Đông Quân – Chương 208

Chương 208

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

“Ngươi nói bậy…”

Lời phản bác của Tiêu Huệ Nương còn chưa kịp nói hết đã bị Doanh Đông Quân tươi cười ngắt lời: “Nếu bổn cung nhớ không lầm, vị tiền hôn phu kia của ngươi họ Trần thì phải? Trần Mộng Trạch? Hình như là cái tên này.”

Sắc mặt Tiêu Huệ Nương không chỉ thay đổi mà cả người còn cứng đờ.

“Nghe nói năm đó vị công tử nhà họ Trần kia cũng có chút tài hoa.” Doanh Đông Quân làm bộ suy nghĩ rồi mỉm cười dịu dàng, “Đúng rồi, phụ thân hắn từng giữ chức Thị Lang Hộ bộ, là thuộc hạ của bá phụ ngươi, Tiêu Sĩ Quán.”

Một cái tên đã lâu không nghe thấy khiến Tiêu Huệ Nương không khỏi nhớ lại những ký ức đã bị phong kín từ lâu.

Nàng nhớ đến thiếu niên gầy gò trong bộ thanh sam quỳ dưới bậc thềm, vừa gào thét điều gì đó vừa đập mạnh đầu xuống nền đá xanh. Máu từ trán hắn từng giọt, từng giọt nhỏ xuống, nhuộm đỏ hàng mi, cũng nhuộm đỏ phiến đá dưới đầu gối.

Hai tên thị vệ vạm vỡ nhanh chóng bước tới, túm chặt hắn kéo đi. Nhưng hắn vẫn liều mạng giãy giụa, máu từ vết thương trên trán thấm dần xuống vạt áo trước ngực.

Như có linh cảm, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía cột hiên. Ban đầu hắn là một công tử tuấn tú nho nhã, nhưng lúc này khuôn mặt đã trở nên dữ tợn, đôi mắt đỏ ngầu như lệ quỷ, khiến kẻ đang trốn sau cột hiên len lén nhìn trộm cũng bị dọa sợ, vô thức lùi về sau mấy bước, không cẩn thận giẫm lên tà váy rồi ngã nhào xuống đất.

Thế nhưng hắn lại như nhìn thấy điều gì thú vị, bỗng bật cười điên loạn. Tiếng cười ấy chói tai, thê lương, chẳng giống tiếng cười của con người.

Thị vệ kéo hai tay hắn, mạnh mẽ lôi hắn ra khỏi cửa. Hắn không còn giãy giụa nữa, chỉ vừa cười vừa dùng ánh mắt như đang rơi lệ nhìn về phía sau cột hiên. Đôi môi hắn khẽ mấp máy, tựa như đang nói gì đó trong câm lặng…

Tiêu Huệ Nương rùng mình một cái, chợt bừng tỉnh từ cơn ác mộng đã ám ảnh nàng suốt mấy năm qua.

Doanh Đông Quân khẽ nói một câu: “Nhớ ra rồi?”

Tiêu Huệ Nương hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta: “Ngươi nói bậy! Ta không có cái gì gọi là tiền hôn phu!”

“Ồ~ ngươi nói không có thì là không có đi.” Doanh Đông Quân che miệng cười, vẻ mặt hoàn toàn chiều theo ý nàng.

Nhưng chính vì thái độ này, những người hóng chuyện xung quanh lại càng không tin, sự hiếu kỳ của họ bị kích thích, ai nấy đều bàn tán xôn xao về vị công tử nhà họ Trần kia.

Tiêu Huệ Nương nhìn lướt qua đám người. Rõ ràng bọn họ là do nàng cố ý dẫn đến, nhưng giờ lại thành ra đang xem trò cười của nàng!

Tiêu Huệ Nương cắn răng phản bác: “Ta chưa từng có hôn ước với bất kỳ ai ngoài phu quân ta!”

Doanh Đông Quân làm bộ kinh ngạc: “Thì ra hôn ước do trưởng bối miệng nói ra, lại còn trao đổi tín vật, cũng có thể không tính sao? Bổn cung từ nhỏ lớn lên trong cung, không rành phong tục cưới hỏi của dân gian lắm.”

“Miệng nói định hôn cũng tính chứ, huống hồ còn trao đổi tín vật nữa!” Bên dưới có người lên tiếng, “Dân thường chúng ta cưới gả, cũng rất coi trọng chữ tín!”

“Vậy nói cách khác, vị Thế tử phu nhân này thực sự từng có một vị tiền hôn phu họ Trần?” Có người hào hứng hỏi.

“Chắc là thật đấy. Tính khí Trưởng công chúa có hơi… nhưng chưa từng nghe nói nàng ấy có sở thích nói dối.” Một người nghiêm túc phân tích: “Ta nhớ Thế tử Tĩnh An hầu thành thân là năm năm trước phải không? Khi đó vị Thế tử phu nhân này đã hai mươi tuổi rồi. Lúc đó mọi người còn thấy lạ, với gia thế như nàng ta, sao lại xuất giá muộn hơn nữ tử bình thường? Nếu trước đó thực sự có một hôn ước, vậy thì hợp lý rồi!”

“Vậy tại sao nàng ta lại không chịu thừa nhận?”

“Có lẽ là vì thể diện chăng? Nói ra chuyện từng có hôn ước, nghe có vẻ không hay lắm?”

Một nữ tử cười khẩy: “Dân phong Đại Thánh triều ta đã cởi mở từ lâu, nữ tử tái giá cũng chẳng phải chuyện đáng xấu hổ, từng có hôn ước thì đã sao? Cổ hủ!”

“A? Ta nhớ ra rồi!” Một nam tử trung niên có vẻ là văn nhân trầm tư hồi lâu, bỗng mắt sáng lên, vỗ tay nói: “Ta nhớ ra tiền hôn phu của Thế tử phu nhân phủ Tĩnh An hầu là ai rồi!”

“Ai vậy?”

“Mau nói đi!”

Văn nhân trung niên vuốt râu, quét mắt nhìn mọi người: “Mười năm trước, trận chiến ở Bắc Quan các ngươi còn nhớ không?”

“Đương nhiên nhớ!” Có người căm phẫn nói, “Bắc Kỵ man rợ vô sỉ, xé bỏ minh ước vừa ký hai năm trước, đột kích Bắc Quan. Thẩm tướng quân cùng ba vạn tướng sĩ Bắc Quan vì bảo vệ dân chúng mà cố thủ suốt bảy ngày, cuối cùng Thẩm tướng quân và hơn nửa quân sĩ Bắc Quan đều tử trận. Nếu không phải Thẩm tiểu tướng quân kịp thời dẫn viện binh đến, với thói quen của Bắc Kỵ mỗi khi chiếm thành là giết sạch, cướp sạch, đốt sạch, thì năm đó e là máu chảy thành sông!”

“Đúng vậy! Cũng may có Thẩm tiểu tướng quân! Nhờ hắn trấn giữ Bắc Quan mà bao năm qua Bắc Kỵ không dám quá ngang ngược!”

“Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến tiền hôn phu của Thế tử phu nhân phủ Tĩnh An hầu?” Có người thắc mắc.

Văn nhân trung niên thở dài: “Thẩm tướng quân võ nghệ siêu quần, bày binh bố trận như thần, từ khi nhập ngũ chưa từng bại trận. Mười năm trước ông ấy còn đang tráng niên, các ngươi nói xem, vì sao lại chết dưới đợt tập kích của địch, suýt nữa để quân Bắc Kỵ phá được Bắc Quan?”

“Nghe nói năm đó, Bắc Kỵ đã mua chuộc vài kẻ bại hoại trong quân đội Bắc Quan, nội ứng ngoại hợp!”

“Ta cũng từng nghe kể! Trước khi Bắc Kỵ tập kích, kho lương của Bắc Quan bị phóng hỏa. Thẩm tướng quân phải cử Thẩm tiểu tướng quân mang quân đi mượn lương từ châu huyện lân cận! Khi Bắc Kỵ tấn công, tiểu tướng quân còn chưa kịp trở về, tướng quân và các tướng sĩ đều nhịn đói cố thủ thành trì! Có thể cầm cự suốt bảy ngày đã là kỳ tích!”

“Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy! Ta thấy chuyện kho lương bị đốt chắc chắn có liên quan đến Bắc Kỵ!”

“Nếu sự tình chỉ đơn giản như vậy thì tốt rồi!” Văn nhân trung niên lắc đầu.

“Lẽ nào còn có ẩn tình khác?”

Văn nhân trung niên nhìn quanh, hạ giọng nói: “Không lâu sau trận chiến năm đó, Thị lang bộ Hộ Trần Kỳ bị tống vào ngục. Rồi chẳng bao lâu, ông ta tự vẫn trong lao. Mà Trần Thị lang, chính là quan viên phụ trách giám sát quân lương ở Bắc Quan!”

Một số người đọc sách nghe xong, lập tức lộ vẻ trầm tư.

Nhưng dân thường không quá nhạy bén với chuyện triều chính, nghe lời này cũng không hiểu rõ những ẩn tình đằng sau.

Bọn họ chỉ nắm được phần mà mình có thể hiểu, bừng tỉnh đại ngộ: “Vậy nên, người từng có hôn ước với Thế tử phu nhân phủ Tĩnh An hầu, chính là nhi tử của vị Trần Thị lang đã tự vẫn trong ngục kia?”

Văn nhân trung niên nhẹ nhàng gật đầu.

“Ôi—” Có người hít một hơi khí lạnh: “Thảo nào Thế tử phu nhân không chịu thừa nhận! Nếu là ta, ta cũng không nhận! Trần Thị lang chắc chắn đã làm chuyện gì đó thương thiên hại lý, nên mới tự sát trong ngục. Nếu để người ta biết từng có hôn ước với nhi tử của ông ta, đúng là quá mất mặt!”

Tiêu Huệ Nương lờ mờ nghe thấy tiếng bàn tán bên dưới, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, thân thể hơi lảo đảo.

Doanh Đông Quân quan tâm hỏi: “Thế tử phu nhân, sắc mặt ngươi sao lại khó coi như vậy? Có phải không khỏe không? Có cần vào phủ bổn cung nghỉ ngơi một chút không?”

Tiêu Huệ Nương nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt tràn đầy oán độc, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: “Doanh Đông Quân! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Doanh Đông Quân mỉm cười duyên dáng, cũng hạ giọng đáp: “Không ai nói với ngươi, không có chuyện gì thì đừng chọc vào bổn cung sao?”

***

Chương 209

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *