Chương 199
***
Doanh Đông Quân liếc nhìn tay áo phải của Ngu Thuấn Thần đã thấm đẫm máu ngựa, cùng bờ vai trái bị trầy xước một chút, nhịn không được mà trêu chọc: “Ngu lang, có phải chàng học thói xấu của lão già Tống Tắc rồi không?”
Xa tít ở bên kia rừng, Tống lão đại nhân, người đến giờ vẫn chưa bắn trúng nổi một con thỏ nào, không hiểu sao lại hắt xì một cái thật to.
Nhân cơ hội này, ông ta vội vàng giữ thể diện: “Lão phu mấy ngày nay bị nhiễm phong hàn nên mới bắn không chuẩn! Nếu không thì bắn hổ hay bắn nhạn đều chẳng đáng gì!”
Một viên quan trẻ tuổi cường tráng trong nhóm đi săn cùng Tống Tắc vội vàng phụ họa: “Thì ra là vậy! Vậy Tống đại nhân có muốn xuống ngựa nghỉ ngơi một lát không? Việc săn bắn cứ giao cho bọn tiểu nhân, dù sao cũng cùng một đội, săn được gì thì đến lúc đó chia đều.”
Những người khác cũng nhao nhao hưởng ứng.
Tống Tắc vô cùng hài lòng, vuốt bộ râu mỹ miều của mình rồi cười nói: “Vậy lão phu cứ nghỉ trước một chút, lần sau săn được vài con to thì cũng chia cho các ngươi!”
“Đại nhân khách khí quá, khách khí quá!”
Tống Tắc tự thấy mưu kế của mình thật cao minh, đáng tiếc Ngu Thuấn Thần không hề muốn đi chung đường với ông ta. Hắn nghiêm túc phản bác lời của công chúa: “Thần là ‘lấy ngay báo oán, lấy đức báo đức’, đây mới là phong thái của bậc quân tử!”
Doanh Đông Quân không nhịn được cười, gật đầu bảo: “Ừm, ngay cả mặt dày của Tống Tắc mà chàng cũng học được ba phần đấy!”
Ngu Thuấn Thần: “…”
Doanh Đông Quân nhìn hắn, nụ cười đầy vẻ thâm ý: “Bổn cung biết, Ngu lang xen vào chuyện này là có ý tốt. Nhưng, bổn cung hy vọng sau này Ngu lang làm việc gì cũng phải suy nghĩ ba lần. Bất cứ chuyện gì liên quan đến bổn cung, đều phải theo quy củ của bổn cung. Nếu không, bổn cung chẳng những không cảm kích, mà còn…”
Nàng ghé sát vào tai hắn, chậm rãi nhấn từng chữ: “…Trừng phạt chàng thật nặng.”
Những lời này nghe qua như lời tình nhân đùa giỡn, có phần ám muội, nhưng cũng mang theo cảnh cáo nửa thật nửa đùa.
Ngu Thuấn Thần nhìn Doanh Đông Quân, ngoan ngoãn đáp: “Thần đã biết.”
Doanh Đông Quân rất hài lòng với phản ứng của hắn, vừa định khen ngợi vài câu, thì lại nghe Ngu Thuấn Thần giữ nguyên vẻ ngoan ngoãn mà nói: “Công chúa có thể… tránh xa Phạm Tất Anh một chút không?”
Tiểu Cát Tường liếc mắt nhìn qua: Hừ! Giỏi lắm, cứ tiếp tục diễn đi!
Doanh Đông Quân nghe vậy, dường như hơi bất ngờ, nhất thời không đáp.
Ngu Thuấn Thần tiếp tục nói: “Phạm gia không đơn giản, Phạm Tất Anh cũng không phải người như hắn thể hiện bên ngoài. Việc thần bị Ninh Hương quận chúa phục kích hôm nay có quá nhiều trùng hợp, khó mà nói được liệu hắn có đứng sau giật dây hay không. Nếu công chúa tiếp tục để hắn tiếp cận với ý đồ riêng, thần sẽ rất lo lắng, thần cũng sẽ… quan tâm mà rối trí.”
Tiểu Cát Tường đứng bên nghe thấy, không nhịn được mà “chậc” một tiếng trong lòng. Công chúa bảo Ngu Thuấn Thần học được ba phần mặt dày của Tống Tắc, nhưng theo ý hắn thì mấy trò vặt của Tống Tắc căn bản không đáng để đặt cạnh Ngu đại nhân!
Ý tứ trong lời nói của Ngu Thuấn Thần nghe ra chẳng khác gì đang ngầm ám chỉ, rằng việc hắn tự đẩy mình vào nguy hiểm hôm nay là vì “quan tâm mà loạn”. Nếu công chúa còn qua lại với Phạm Tất Anh, hắn cũng không dám đảm bảo rằng mình sẽ không “phát bệnh” thêm lần nữa.
Lời này nghe qua, sao lại có chút vị uy hiếp thế nhỉ?
Nhưng cao tay ở chỗ, lúc hắn nói những lời này, lại hoàn toàn không có chút dáng vẻ uy hiếp nào. Ngược lại, giọng điệu mềm mại, biểu hiện ngoan ngoãn, đặt mình ở thế thấp hơn.
Bởi vì Ngu đại nhân hiểu rất rõ, công chúa chính là thích kiểu này!
Quả nhiên, Doanh Đông Quân nghe xong không hề tức giận. Nàng suy nghĩ một chút, rồi cười nói: “Bổn cung đi cùng Phạm Tất Anh, chẳng qua chỉ để moi thông tin từ hắn mà thôi. Nhưng nếu Ngu lang không thích người này, vậy bổn cung sẽ không để ý đến hắn nữa.”
Ngu Thuấn Thần nhận được lời hứa của công chúa, cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay, “Công chúa muốn biết điều gì, tìm Phạm Tất Anh thăm dò chẳng bằng đến hỏi thần. Hắn chưa chắc đã nói thật với công chúa, nhưng thần thì sẽ không bao giờ lừa dối công chúa.”
Doanh Đông Quân nhìn nụ cười tuấn tú của hắn, đôi mắt cũng không kìm được mà cong lên: “Được thôi, tất cả nghe theo Ngu lang.”
Tiểu Cát Tường đã sớm quay mặt sang chỗ khác.
Thật là tức chết đi được! Không thấy thì thôi!
Lúc này, tiếng chiêng báo hiệu từ bốn phía vọng vào trong rừng.
Cái gọi là “minh kim thu binh” chính là tín hiệu kết thúc buổi săn hôm nay.
Doanh Đông Quân chỉ vào con ngựa của Tiểu Cát Tường, nói với Ngu Thuấn Thần: “Ngu lang mất ngựa rồi, cưỡi con này đi.”
Ngựa của nàng có ký hiệu đặc biệt, còn con ngựa mà Tiểu Cát Tường cưỡi thì không khác gì ngựa của những người khác.
Ngu Thuấn Thần nhìn con ngựa một chút nhưng không động đậy, hắn liếc Tiểu Cát Tường, ra vẻ quan tâm hỏi: “Thần cưỡi ngựa của hắn, vậy hắn đi thế nào?”
Tiểu Cát Tường cười lạnh, dùng cả mông cũng có thể nghĩ ra, Ngu Thuấn Thần tuyệt đối không phải thật sự quan tâm hắn về được hay không!
Doanh Đông Quân đáp: “Lát nữa hắn đi tìm thị vệ vào rừng thu dọn chiến lợi phẩm, mượn một con ngựa là được.”
Nghe vậy, Ngu Thuấn Thần biết công chúa không có ý định cưỡi chung ngựa với tên nội thị kia, lúc này mới yên tâm, chấp nhận ý tốt của nàng.
“Vậy thì đa tạ.” Hắn nhẹ giọng nói với Tiểu Cát Tường.
Tiểu Cát Tường lần này ngay cả hừ cũng lười, trực tiếp lườm hắn một cái.
Ngu Thuấn Thần hành lễ với Doanh Đông Quân, sau đó xoay người lên ngựa, rời đi trước.
Doanh Đông Quân dõi theo bóng lưng hắn, nụ cười trên mặt cũng dần thu lại.
Tiểu Cát Tường nhịn không được, căm giận nói: Công chúa, Ngu Thuấn Thần là kẻ tâm cơ quá sâu! Hắn nhìn ra công chúa đau lòng hắn, nên mới cố ý dùng chính mình làm mồi nhử, vừa cho Ninh Hương quận chúa một bài học, lại vừa khiến công chúa tránh xa phò mã mà Thái hoàng thái hậu chọn! Hắn nghĩ hắn là ai, dựa vào cái gì mà thao túng suy nghĩ của công chúa?
Chẳng trách trước đó công chúa mời hắn đồng hành, hắn lại làm như không nghe thấy, hóa ra là âm thầm bày mưu tính kế! Hắn làm như vậy, tất nhiên cao minh hơn việc tranh giành với Phạm Tất Anh trước mặt công chúa nhiều!
Doanh Đông Quân không biết đang nghĩ gì, sắc mặt lạnh nhạt, không nói một lời.
Tiểu Cát Tường nghĩ công chúa chắc cũng đã nhận ra tâm cơ của Ngu Thuấn Thần, còn muốn nói thêm vài câu, nhưng lại bị nàng mất kiên nhẫn cắt ngang: “Nếu hắn không có tâm cơ, có thể đi đến vị trí hôm nay sao? Bổn cung cần một đồng minh có thể tự mình đảm đương mọi việc, chứ không phải một kẻ ngu ngốc không có chút phòng bị nào! Kẻ địch là ai, ngươi còn không phân rõ sao?”
Tiểu Cát Tường nghẹn lời, trong lòng suy nghĩ, sao công chúa nói “kẻ ngu ngốc” mà lại giống như đang mắng hắn thế này?
Doanh Đông Quân liếc nhìn hắn một cái, cảnh cáo: “Bên ngoài vẫn còn một đống người muốn lấy mạng bổn cung, đừng để tâm tư vào mấy chuyện nội bộ!”
Tiểu Cát Tường xấu hổ cúi đầu: “Vâng.”
Lúc này hắn mới hiểu, tâm trạng công chúa vẫn chưa tốt lên. Nàng vừa rồi chẳng qua chỉ là nhịn xuống, không phát hỏa với Ngu Thuấn Thần mà thôi.
Ngu Thuấn Thần dù có gây chuyện, cũng chỉ là để bản thân bị thương nhẹ, len lén làm nũng trước mặt công chúa. Hắn sẽ không bao giờ để công chúa gặp nguy hiểm, hắn hiểu rõ ranh giới của nàng ở đâu.
Mà công chúa, cũng hoàn toàn hiểu rõ điều này, vì vậy nàng mới nhịn xuống cơn giận của mình.
***