Đông Quân – Chương 189

Chương 189

***

Ngu Thuấn Thần nói: “Thần đoán rằng lần này, Lý Xương Phụ có lẽ thực sự bệnh nặng không nhẹ. Ông ta lo lắng rằng, nếu nhà họ Lý vẫn hành sự như trước, đợi đến khi ông ta qua đời, Lý Hoằng Thừa sẽ không thể kiểm soát cục diện, khiến Lý gia rơi vào nguy hiểm. Nếu thần là Lý Xương Phụ, lúc này nhất định sẽ dặn dò Lý Hoằng Thừa khôi phục quan hệ với Tiêu gia, dưới sự che chở của Tiêu gia, âm thầm ẩn nhẫn chờ thời.”

“Dưới sự che chở của Tiêu gia, âm thầm ẩn nhẫn chờ thời?” Tiêu Thái hậu cười lạnh trong lòng, “Sau đó đợi đến khi nắm chắc quyền hành trong Lý gia, đôi cánh đã đủ cứng cáp, lại học theo tổ phụ hắn, cưỡi lên đầu ai gia một lần nữa?”

Ngu Thuấn Thần nhàn nhạt khuyên nhủ: “Nương nương chẳng phải đang lúc cần dùng người hay sao? Thực ra, chấp nhận sự thần phục của Lý gia cũng không phải là điều bất lợi. Lý Hoằng Thừa muốn hoàn toàn kiểm soát nhà họ Lý, không hề dễ dàng.”

Tiêu Thái hậu suy ngẫm một chút rồi nói: “Ngươi đừng bị dáng vẻ hiện tại của Lý Hoằng Thừa lừa gạt. Trong số những người ai gia từng gặp, ngoài ngươi ra, hắn chính là kẻ thông minh nhất. Chỉ cần hắn muốn, sớm muộn gì cũng có thể nắm trọn Lý gia trong tay.”

Ngu Thuấn Thần đáp: “Như nương nương nói, có lẽ một ngày nào đó, Lý Hoằng Thừa thực sự có thể hoàn toàn kiểm soát Lý gia, nhưng không phải bây giờ. Kẻ thù hắn phải đối mặt không hề yếu. Nếu không có sự hậu thuẫn của Tiêu gia, sau khi Lý Xương Phụ mất đi, Lý gia tất sẽ rơi vào hỗn loạn.”

Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Thái hậu khẽ lóe lên, “Ồ? Kẻ thù mà ngươi nói đến rốt cuộc là ai?”

Ngu Thuấn Thần đáp: “Đường huynh của Lý Xương Phụ, cũng chính là thúc tổ của Lý Hoằng Thừa, Lý Xương Dụng.”

Tiêu thái hậu nghe thấy cái tên này, không khỏi có chút bất ngờ, “Lý Xương Dụng? Ai gia nhớ năm xưa chính ông ta đã chủ động nhường lại vị trí tộc trưởng. Hơn nữa bao năm qua, ông ta vẫn một lòng phò tá Lý Xương Phụ, sao có thể như vậy?”

Ngu Thuấn Thần cười nhạt: “Năm đó, nếu Lý Xương Dụng kiên quyết không nhường, nương nương nghĩ ông ta có thể ngồi lên vị trí tộc trưởng Lý gia không?”

Tiêu Thái hậu suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Không thể.”

Lý Xương Phụ có thể trở thành tộc trưởng của Lý gia là nhờ vào sự ủng hộ của Thẩm gia, cộng thêm năng lực và thủ đoạn của chính ông ta. Khi đó, dù Lý Xương Dụng có nhường hay không, kết quả cũng không thay đổi.

Ngu Thuấn Thần nói: “Nhưng tình thế bây giờ đã khác. Lý Xương Dụng không tranh được với Lý Xương Phụ, chẳng lẽ lại không thể tranh với Lý Hoằng Thừa sao?”

Lời này khiến Tiêu Thái hậu cảm thấy có lý, nàng không khỏi trầm ngâm.

Ngu Thuấn Thần tiếp tục: “Nương nương còn nhớ Lý Tá Tài không?”

“Đương nhiên nhớ.” Tiêu Thái hậu gật đầu. Lý Tá Tài là đứa con riêng của Lý Xương Phụ, sau này bị kết án lưu đày.

Ngu Thuấn Thần nói: “Khi Đại Lý tự thẩm tra vụ án này, có phát hiện một chuyện khá thú vị. Chỉ là vì không liên quan đến vụ án, cuối cùng không được ghi vào tấu chương.”

Tiêu Thái hậu lập tức hứng thú, “Ồ?”

Ngu Thuấn Thần chậm rãi nói: “Lý Tá Tài tuy là nhi tử của Lý Xương Phụ, nhưng những năm qua, người tiếp xúc với hắn nhiều nhất thực ra lại là Lý Xương Dụng. Mà Lý Xương Phụ lại hoàn toàn không hay biết về chuyện này.”

Nghe đến đây, Tiêu Thái hậu không khỏi kinh ngạc, “Lý Xương Dụng thường xuyên qua lại với Lý Tá Tài làm gì? Hơn nữa còn giấu cả Lý Xương Phụ?”

Ngu Thuấn Thần đáp: “Theo lời của Lý Tá Tài, Lý Xương Dụng đối xử với hắn rất tốt, nhiều năm qua vẫn âm thầm chiếu cố. Có nhiều chuyện, hắn đến nhờ Lý Xương Phụ, nhưng vì kiêng dè Lý phu nhân, Lý Xương Phụ không chịu đáp ứng. Nhưng nếu hắn cầu xin Lý Xương Dụng, tám phần là sẽ được chấp thuận. Chỉ là, Lý Xương Dụng từng căn dặn mẫu tử hắn, không được để lộ chuyện ông ta âm thầm giúp đỡ ra ngoài.”

Nghe đến đây, trong đầu Tiêu thái hậu chợt lóe lên một tia sáng, lập tức nhận ra dụng ý của Lý Xương Dụng. Hóa ra bao năm qua, ông ta vẫn ngấm ngầm ‘đắp nặn’ Lý Tá Tài, thủ đoạn này là phương thức thường thấy trong các gia tộc thế gia.

Không trách được Lý Tá Tài cuối cùng lại trở thành kẻ ngông cuồng, mắt cao hơn đầu như vậy.

Tiêu thái hậu than nhẹ: “Nếu thật sự là như vậy, thì Lý Xương Dụng này che giấu cũng quá sâu rồi. Ai ai còn nghĩ ông ta và Lý Xương Phụ là huynh đệ một lòng, nào ngờ lại âm thầm hủy hoại nhi tử của Lý Xương Phụ.”

Ngu Thuấn Thần cất giọng hờ hững: “Có lẽ không chỉ vậy.”

“Không chỉ vậy?” Tiêu thái hậu lập tức truy hỏi, “Chẳng lẽ ông ta còn làm chuyện gì khác?”

Ngu Thuấn Thần: “Ngay cả con riêng của Lý Xương Phụ mà ông ta còn không dung nạp, nương nương nghĩ xem, ông ta có thể dung túng cho đứa cháu đích tôn được Lý Xương Phụ đích thân bồi dưỡng hay không?”

Tiêu thái hậu nghe vậy, sắc mặt thoáng chấn động.

“Những năm qua, Lý Hoằng Thừa xa cách với Lý Xương Phụ, thật khó mà nói trong đó không có bàn tay âm thầm thao túng của ông ta.” Ngu Thuấn Thần chỉ nói đến đây, không tiếp tục đào sâu.

Tiêu thái hậu hiểu rõ, năm đó tính cách của Lý Hoằng Thừa thay đổi, cuối cùng rời khỏi kinh thành là vì chuyện của Chu thị.

Năm mười tám tuổi, Lý Hoằng Thừa thành thân với biểu tỷ của mình, Chu thị. Hai người tuy lớn lên bên nhau nhưng lại không có tình cảm nam nữ, sau khi thành thân vẫn luôn ngủ riêng. Nghe nói, sau đó Chu thị nhiều lần muốn hòa ly, Lý Hoằng Thừa cũng đã đồng ý sẽ thuyết phục trưởng bối trong nhà, để nàng có thể trở về.

Thế nhưng, mặc cho Lý Hoằng Thừa và Chu thị ra sức cầu xin, trưởng bối hai nhà Lý – Chu vẫn không đồng ý để bọn họ hòa ly. Cho đến một ngày, Chu thị bị phát hiện đã treo cổ tự vẫn trên xà nhà trong tân phòng của nàng và Lý Hoằng Thừa.

Sau cái chết của Chu thị, Lý Hoằng Thừa oán hận trưởng bối trong nhà, phẫn nộ rời khỏi kinh thành.

Chẳng lẽ, trong chuyện này còn có ẩn tình gì khác?

Ngay lúc ấy, một thị nữ tiến vào bẩm báo, nói rằng Lý Hoằng Thừa cầu kiến.

Tiêu thái hậu thoáng ngạc nhiên, quay sang nhìn Ngu Thuấn Thần.

Ngu Thuấn Thần thuận thế nói: “Nếu nương nương không còn gì dặn dò, thần xin cáo lui trước.”

Tiêu Thái hậu gật đầu: “Được, ngươi đi trước đi.”

Ngu Thuấn Thần khom người hành lễ, xoay người rời đi.

“Ngu lang.” Tiêu Thái hậu bỗng nhiên lên tiếng gọi.

Bước chân Ngu Thuấn Thần thoáng khựng lại, hắn quay người lại, cung kính mà điềm tĩnh chắp tay hành lễ: “Nương nương còn gì dặn dò?” Dường như hoàn toàn không để tâm đến cách xưng hô có phần không phù hợp của nàng.

Tiêu Thái hậu nhìn hắn một lúc lâu, ánh mắt biến đổi không ngừng, cuối cùng nhẹ giọng hỏi: “Về sau, ngươi có còn bằng lòng như hôm nay, dốc lòng bày mưu tính kế cho ta?”

Ngu Thuấn Thần không hề ngẩng mắt lên, giọng điệu nhạt nhẽo: “Thần chưa từng mưu tính vì nương nương, sau này cũng chỉ giữ bổn phận của thần tử. Thần cáo lui.”

Nói xong, hắn cúi người hành lễ, rồi quay lưng rời đi.

Tiêu thái hậu lặng lẽ nhìn theo bóng lưng hắn, không che giấu cảm xúc trong mắt nữa, trong đó có chút mất mát, có chút thất vọng, lại pha lẫn vài phần tức giận.

“Ngươi vẫn là Ngu lang năm ấy, nhưng ai gia đã không còn là Tiêu Dĩnh của năm xưa.” Nàng nheo mắt lại, nhẹ giọng nói, “Rồi sẽ có một ngày…”

Nàng không nói tiếp nữa, chỉ đứng yên một lúc để điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó mới chậm rãi quay lại ngồi xuống tháp.

“Truyền Lý Hoằng Thừa vào.” Tiêu thái hậu thản nhiên phân phó.

Một lát sau, dưới sự dẫn dắt của thị nữ, Lý Hoằng Thừa bước vào điện.

“Thần bái kiến Thái hậu nương nương.” Lý Hoằng Thừa cười tủm tỉm hành lễ.

Tiêu thái hậu ngồi phía trên, cũng cười nhìn hắn: “Đứng dậy đi, đã bao nhiêu năm không gặp, để ai gia nhìn xem, ngươi có thay đổi gì không.”

Lý Hoằng Thừa đứng dậy, thở dài một hơi, nửa như đùa cợt nửa lại có chút nghiêm túc nói: “Thần vốn định sớm vào cung bái kiến nương nương, nhưng gia gia lâu ngày không gặp thần, lúc nào cũng muốn giữ thần bên cạnh hầu hạ, lại còn lập quy củ, hận không thể bắt thần tự tay đổ bô. Lần này cũng nhờ thánh chỉ của nương nương, thần mới có thể theo vào cấm viện, rốt cuộc cũng thoát khỏi những lời lải nhải của gia gia rồi.”

***

Chương 190

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *