Đông Quân – Chương 207

Chương 207

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

Không lâu sau, cổng lớn của phủ công chúa chậm rãi mở ra. Doanh Đông Quân dẫn theo Tiểu Cát Tường và Chu Diễm xuất hiện trước cửa.

Ngay trước cổng phủ công chúa, xe ngựa của phủ Tĩnh An hầu đang đậu sừng sững, xung quanh có tám thị vệ thân hình cường tráng đứng canh gác.

Như lời Chu Diễm nói, trông thế trận này đúng là mang theo vài phần không có ý tốt.

Xung quanh đã tụ tập không ít người đến xem náo nhiệt.

Chu Diễm cao giọng: “Trưởng công chúa điện hạ giá lâm!”

Thị vệ phủ Tĩnh An hầu đồng loạt cúi đầu hành lễ với Doanh Đông Quân, những người vây xem cũng vội vã khom lưng kính cẩn.

Doanh Đông Quân nhìn về phía xe ngựa, mỉm cười nói: “Quý khách đến thăm, hôm nay phủ công chúa của bổn cung thật là rực rỡ hẳn lên.”

Bên trong xe ngựa cuối cùng cũng có động tĩnh.

Không lâu sau, cửa xe mở ra, hai tỳ nữ nhảy xuống trước, sau đó đỡ một người từ trong xe bước ra. Thân hình đầy đặn, trang điểm tinh xảo, trên người đầy trang sức châu báu, đó chính là Thế tử phu nhân phủ Tĩnh An hầu, Tiêu Huệ Nương.

So với nụ cười rạng rỡ của Doanh Đông Quân, gương mặt Tiêu Huệ Nương lại lạnh như băng. Nàng ta nhìn chằm chằm Doanh Đông Quân, chẳng thèm hành lễ, mở miệng đã là một câu sắc bén: “Ngươi thật sự dám ra mặt!”

Doanh Đông Quân ngạc nhiên: “Thế tử phu nhân có ý gì vậy? Bổn cung ra cửa đón khách, có gì mà không dám?”

Tiêu Huệ Nương đứng dưới bậc thềm, dường như không muốn ngẩng đầu nói chuyện với Doanh Đông Quân, liền từng bước đi lên, tiến lại gần nàng.

Tiểu Cát Tường lập tức cảnh giác, mặt lạnh tiến lên một bước, chắn trước người Doanh Đông Quân, không để Tiêu Huệ Nương đến quá gần.

Tiêu Huệ Nương cũng không muốn đứng sát bên Doanh Đông Quân, khi còn cách ba bốn bước thì dừng lại, hừ lạnh một tiếng: “Ta đã gặp nhiều nữ nhân không biết liêm sỉ, nhưng chưa thấy ai vô liêm sỉ hơn Trưởng công chúa!”

Lời này vừa dứt, đám đông xung quanh xôn xao.

Ánh mắt Tiểu Cát Tường chợt trở nên sắc lạnh, trong lòng bàn tay phải lóe lên ánh bạc, định ra tay nhưng tay áo đã bị Doanh Đông Quân kéo lại.

Lực kéo vô cùng nhẹ, nhưng Tiểu Cát Tường vẫn mặt không cảm xúc, từ từ thu tay về, chỉ là ánh mắt nhìn Tiêu Huệ Nương càng thêm u ám, lạnh lẽo.

Đáng tiếc, Tiêu Huệ Nương chỉ chú ý đến Doanh Đông Quân, hoàn toàn không quan tâm đến thái độ của kẻ không liên quan.

Nụ cười trên mặt Doanh Đông Quân cũng nhạt đi, nàng cười như không cười: “Xem ra Thế tử phu nhân xưa nay chưa từng soi gương nhỉ? Có câu này ngươi hẳn là đã nghe qua, ‘Vào hàng cá ươn lâu ngày, dần dà không còn ngửi thấy mùi thối nữa’.”

Đám đông bật cười ầm ĩ.

Sắc mặt Tiêu Huệ Nương trong chớp mắt vặn vẹo. Lời này của Doanh Đông Quân chẳng những mắng nàng ta, mà còn lôi cả nhà họ Tiêu vào.

Dĩ nhiên, Tiêu Huệ Nương hoàn toàn có thể cãi lại, nhưng đó không phải mục đích hôm nay nàng ta đến đây. Nàng ta nghiến răng, cố kiềm chế cơn giận.

“Năm đó phu quân ta không cưới ngươi, là vì đã nhìn thấu bản chất âm hiểm độc ác của ngươi từ lâu!”

Lời này khiến đám đông đang cười rộ lập tức im bặt, mắt trừng lớn, tai dựng thẳng, sợ bỏ lỡ một chút ân oán tình thù của danh môn thế gia.

Tiêu Huệ Nương không để Doanh Đông Quân có cơ hội phản bác, tiếp tục quát: “Bây giờ ngươi thấy phu quân ta đã cưới ta, không quen nhìn chúng ta phu thê ân ái hòa thuận, liền vì yêu sinh hận, trăm phương nghìn kế hãm hại hắn, khiến hắn mang tiếng oan, mất chức trong Cấm quân. Ngươi đúng là…”

Doanh Đông Quân nghe đến đây bỗng bật cười, chẳng hề phủ nhận chuyện “vì yêu sinh hận”, chỉ nhàn nhạt cắt ngang: “Ý ngươi là, chuyện Cố Phượng Khởi bị bãi chức khỏi Cấm quân vì lén dùng dược cho Phi Kỵ vệ trong cuội tỷ võ Cấm quân… là do bổn cung hãm hại?”

Tiêu Huệ Nương thấy nàng ta đem chuyện Cố Phượng Khởi bị bãi chức nói toạc ra trước mặt mọi người, khiến đám đông xôn xao bàn tán, trong lòng không khỏi thầm hận.

Nhưng chuyện đã đến nước này, Tiêu Huệ Nương không có ý định lùi bước.

“Doanh Đông Quân, ngươi dám làm mà không dám nhận sao?”

Doanh Đông Quân mỉm cười rạng rỡ với nàng ta: “Bổn cung nhớ lúc chuyện xảy ra, Cố Phượng Khởi đã nhận tội ngay tại chỗ. Nếu là bổn cung hãm hại hắn, tại sao hắn lại không phản bác dù chỉ một câu, mà còn vội vã nhận tội như vậy? Chuyện này chẳng giống bổn cung vì yêu sinh hận, mà lại có vẻ hắn vẫn si tình với bổn cung hơn đó.”

Tiêu Huệ Nương giận tím mặt: “Ngươi nằm mơ! Hắn nhận tội chỉ vì không muốn liên lụy đến thuộc hạ! Phu thê chúng ta thành thân nhiều năm, tình cảm sâu đậm, hắn tuyệt đối không thể si tình với một kẻ âm hiểm xảo trá như ngươi!”

“Bổn cung chỉ nói đùa một câu thôi, ngươi kích động như vậy làm gì?” Doanh Đông Quân tỏ vẻ lười tranh cãi với nàng ta, hờ hững nói: “Bổn cung nhớ rằng vụ án của Cố Phượng Khởi là do Thái hậu đích thân lệnh cho Tam Tư thẩm tra. Nếu ngươi không phục kết quả, có thể đi tố cáo Thượng thư lệnh Tống Tắc, người chủ trì vụ án này. Đừng có làm như một mụ điên chanh chua, chạy đến phủ công chúa của bổn cung mà làm loạn.”

Lúc này, Tống Tắc, người đang bận xử lý chính vụ, đột nhiên hắt hơi một cái thật lớn.

Tiêu Huệ Nương nghe xong lời này thì sững lại. Đương nhiên nàng ta sẽ không đi tìm Tống Tắc tranh luận, bởi vì hôm nay nàng ta đến phủ công chúa không phải vì vụ án.

Thái hậu đã đích thân ra lệnh, án do Tam Tư phán quyết, kết quả như đinh đóng cột. Hôm nay nàng ta đã đến hỏi phụ thân, biết rõ không có khả năng lật lại bản án.

Mục đích thực sự của Tiêu Huệ Nương khi đến phủ công chúa hôm nay là muốn kéo Doanh Đông Quân xuống nước, khiến chuyện Cố Phượng Khởi cho Cấm quân dùng dược bị che lấp bởi một vụ “Trưởng công chúa vì yêu sinh hận, hãm hại thế tử Tĩnh An hầu”.

Chỉ cần lời đồn kiểu này lan truyền rộng rãi, lâu dần dân chúng sẽ càng thích kể chuyện phong lưu hơn là bàn về vụ dược phẩm kia, từ đó quên đi chuyện Càn Khôn hoàn.

Tiêu Huệ Nương hiểu rõ phu quân mình kiêu ngạo thế nào, nàng ta không muốn để vết nhơ này mãi đeo bám hắn, nàng ta đau lòng thay hắn.

“Ngươi có thể thản nhiên như vậy, chẳng qua là vì tất cả kẻ hạ dược đã bị ngươi mua chuộc, chứng cứ cũng bị tiêu hủy sạch rồi.” Tiêu Huệ Nương theo kế hoạch, tiếp tục cố chấp diễn vai kẻ bị hại, “Doanh Đông Quân, rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới chịu buông tha phu quân ta? Ngươi nói đi!”

Nghe vậy, ánh mắt Doanh Đông Quân bỗng trở nên có chút thú vị, nàng ta chậm rãi quan sát Tiêu Huệ Nương từ trên xuống dưới.

Tiêu Huệ Nương nghĩ rằng với tính cách xấu xa của Doanh Đông Quân, chắc chắn nàng ta sẽ thuận nước đẩy thuyền, đưa ra yêu cầu khiến nàng ta khó xử.

Tiêu Huệ Nương đã chuẩn bị tâm lý, hôm nay dù có phải quỳ xuống trước mặt Doanh Đông Quân, nàng ta cũng không ngại. Trong lòng nàng ta cười lạnh.

Nàng ta cảm thấy việc vì phu quân mà quỳ trước Doanh Đông Quân là một sự sỉ nhục. Nhưng có lẽ nàng ta đã quên mất, với thân phận của Doanh Đông Quân, việc nàng ta quỳ xuống là chuyện đương nhiên.

Chỉ là, Tiêu gia đứng đầu bốn đại thế gia đã chèn ép hoàng quyền suốt bao năm, sớm đã không còn chút kính sợ nào đối với hoàng thất.

Doanh Đông Quân nhìn Tiêu Huệ Nương, bỗng nhiên bật cười: “Tiêu Huệ Nương, có lẽ ngươi hiểu lầm bổn cung rồi. bổn cung luôn cảm thấy, ngươi và Cố Phượng Khởi rất xứng đôi, đúng là một cặp trời sinh.”

Tiêu Huệ Nương ngẩn ra, nhất thời không phản ứng kịp.

Doanh Đông Quân thong thả tiếp tục: “Năm đó bổn cung hôn mê không tỉnh, Cố Phượng Khởi liền hủy hôn với bổn cung để cưới ngươi. Mà năm đó, ngươi cũng phải hủy một mối hôn sự thanh mai trúc mã mới có thể gả cho Cố Phượng Khởi. Ngươi xem, hai người các ngươi thật có duyên phận biết bao. Gọi là ‘làm việc tốt thường gian nan’ chính là ý này.”

Lời này khiến tiếng bàn tán xung quanh bỗng chốc lớn hơn.

Cái gì? Thế tử phu nhân phủ Tĩnh An hầu cũng từng có hôn ước sao?

Sắc mặt Tiêu Huệ Nương cuối cùng cũng thay đổi.

***

Chương 208

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *