẩm mỗ xin cáo từ trước.”

Doanh Đông Quân đáp lễ, cười tủm tỉm nói: “Thẩm lang quân cứ lo việc của mình đi, ta mong chờ lần gặp mặt sau.”

Thẩm Mộng Phi cho rằng lời này chỉ là khách sáo, liền cười gật đầu, sau đó cùng Thẩm Thất rời đi.

Chờ bóng dáng hai người khuất sau góc phố, Tiểu Cát Tường mới hỏi: Công chúa cứ thế để hắn đi sao?

Tâm trạng Doanh Đông Quân rất tốt, cười nhẹ nhàng đáp: “Gấp gì chứ? Ngày tháng còn dài. Hơn nữa, bổn cung chẳng phải đã biết chỗ ở của hắn rồi sao? Chạy được hòa thượng cũng chẳng chạy được chùa.”

Thấy công chúa vui vẻ, Tiểu Cát Tường cũng vui theo.

Tiểu Cát Tường: Công chúa nói đúng!

Nhìn thái độ của công chúa đối với vị Thẩm lang quân này, e rằng chẳng bao lâu nữa, Ngu đại nhân sẽ thất sủng mất thôi! Hi hi.

Ngu Ngũ lang đứng trước tiệm thuốc, trông theo bóng lưng trưởng công chúa dần khuất, suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn gọi một tiểu nhị tới, dặn dò hắn chạy một chuyến đến Ngu phủ, báo cho lang quân nhà mình biết chuyện trưởng công chúa đã đến tiệm thuốc hôm nay.

Sau khi lên xe ngựa, Doanh Đông Quân liền ra lệnh cho phu xe đưa nàng về phủ.

Xe ngựa chạy được một đoạn, bỗng nhiên Doanh Đông Quân và Tiểu Cát Tường đồng thời nghe thấy mấy tiếng chim kêu ngắn ngủi.

Tiếng kêu này không lớn, lẫn vào âm thanh ồn ào của phố xá, nếu không chú ý kỹ thì khó mà nhận ra.

Sắc mặt Doanh Đông Quân và Tiểu Cát Tường lập tức nghiêm lại.

Doanh Đông Quân liếc nhìn Tiểu Cát Tường, hắn liền lặng lẽ ghé sát cửa sổ xe, cẩn thận vén rèm lên một khe nhỏ để quan sát bên ngoài. Một lát sau, hắn quay lại, lắc đầu với Doanh Đông Quân, ra hiệu không phát hiện điều gì bất thường.

Doanh Đông Quân trầm ngâm: “Ám vệ Đào gia sẽ không vô duyên vô cớ phát tín hiệu cảnh báo. Chắc chắn kẻ bám theo phía sau cực kỳ giỏi trong việc ẩn nấp.”

Lần này nàng ra ngoài, bề ngoài chỉ là đổi sang một chiếc xe ngựa bình thường, mang theo một phu xe và Tiểu Cát Tường để hành động kín đáo, nhưng thực chất trong bóng tối, vẫn có ám vệ của Đào gia âm thầm bảo vệ.

Vừa rồi tiếng chim hót kia chính là ám hiệu cảnh báo của bọn họ, báo rằng có kẻ đang theo dõi.

Tiểu Cát Tường không phát hiện có kẻ theo dõi, nhưng những ám vệ của Đào gia thì có. Điều này khiến hắn có chút mất mặt. Nhưng chuyện liên quan đến an nguy của công chúa, dù chỉ là một chút đáng ngờ cũng không thể bỏ qua.

Tiểu Cát Tường: Ta xuống xem thử, nếu có kẻ theo dõi, tiện tay giết luôn.

Doanh Đông Quân: “Bọn chúng có vẻ rất cẩn thận, ngươi xuống đó sẽ đánh rắn động cỏ.”

Tiểu Cát Tường lùi một bước, miễn cưỡng nói: Vậy để bọn nhỏ Đào gia xử lý bọn chúng? Ám vệ làm việc vốn rất cẩn thận, chắc chắn sẽ không gây kinh động.

Doanh Đông Quân suy nghĩ một chút, rồi đột nhiên nở nụ cười, “Bảo ám vệ lui ra xa một chút, lát nữa bất kể có chuyện gì xảy ra, cũng không được lộ diện!”

Tiểu Cát Tường khó hiểu: “Công chúa định làm gì?”

“Nghĩ ra một trò vui!” Doanh Đông Quân khẽ cười, đưa tay gõ nhẹ vào vách xe, cất giọng ra lệnh cho phu xe bên ngoài:

“Bôn cung bỗng nhiên muốn ăn thanh lương cao của Chu Ký ở phía tây thành, đi thành tây!”

Tiểu Cát Tường cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ trước sự tùy hứng của công chúa. Do dự một chút, hắn vẫn thuận theo ý nàng, lấy từ trên cổ xuống một chiếc còi nhỏ, khẽ thổi mấy tiếng.

Chiếc còi này không phát ra âm thanh, nhưng những ám vệ của phủ công chúa đang ẩn nấp trong bóng tối dường như lại nghe được mệnh lệnh. Chỉ một lát sau, trong không gian vang lên một tiếng chim hót đáp lại, rồi từng bóng người nhanh chóng rút lui.

Xe ngựa đến ngã tư phía trước thì đổi hướng, quay đầu chạy về phía thành tây.

Tiểu Cát Tường vừa âm thầm quan sát động tĩnh bên ngoài, vừa hỏi: Lần này theo dõi chúng ta, là người của ai? Tiêu gia? Lý gia? Hay Ninh Hương quận chúa? Công chúa vừa đắc tội với Tiêu Huệ Nương, chẳng lẽ là phủ Tĩnh An hầu sai người đến báo thù?

Doanh Đông Quân thờ ơ nói: “Ai mà biết được, để ta hỏi thử.”

Tiểu Cát Tường ngơ ngác: Hỏi ai?

Doanh Đông Quân đưa tay giật lấy túi tiền bên hông Tiểu Cát Tường, thò tay vào bên trong móc ra mấy đồng xu, tiện tay ném xuống bàn. Năm sáu đồng tiền rơi xuống mặt bàn, còn một đồng lăn xuống đất, không biết rơi vào góc nào, nàng cũng chẳng buồn nhặt.

Nàng chống cằm, chăm chú nhìn những đồng tiền trên bàn.

Tiểu Cát Tường hoàn toàn không hiểu gì: Công chúa đang làm gì vậy?

Doanh Đông Quân thản nhiên đáp: “Bổn cung đang bói toán, ngươi nhìn không ra sao?”

Vừa nói, nàng vừa giơ tay, ra vẻ như đang tính toán điều gì đó.

Tiểu Cát Tường bán tín bán nghi: Công chúa còn biết xem bói?

Doanh Đông Quân rất nhanh tính xong, gật đầu chắc nịch với Tiểu Cát Tường: “Người do Tiêu Huệ Nương phái tới!”

Hả? Thật sao? Bói ra được à?

Tiểu Cát Tường vội vàng ghé sát lại nhìn những đồng tiền trên bàn, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy ra được kết quả gì.

Tiểu Cát Tường: Thật sự là Tiêu Huệ Nương?

Doanh Đông Quân cười đầy thâm ý: “Ý trời nói là nàng ta, vậy chính là nàng ta!”

Tiểu Cát Tường tin rồi, cũng giận rồi: Hôm đó đáng lẽ nên giết nàng ta luôn mới phải!

Hắn cũng không thực sự tin vào bói toán, chỉ là hắn biết công chúa chắc chắn đã dựa vào một số manh mối khác để đưa ra kết luận này. Nếu công chúa nói là Tiêu Huệ Nương, vậy tám phần mười là không sai.

Lúc này, xe ngựa của Doanh Đông Quân đi đường tắt, rẽ vào một con hẻm vắng. Từ đây đi thẳng qua hẻm, sau đó rẽ phải chưa đến một dặm chính là tiệm Chu Ký.

Bà tử đánh xe giơ roi, định giục ngựa nhanh chóng vượt qua con hẻm. Nhưng đúng lúc này, một chiếc xe cút kít cũ kỹ, vốn đang tựa vào tường ở phía trước, bỗng nhiên không có ai đẩy mà lại lao thẳng về phía xe ngựa của nàng!

***

Chương 219

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *