Đông Quân – Chương 188

Chương 188

***

“Nương nương lo nghĩ quá rồi.” Ngu Thuấn Thần dường như không muốn bàn luận chuyện của Trưởng công chúa với Tiêu thái hậu, liền hỏi: “Không biết nương nương muốn thương nghị với thần về chuyện gì?”

Tiêu Thái hậu rất hài lòng với câu trả lời này, cũng không nhắc đến Doanh Đông Quân nữa.

“Gần đây ai gia đang phiền lòng một chuyện.” Nàng khẽ thở dài, giọng điệu mang theo chút u sầu. “Cố Phượng Khởi e rằng trong thời gian ngắn khó có thể quay lại Phi Kỵ vệ làm việc. Phi Kỵ vệ gánh vác trọng trách bảo vệ hoàng cung, tính mạng của ai gia và bệ hạ đều trông cậy vào nó, thực sự không thể yên tâm giao vào tay kẻ khác. Nhưng ai gia nhất thời lại không tìm được người thích hợp thay thế Cố Phượng Khởi, vì vậy muốn hỏi ý kiến của Ngu đại nhân.”

Nói xong, ánh mắt nàng nhìn về phía Ngu Thuấn Thần đầy vẻ ôn hòa, như thể vô cùng tín nhiệm hắn.

Ngu Thuấn Thần chậm rãi đáp: “Nếu nương nương muốn bổ nhiệm một đại tướng quân mới cho Phi Kỵ vệ, e rằng khó tránh khỏi việc phải đối mặt với Tĩnh An hầu.”

Tiêu Thái hậu đương nhiên hiểu rõ điều này. Lúc trước, khi nàng đưa người của mình vào Phi Kỵ vệ, cũng là nhờ có sự ngầm đồng ý của Tĩnh An hầu. Nay nàng muốn nhân cơ hội Cố Phượng Khởi rời đi để đưa người của mình vào kiểm soát Phi Kỵ vệ, nào có dễ dàng như vậy.

Nhưng dã tâm của nàng rất lớn, nàng không muốn bỏ lỡ cơ hội hiếm có này.

Thái hậu chăm chú nhìn Ngu Thuấn Thần, không cam lòng hỏi: “Không còn cách nào khác sao?”

Nàng biết rõ con người của Ngu Thuấn Thần, bao nhiêu năm qua, chỉ cần hắn muốn làm gì, chưa từng có chuyện không thể làm được.

Ngu Thuấn Thần đáp: “Nếu nương nương lúc này lập tức cài người của mình thay thế Cố Phượng Khởi, nhất định sẽ khiến Tĩnh An hầu cảnh giác, từ đó ảnh hưởng đến quan hệ giữa nương nương và phủ Tĩnh An hầu. Hơn nữa, phủ Tĩnh An hầu đã nắm giữ Phi Kỵ vệ nhiều năm, không ít tướng lĩnh cấp cao đều do Tĩnh An hầu một tay đề bạt. Dù có đưa người khác vào ngồi lên vị trí đó, cũng chưa chắc có thể khống chế được bọn họ.”

Nghe vậy, Tiêu Thái hậu không khỏi thất vọng, “Lẽ nào ai gia và bệ hạ phải mãi chịu sự kiềm chế của người khác?”

Thực tế, xét theo mối quan hệ hiện tại giữa phủ Tĩnh An hầu và Tiêu gia, Tiêu Thái hậu còn lâu mới đến mức bị kiềm chế.

Chỉ là nàng đã ngồi trên vị trí Nhiếp chính Thái hậu quá lâu, tham vọng ngày một lớn hơn, muốn nắm chặt cả quyền quân sự lẫn chính trị trong tay, không muốn chia sẻ quyền lực với bất kỳ ai.

Ngu Thuấn Thần im lặng giây lát rồi nói: “Cũng chưa chắc.”

Đôi mắt Tiêu Thái hậu sáng lên, “Ngu đại nhân có cách sao?”

Ngu Thuấn Thần đáp: “Tĩnh An hầu Cố Hiển còn một tôn tử, tên là Cố Phượng Chiêu, là đường đệ của Cố Phượng Khởi.”

Tiêu Thái hậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Cố Phượng Chiêu? Là người của nhị phòng nhà họ Cố? Ai gia cũng có chút ấn tượng.”

Ngu Thuấn Thần gật đầu: “Nương nương có thể bàn bạc với Tĩnh An hầu, để Cố Phượng Chiêu tạm thời thay thế vị trí của Cố Phượng Khởi.”

Tiêu Thái hậu thoáng sửng sốt, rồi lại nghi hoặc: “Nhưng Cố Phượng Chiêu mới hơn hai mươi tuổi, nghe nói tư chất tầm thường, xa không bằng Cố Phượng Khởi. Để hắn thay thế Cố Phượng Khởi, làm sao có thể khiến Phi Kỵ vệ tâm phục?”

Ngu Thuấn Thần bình thản nói: “Chẳng phải đây chính là điều nương nương mong muốn sao?”

Tiêu Thái hậu cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng cũng hiểu được ẩn ý trong lời nói của Ngu Thuấn Thần, khuôn mặt khẽ hiện lên nét vui mừng: “Ý của ngươi là…”

Để Cố Phượng Chiêu tạm thời thay thế vị trí của Cố Phượng Khởi, trước hết có thể xoa dịu phủ Tĩnh An hầu.

Hơn nữa, tư chất của Cố Phượng Chiêu tầm thường, năng lực kém xa Cố Phượng Khởi, càng không thể khiến Phi Kỵ vệ tâm phục, điều này lại càng có lợi! Người của nàng có thể nhân cơ hội này tạo dựng uy tín, từ từ nắm quyền khống chế quân đội.

“Kế này thật diệu!”

Tiêu Thái hậu vì kích động mà không kìm được tiến lên một bước.

Ngu Thuấn Thần lại không chút dấu vết dịch người sang bên, kéo giãn khoảng cách với Tiêu thái hậu.

Nàng khựng lại, nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh nhìn hắn, “Đa tạ ngươi, đã giúp ai gia giải quyết cơn nguy cấp trước mắt.”

Ngu Thuấn Thần không nói gì, chỉ khẽ chắp tay hành lễ.

“Chuyện này, ai gia đã nắm rõ rồi.” Tiêu Thái hậu trầm ngâm một lúc, lại thở dài, “Chỉ là… phủ Tĩnh An hầu… Tĩnh An hầu tuổi tác đã cao, Cố Phượng Khởi lại gặp chuyện như vậy, sau này bên cạnh ai gia chẳng còn ai có thể tin tưởng nữa.”

Câu nói này, nửa đầu là lời thật lòng của nàng. Tĩnh An hầu tuổi tác đã cao, thân thể cũng không còn được như trước. Phủ Tĩnh An hầu đã cắm rễ trong cấm quân suốt bao năm, đến lúc phải để bọn họ nhường chỗ rồi. Nếu không, chẳng mấy chốc Phi Kỵ vệ cũng sẽ biến thành Phi Kỵ vệ của phủ Tĩnh An hầu mất thôi.

Nhưng nàng cũng không định bỏ rơi Cố Phượng Khởi. Ngược lại, nàng muốn nhân cơ hội này điều hắn rời khỏi kinh thành, để hắn thay nàng đi thu phục thế lực địa phương. Hành động điều binh khiển tướng của Lý gia lần trước khiến nàng sinh lòng cảnh giác, vừa hay có thể phái Cố Phượng Khởi xuống dẹp yên mọi chuyện.

Lời này của Tiêu Thái hậu thực chất là muốn chiêu dụ Ngu Thuấn Thần, mong hắn sau này có thể ra sức bày mưu tính kế cho mình.

Ngu Thuấn Thần lại như không hiểu ý nàng, chỉ nhàn nhạt đáp: “Nếu bên cạnh không có ai có thể dùng, sao nương nương không cân nhắc tiếp nhận lại Lý gia?”

Tiêu Thái hậu ngẩn ra, cứ ngỡ mình nghe nhầm, “Lý gia? Chính là nhà của Lý Xương Phụ?”

Ngu Thuấn Thần gật đầu, “Đúng vậy.”

Tiêu Thái hậu chợt cảm thấy ấm ức, “Lý Xương Phụ năm đó đã sỉ nhục ai gia thế nào, chẳng lẽ ngươi không biết?”

Ngu Thuấn Thần nghiêm túc nói: “Thần nghe nói, hiện nay Lý Xương Phụ đã giao Lý gia lại cho Lý Hoằng Thừa tiếp quản. Người này chắc hẳn nương nương hiểu rõ hơn thần, thuở nhỏ từng có tình cảm tỷ đệ với nương nương, tác phong hành sự cũng không sắc bén như tổ phụ hắn. Hiện tại, hắn có lẽ là một người có thể hợp tác.”

Nghe đến cái tên Lý Hoằng Thừa, Tiêu Thái hậu không khỏi do dự.

Như lời Ngu Thuấn Thần nói, thuở chưa vào cung, nàng và Lý Hoằng Thừa từng có quan hệ khá tốt. Tính tình hắn hòa nhã, đối xử với các tỷ muội trong nhà rất tốt.

Nàng trầm tư hồi lâu rồi vẫn lắc đầu: “Tình cảm khi còn nhỏ là chuyện của ngày xưa, nay đã chẳng còn như trước nữa. Lý Hoằng Thừa tuy hành sự không giống Lý Xương Phụ, nhưng dù sao cũng là người được ông ta chọn làm tộc trưởng kế nhiệm. Hắn chắc chắn sẽ đặt lợi ích của Lý gia lên hàng đầu.”

Nói trắng ra, trước đó nàng và nhà họ Lý trở mặt là vì lợi ích hai bên xung đột. Nhà họ Lý trăm phương ngàn kế muốn tranh quyền với nàng, chuyện ai làm tộc trưởng cũng chẳng thay đổi được gì.

Ngu Thuấn Thần nói: “Nếu Lý Hoằng Thừa chịu đặt lợi ích của nương nương và bệ hạ lên trên hết thì sao?”

Tiêu Thái hậu bật cười, “Chuyện đó sao có thể chứ?”

Ngồi trên ngôi vị Thái hậu một thời gian dài, nàng thấu hiểu một đạo lý: Mỗi người hành sự đều có mục đích riêng. Lý Hoằng Thừa dù từng là biểu đệ có quan hệ tốt với nàng, nhưng Lý gia và nàng vốn không phải là quan hệ phụ thuộc. Hắn tuyệt đối không thể bỏ qua lợi ích của gia tộc, đặt lợi ích của nàng lên hàng đầu.

Nàng thoáng nghi hoặc: “Vì sao ngươi lại nghĩ như vậy?”

Ngu Thuấn Thần đáp: “Thần nghe nói, Lý Xương Phụ hiện đang trọng bệnh, không thể lao tâm khổ tứ nên mới giao lại mọi việc trong tộc cho Lý Hoằng Thừa xử lý. Nhưng Lý Hoằng Thừa quanh năm ở ngoài kinh, trong tộc lại có nhiều trưởng bối có tư cách hơn hắn, nên chức thiếu tộc trưởng này hắn làm cũng không dễ dàng, ít nhất là không thuận lợi như Lý Xương Phụ đã dự liệu. Không biết nương nương có nhận ra không, từ khi Lý Hoằng Thừa hồi kinh, hành động của Lý gia đã thu liễm đi rất nhiều.”

Tiêu thái hậu gật đầu, “Quả thật là như vậy.”

***

Chương 189

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *