Đông Quân – Chương 197

Chương 197

***

Người trong bóng tối biết rõ thị vệ bên cạnh Doanh Đông Quân là một cao thủ, vì vậy từ nãy đến giờ vẫn luôn ẩn nấp cẩn thận, núp ở góc chết ngoài phạm vi tấn công của Tiểu Cát Tường.

Dù giờ đã lộ diện, nàng ta vẫn vô thức đề phòng Tiểu Cát Tường.

Nàng ta vốn đã chuẩn bị kỹ càng, cho rằng ở đây, người duy nhất có thể gây thương tích cho mình chỉ có Tiểu Cát Tường.

Nhưng đúng lúc đó, một tiếng xé gió sắc bén vang lên.

Trước khi kịp phản ứng, nàng ta đã cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Ngay sau đó, một cơn đau dữ dội bùng ở bụng, một luồng lực mạnh mẽ đẩy nàng ta ngã nhào ra sau, loạng choạng ngã xuống đất.

Nàng ta kinh hãi cúi đầu nhìn, thấy một mũi tên đang cắm sâu vào bụng mình.

“Quận chúa!”

Những thị vệ ẩn nấp trong bóng tối thấy chủ nhân trúng tên thì hồn bay phách lạc, lập tức lao về phía nàng ta, chẳng còn quan tâm gì đến mục tiêu ban đầu nữa.

Nàng ta trừng mắt nhìn về phía mũi tên bay đến, thấy Ngu Thuấn Thần, người vừa rồi còn có vẻ yếu ớt tựa vào gốc cây, đang cầm trong tay một cây cung vẫn chưa kịp buông xuống.

Cũng ngay lúc ấy, Doanh Đông Quân vừa tuyên bố sẽ rời đi bỗng nhiên thúc ngựa lao vút tới.

Nàng vươn tay về phía Ngu Thuấn Thần, hắn lập tức nắm chặt lấy tay nàng, mượn lực nhảy lên lưng ngựa. Hai người cưỡi chung một ngựa, lao đi như gió cuốn.

“Hãy giết… giết bọn chúng cho ta!”

Ninh Hương huyện chủ cắn răng, che lại vết thương trên bụng, giận dữ gằn từng chữ.

Thị vệ hoàn hồn, lập tức giương cung nhắm vào hai người trên lưng ngựa. Nhưng bọn chúng phản ứng chậm một bước, Doanh Đông Quân đã đưa Ngu Thuấn Thần chạy xa, những mũi tên bắn theo cũng mất đi lực, bị Tiểu Cát Tường phía sau dễ dàng đỡ lại.

Cơn đau dữ dội nơi bụng khiến Ninh Hương quận chúa cảm nhận rõ ràng sinh lực đang dần chảy khỏi cơ thể mình, một nỗi sợ hãi mãnh liệt với cái chết bỗng chốc ập đến. Nàng ta không chịu nổi, mắt tối sầm lại, ngất đi.

Sau khi đã chạy ra khỏi phạm vi truy kích, Doanh Đông Quân mới ghìm cương dừng lại.

Nàng lập tức quay người, nắm lấy cánh tay phải của người phía sau, cảm thấy một mảng dính ướt.

“Tiểu Cát Tường!” Doanh Đông Quân lạnh giọng gọi, “Lại đây, xem vết thương cho hắn!”

Tiểu Cát Tường vội vã xuống ngựa.

Không quay đầu lại, Doanh Đông Quân lạnh lùng ra lệnh: “Xuống ngựa!”

Giọng nàng lạnh như băng, ngay cả Tiểu Cát Tường cũng sững sờ. Đây là lần đầu tiên hắn thấy công chúa dùng giọng điệu cứng rắn như vậy với Ngu Thuấn Thần.

Bình thường mỗi lần gặp Ngu Thuấn Thần, công chúa đều cười tít mắt, mặc kệ hắn có lạnh lùng hay ngang ngược thế nào, nàng vẫn luôn kiên nhẫn, như thể vĩnh viễn không bao giờ giận hắn.

Ngu Thuấn Thần ngồi phía sau nàng, tựa nhẹ vào lưng nàng, không hề nhúc nhích.

Doanh Đông Quân mất kiên nhẫn: “Ngu Thuấn Thần, ngươi điếc à? Bổn cung bảo ngươi cút xuống!”

Ngu Thuấn Thần im lặng một lát, sau đó thấp giọng hỏi: “Công chúa đang giận sao?”

Doanh Đông Quân bỗng dưng xoay người xuống ngựa, túm lấy cổ áo hắn, thô bạo kéo hắn xuống.

Nàng định đẩy hắn về phía Tiểu Cát Tường, nhưng Ngu Thuấn Thần lại giữ chặt lấy tay nàng.

“Công chúa đang giận thần sao?” Hắn cúi mắt nhìn nàng, khẽ lặp lại câu hỏi.

Doanh Đông Quân lạnh lùng liếc hắn một cái, định giằng tay ra thì Ngu Thuấn Thần khẽ rên lên một tiếng.

Nhưng hôm nay, công chúa điện hạ dường như chẳng có lấy một chút tâm tư thương hương tiếc ngọc. Nàng vẫn hất tay hắn ra, gằn từng chữ: “Ngươi cố ý!”

Ngu Thuấn Thần cụp mắt xuống.

Sắc mặt hắn vốn đã trắng bệch, vết máu loang lổ trên người càng khiến hắn trông có vẻ yếu ớt. Nhưng những lời hắn nói ra lại bình tĩnh đến đáng sợ: “Thần, chính là cố ý.”

Doanh Đông Quân nghe thấy câu này thì bật cười.

Nàng lặng lẽ nhìn Ngu Thuấn Thần một lúc, rồi vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, dịu dàng lau đi vết máu không biết từ khi nào đã dính lên trên mặt.

Ngu Thuấn Thần sững sờ nhìn nàng, không hề động đậy.

Bàn tay Doanh Đông Quân dần trượt xuống, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng bóp lấy cổ hắn, rồi từ từ siết chặt.

Người bị bóp cổ đều sẽ thấy khó chịu, nhưng Ngu Thuấn Thần lại không hề vùng vẫy phản kháng, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.

Giọng Doanh Đông Quân mềm mại, nhẹ nhàng cất lên: “Ngu lang có phải muốn chết không? Bổn cung giết chàng, có được không?”

Tuy nàng mỉm cười, nhưng ánh mắt lại tối tăm thâm trầm, như một hố sâu có thể hút người vào.

Tiểu Cát Tường đứng bên cạnh nhìn mà không khỏi sợ hãi.

Lần cuối cùng công chúa mất kiểm soát cảm xúc là vào sinh thần của tiên hoàng hậu. Khi đó nàng uống say, lại trúng độc phát tác.

Ngu Thuấn Thần giơ tay trái không dính máu, nhẹ nhàng đặt lên tay công chúa.

“Công chúa, thần vẫn chưa muốn chết. Thần còn rất nhiều việc chưa làm xong.” Giọng hắn dịu dàng, mang theo sự trấn an. “Tay phải của thần không sao, trên tay áo dính toàn là máu ngựa. Chỉ có mũi tên ở vai trái là tránh không kịp, nhưng chỉ bị sượt qua, rách da một chút mà thôi.”

Tiểu Cát Tường từ sớm đã cảm thấy vết thương của Ngu Thuấn Thần có điều không đúng. Nghe vậy, hắn lập tức tiến lên kiểm tra, rồi vội vàng ra dấu với công chúa: Công chúa, tay phải của hắn thật sự không sao, vết thương ở vai trái cũng không nặng.

Hắn vẫn luôn thấy khó hiểu, nếu tay phải của người bình thường bị thương nặng như vậy, lại thêm một vết thương ở vai trái, thì tuyệt đối không thể nào kéo cung được. Nhưng vừa rồi, mũi tên mà Ngu Thuấn Thần bắn về phía Ninh Hương quận chúa lại vô cùng chuẩn xác và tàn nhẫn.

Tiểu Cát Tường không phải muốn giúp Ngu Thuấn Thần biện hộ, hắn chỉ lo công chúa của mình bị kích động quá mức. Dáng vẻ hiện tại của nàng khiến hắn có phần lo lắng.

Doanh Đông Quân buông tay khỏi cổ Ngu Thuấn Thần, nhẹ nhàng giúp hắn chỉnh lại cổ áo, rồi cười nói: “Vậy thì tốt rồi. Nếu Ngu lang bị thương, bổn cung sẽ đau lòng lắm.”

Tiểu Cát Tường thấy công chúa dường như đã trở lại bình thường, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, hắn lại nghe công chúa dùng giọng điệu làm nũng nói với Ngu Thuấn Thần: “Mạng của Ngu lang chỉ có thể thuộc về bổn cung, không thể trao cho người khác được. Nếu không, bổn cung thực sự sẽ giận đấy. Ngu lang từng thấy bộ dạng khi bổn cung tức giận rồi mà, đúng không?”

Ngu Thuấn Thần nghe vậy, không biết nghĩ đến điều gì, mà hai má bỗng chốc phiếm hồng.

Tiểu Cát Tường kinh ngạc nhìn hắn, công chúa có nói gì ghê gớm đâu? Sao hắn lại đỏ mặt thế?

“Thần đã rõ.” Ngu Thuấn Thần cúi mắt, thấp giọng đáp.

Doanh Đông Quân lúc này mới thật sự nở nụ cười, như thể khoảnh khắc thất thường vừa rồi chưa từng tồn tại.

“Tiểu Cát Tường, giúp Ngu lang xử lý vết thương trên vai đi.”

Tiểu Cát Tường lấy thuốc mang theo bên người ra, tiến lại gần.

Ngu Thuấn Thần do dự trong thoáng chốc, hắn không muốn để Tiểu Cát Tường bôi thuốc cho mình. Nhưng công chúa đang nhìn, mà hôm nay hắn không muốn khiến nàng giận thêm lần nữa, thế nên cuối cùng đành ngoan ngoãn để Tiểu Cát Tường xử lý vết thương.

“Ngu lang bắn phát tên vừa rồi chuẩn lắm!” Doanh Đông Quân khen ngợi.

“Khi còn nhỏ, thần thường xuyên vào núi săn bắn.” Ngu Thuấn Thần giải thích.

Những năm thiếu thời, hắn đi săn không phải vì sở thích như Phạm Tất Anh, mà là để mưu sinh. Ban ngày phải đọc sách, thế nên hắn chỉ có thể vào rừng vào ban đêm. Cũng vì vậy mà dù trong điều kiện tầm nhìn không tốt, hắn vẫn có thể nghe tiếng định vị chính xác mục tiêu.

Vừa rồi trong rừng, hắn cố tình chọc giận Ninh Hương quận chúa. Khi tức giận, nàng ta đã để lộ vị trí của mình và hắn lập tức nắm bắt được sơ hở đó.

***

Chương 198

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *