Đông Quân – Chương 186

Chương 186

***

Cung nữ do Thái hậu sai đi vội vã quay về, ghé sát bên tai nàng thì thầm vài câu. Sắc mặt Thái hậu lập tức trở nên khó coi.

Ngay sau đó, một tiểu nội thị cũng hớt hải chạy tới, cúi đầu bẩm báo với Thái hoàng thái hậu.

Thái hoàng thái hậu suýt nữa bật cười thành tiếng, bà liếc nhìn Thái hậu một cái, rồi cố ý hỏi nội thị: “Phi Kỵ vệ dùng thuốc trước khi tỷ thí? Đã dùng loại thuốc gì?”

Nội thị đáp: “Thái y nói, đó là loại thuốc có thể tạm thời tăng cường thể lực. Ở các đấu trường dân gian, người ta thường lén cho đấu sĩ của mình dùng, nhằm đánh bại đối thủ, giành phần thắng trong cá cược.”

Sở dĩ đám thái y dám nói thẳng, là bởi những người chờ sẵn ở đấu trường không chỉ có thái y của Thái hậu, mà còn có người của Thái hoàng thái hậu. Lục Quang cũng đang đứng dưới đó, tự nhiên sẽ có người nói thật với hắn.

Thái hoàng thái hậu đập mạnh tay vịn ghế, giận dữ quát: “Hoang đường! Bọn họ là Cấm quân của Đại Thánh triều, chứ không phải lũ tử sĩ trong các đấu trường! Sao có thể làm ra chuyện hèn hạ như vậy? Bệ hạ, đây là tội khi quân, phải điều tra nghiêm ngặt, trừng phạt thật nặng để răn đe kẻ khác!”

Tiểu Hoàng đế bất ngờ bị gọi tên, thoáng ngơ ngác. Chuyện này đã vượt quá khả năng xử lý của hắn, nên theo bản năng, hắn nhìn về phía mẫu hậu mình.

Lúc này, Thái hoàng thái hậu cũng quay sang nhìn Thái hậu, giọng nói lạnh lùng: “Thái hậu, người nói xem, chuyện này nên xử lý thế nào đây?”

Tiêu thái hậu âm thầm siết chặt nắm tay, móng tay sắc nhọn đâm sâu vào lòng bàn tay.

Dưới ánh mắt bức bách của Thái hoàng thái hậu, cùng những cái nhìn thăm dò của các đại thần, Tiêu thái hậu nghiến răng nói: “Cố Phượng Khởi đâu? Mau gọi hắn tới đây cho ai gia!”

Trong lòng nàng thầm mắng Cố Phượng Khởi là đồ vô dụng.

Khi Cố Phượng Khởi bước lên, sắc mặt hắn có chút tái nhợt.

Tiêu Thái hậu nghiêm giọng quát hỏi ngay trước mặt mọi người: “Chuyện này là thế nào?”

Cố Phượng Khởi không đáp, chỉ lặng lẽ vén vạt áo quỳ xuống.

Thái hoàng thái hậu kinh ngạc: “Cố tướng quân có ý gì đây? Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến ngươi?”

Tiêu thái hậu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cố Phượng Khởi, lo hắn sẽ nói sai điều gì.

Cố Phượng Khởi trầm giọng nói: “Thuốc là do thần lén bỏ vào thức ăn của Phi Kỵ vệ, bọn họ hoàn toàn không hay biết. Vì hiếu thắng nhất thời, thần đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, xin bệ hạ và nương nương trách phạt.”

Lời vừa dứt, cả đại điện xôn xao.

“Thuốc là do ngươi hạ?” Thái hoàng thái hậu kinh ngạc nhìn Cố Phượng Khởi, sau đó lắc đầu, “Ngươi là đứa trẻ mà ai gia đã nhìn lớn lên, luôn chính trực trung thành, ai gia không tin ngươi lại hồ đồ đến mức này! Có phải có kẻ nào đã xúi giục ngươi không? Ngươi cứ nói thật với ai gia!”

Cố Phượng Khởi vốn không phải loại người có thể làm ra chuyện này. Nhưng người có thể sai khiến hắn… đám đại thần không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về phía Thái hậu.

Sắc mặt Thái hậu trầm xuống, chẳng buồn giữ thể diện nữa, lạnh lùng hỏi: “Mẫu hậu nói vậy là có ý gì?”

Thái hoàng thái hậu hừ lạnh một tiếng: “Ai gia còn có thể có ý gì? Ai gia chỉ không muốn thấy một đứa trẻ ngoan mà ai gia luôn yêu thương, lại bị kẻ thiển cận, ích kỷ, chỉ biết mưu cầu lợi ích cá nhân hủy hoại mà thôi!”

Lời này, đã là xé toạc mặt mũi.

Bà ta khó khăn lắm mới nắm được nhược điểm của Thái hậu, sao có thể dễ dàng bỏ qua.

“Đa tạ nương nương quan tâm.” Cố Phượng Khởi lên tiếng, “Chuyện này do một mình thần làm, không có ai xúi giục.”

Thái hoàng thái hậu thất vọng nhìn hắn, thở dài: “Ai gia biết ngươi đang muốn bảo vệ người đó, nhưng có đáng không? Ngươi muốn để danh dự trăm năm của phủ Tĩnh An Hầu bị hủy hoại trong ngày hôm nay sao?”

Lời của Thái hoàng thái hậu khiến sắc mặt Cố Phượng Khởi càng thêm tái nhợt, nhưng hắn chỉ cúi đầu, không nói một lời.

Thái hoàng thái hậu còn định nói thêm gì đó, nhưng Thái hậu lạnh lùng cắt ngang: “Mẫu hậu muốn ép hắn khai ra ai đây?”

Thái hoàng thái hậu đáp: “Ai gia chỉ muốn biết sự thật! Thái hậu lại sốt sắng như vậy, không biết đang lo lắng điều gì?”

“Vậy mẫu hậu cứ nói thử xem, ta đang lo lắng điều gì?”

“Hừ, Ai gia đâu phải ngươi, làm sao biết được ngươi đang lo gì?”

Mọi người nghe Thái hoàng thái hậu và Thái hậu không màng thể diện mà tranh cãi ngay trước mặt bao người, không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

Để hai vị tiếp tục ầm ĩ như thế này, thực sự quá khó coi.

Có người âm thầm ra hiệu cho Tống Tắc, bảo ông đứng ra hòa giải. Với địa vị và thâm niên của mình, Tống lão đại nhân là người thích hợp nhất để dàn xếp chuyện này.

Nhưng Tống Tắc lại cúi đầu, khoanh tay, giả vờ như không thấy gì.

Đột nhiên, có người ở phía sau đẩy mạnh ông một cái, khiến ông lảo đảo lao về phía trước. Tống Tắc không kịp đề phòng, loạng choạng mấy bước mới đứng vững lại. Ông giận dữ quay đầu, muốn xem kẻ to gan nào dám ám toán mình, nhưng chỉ thấy Thượng thư Công bộ đang đứng ngay vị trí đó.

Thượng thư Công bộ chớp mắt nhìn ông với vẻ vô tội.

Tên nhóc này chắc chắn không dám đẩy ông, Tống Tắc lại nhìn sang phía xa một chút, nơi Ngu Thuấn Thần đang đứng. Nhưng Ngu Thuấn Thần vẫn giữ vẻ mặt bình thản, trông còn vô tội hơn cả Thượng thư Công bộ.

Tống Tắc nhất thời không biết nên trừng ai, chỉ muốn lặng lẽ lui về chỗ cũ, nhưng đáng tiếc đã quá muộn. Thái hoàng thái hậu và Thái hậu đồng thời nhìn về phía ông.

“Tống ái khanh có chuyện gì sao?”

“Tống đại nhân có điều muốn nói?”

Vì thể diện, Tống Tắc thật sự không thể mở miệng nói rằng mình bị người ta đẩy ra. Không còn cách nào khác, ông đành chỉnh lại áo bào, chắp tay hành lễ, trầm giọng nói: “Hai vị nương nương, nếu đã muốn điều tra rõ chuyện này, chi bằng giao cho Đại Lý tự hoặc Ngự Sử đài xử lý?”

Hai vị nương nương cứ cãi nhau như thế, cũng không thể cãi ra kết quả gì.

Cố Phượng Khởi lên tiếng: “Thần đã nhận tội, không cần điều tra thêm.”

Thái hoàng thái hậu nghiêm giọng: “Không được! Chuyện này liên quan trọng đại, nhất định phải điều tra đến cùng!”

Thái hậu lúc này cũng đã bình tĩnh lại. Nàng biết chỉ cần Cố Phượng Khởi một mực khẳng định là do hắn tự ý hành động, thì dù có điều tra cũng không tra ra được gì. Vì thế, nàng không tiếp tục tranh cãi nữa, lạnh lùng nói: “Nếu mẫu hậu muốn tra, vậy giao cho Đại Lý tự đi.”

“Việc này liên quan đến Phi Kỵ vệ, chỉ một Đại Lý tự e là không đủ. Chi bằng để Hình bộ, Đại Lý tự và Ngự Sử đài cùng điều tra.” Ánh mắt Thái hoàng thái hậu quét qua đám đại thần, cuối cùng dừng lại trên người Tống Tắc. “Tống đại nhân giám sát vụ án.”

Khi ba cơ quan là Hình bộ, Đại Lý tự và Ngự Sử đài cùng thụ lý một vụ án, rồi do Tể tướng hoặc một vị đại thần có thâm niên giám sát, thì được gọi là “Tam Tư hội thẩm”. Đây là thủ tục dành cho những vụ trọng án.

Nói xong, Thái hoàng thái hậu mới nhìn sang Thái hậu, hỏi: “Thái hậu có ý kiến gì không?”

Thái hậu vốn không muốn làm to chuyện. Theo nàng, chỉ cần Cố Phượng Khởi đứng ra nhận tội thì mọi việc có thể chấm dứt tại đây. Nhưng nhìn vẻ mặt của Thái hoàng thái hậu, biết bà ta sẽ không dễ dàng bỏ qua. Nghĩ vậy, nàng cũng lười tranh cãi thêm, tránh để người khác chê cười. “Nhi thần nghe theo mẫu hậu.”

Thái hoàng thái hậu hài lòng.

Còn Tống Tắc thì trong lòng chỉ biết thở dài nặng nề, âm thầm chửi rủa kẻ đã đẩy mình ra ngoài.

Một khi đã xem đây là trọng án, Cố Phượng Khởi đương nhiên phải đến Đại Lý tự.

Trước mặt bao người, Cố Phượng Khởi cởi bỏ đao và áo giáp nhẹ trên người. Nhìn cảnh đường đường là Đại tướng quân Phi Kỵ vệ, thế tử của phủ Tĩnh An Hầu, lại phải rời đi như một phạm nhân, ai nấy không khỏi cảm thán.

***

Chương 187

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *