Đông Quân – Chương 185

Chương 185

***

Doanh Đông Quân chỉ vào chiếc khăn trong tay Tiểu Cát Tường, mỉm cười nói với Ngu Thuấn Thần: “Cái này giao cho Tiểu Cát Tường xử lý, Ngu lang cứ đi trước.”

Ngu Thuấn Thần không nói gì, chỉ gật đầu rồi xoay người rời đi.

Sau khi hắn đi, Tiểu Cát Tường nhìn chiếc khăn trong tay, hỏi Doanh Đông Quân: Công chúa, xử lý thế nào?

Nụ cười trên mặt Doanh Đông Quân thu lại đôi chút, giọng nói chậm rãi: “Vừa nãy không phải Lý Hoằng Thừa đã nhắc nhở Cố gia đừng xa rời Thái hậu sao? Bổn cung rất tò mò, không biết Cố gia có thực sự làm được không.”

Nói rồi, nàng ghé sát vào Tiểu Cát Tường, khẽ dặn dò vài câu.

Tiểu Cát Tường nghe xong lập tức vỗ ngực, làm dấu tay đầy chắc chắn: Công chúa yên tâm, chuyện này đơn giản! Người cứ chờ xem!

Doanh Đông Quân khẽ cười: “Về thôi.”

Sau khi chủ tớ rời đi, Tiểu Cát Tường trước tiên đưa Doanh Đông Quân trở về khán đài, sau đó lại lặng lẽ rời khỏi.

Thái hoàng thái hậu thấy nàng quay lại, liền hạ giọng hỏi: “Sao đi lâu vậy? Có phải trong người không khỏe không?” Dù gì, lý do Doanh Đông Quân rời đi ban nãy là vì muốn đi “giải quyết nỗi buồn”.

Doanh Đông Quân nhỏ giọng đáp: “Trên đường về tình cờ gặp một vị lang quân tuấn tú, bị chậm trễ đôi chút…”

Thái hoàng thái hậu trừng mắt lườm nàng một cái, rồi quay đi, lạnh mặt không thèm đoái hoài gì nữa.

Ngược lại, Tiêu thái hậu lại thoáng liếc nhìn nàng. Nàng ta chú ý thấy Doanh Đông Quân rời đi ngay sau khi Ngu Thuấn Thần rời đi, và cũng trở lại ngay sau khi hắn trở lại. Điều này khiến nàng ta không khỏi nhíu mày. Trong mắt nàng ta, chắc chắn là Doanh Đông Quân lại mặt dày chạy đi quấn lấy Ngu Thuấn Thần rồi.

Nữ nhân này thật đáng ghét, đợi sau khi nàng xử lý xong đại sự, nhất định phải…

Doanh Đông Quân nhận ra ánh nhìn của Thái hậu, ngạc nhiên hỏi: “Thái hậu, sao lại nhìn Thừa Bình như vậy? Ánh mắt này giống như muốn giết người vậy, thật đáng sợ đó.”

Thái hậu thu lại ánh nhìn, hờ hững nói: “Trưởng công chúa nhìn nhầm rồi.”

Thái hoàng thái hậu liếc nàng ta một cái, rồi nói với Doanh Đông Quân: “E là ngươi thật sự nhìn nhầm rồi, Ai gia còn chưa chết, ai dám ngang nhiên muốn giết con chứ!”

Doanh Đông Quân ngoan ngoãn cười nói: “Vậy thì là Thừa Bình nhìn nhầm rồi.”

Thái hậu lạnh mặt, hướng ánh mắt về phía đấu trường. Lúc này, tiếng hò reo bất ngờ vang lên khiến mọi người không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về đó.

Trận đấu cuối cùng của cuộc thi đấu vật đang diễn ra, trận này sẽ quyết định người chiến thắng chung cuộc. Trên sân, một bên là một Phi Kỵ vệ, bên còn lại lại là Hữu Lang tướng của Kim Dực vệ Trần Từ. Trước đó, trong một trận đấu, Thần Uy quân đã bị đánh bại, kết quả này lúc ấy cũng khiến không ít người kinh ngạc.

Tuy nhiên, dù thực lực tổng thể của Thần Uy quân cao hơn hẳn so với Kim Dực vệ và Phi Kỵ vệ, điều đó không có nghĩa là trong các trận đấu đơn lẻ, bọn họ có thể luôn chiếm ưu thế. Dẫu sao thì trong Kim Dực vệ và Phi Kỵ vệ cũng có những kẻ xuất sắc.

Có lẽ vì thực lực hai bên ngang tài ngang sức, nên trận đấu này đã kéo dài rất lâu mà vẫn chưa phân thắng bại. Nhưng lúc này, Trần Từ dường như đã đến hồi kiệt sức, trong khi Phi Kỵ vệ đối diện lại vẫn vô cùng linh hoạt, tràn đầy tinh thần.

Những Kim Dực vệ đang theo dõi trận đấu không nhịn được mà lớn tiếng cổ vũ cho Trần Từ, bên Phi Kỵ vệ cũng không chịu thua, đôi bên bắt đầu ganh đua xem bên nào hò hét to hơn.

Đúng vào lúc Trần Từ kiệt sức, Phi Kỵ vệ kia bất ngờ lao lên, trực tiếp nhấc bổng hắn qua đầu, sau đó hét lớn một tiếng, ném thẳng hắn xuống đất!

Tiếng cồng báo hiệu vang lên, nội thị cao giọng tuyên bố: “Phi Kỵ vệ Đậu Phỉ chiến thắng!”

Đám Phi Kỵ vệ hò reo vui mừng.

Đậu Phỉ người vừa thắng trận cuối cùng, phấn khích đến mức bật cười ha hả, sau đó lại chạy quanh đấu trường để giải tỏa bớt khí lực.

Thấy thị vệ mang theo túi nước, hắn lập tức giật lấy, vội vàng dốc cả bầu nước vào miệng.

Trên khán đài, Thái hậu vô cùng hài lòng với kết quả này. Đậu Phỉ chính là người do nàng ta sắp xếp vào Phi Kỵ vệ, có thể coi như một tay nàng bồi dưỡng, sau khi hoàn thành việc thành lập Thiên Ưng vệ, hắn ta chắc chắn sẽ là người được trọng dụng.

Nhận được ánh mắt ra hiệu của Thái hậu, một nội thị bước tới trước mặt Đậu Phỉ, mời hắn lên nhận thưởng.

Đậu Phỉ lau mồ hôi trên mặt, vừa đi theo nội thị được vài bước, bỗng sắc mặt hắn biến đổi, ôm bụng khom người xuống, rồi bất ngờ nôn thốc nôn tháo!

Những Phi Kỵ vệ đứng gần đó vừa định tiến lên xem xét tình hình của Đậu Phỉ thì bỗng nhiên, trong hàng ngũ Phi Kỵ vệ liên tiếp có người bắt đầu nôn mửa.

Bọn họ nôn ra thứ chất lỏng đen sánh, vừa tanh hôi vừa phảng phất mùi thảo dược.

“Ngự y đâu? Ngự y ở đâu?” Có người lớn tiếng hô hoán.

Trong những dịp đại tỷ thí của cấm quân như thế này, thường luôn có ngự y túc trực ở bên, đề phòng bất trắc.

Mười mấy vị ngự y thấy tình hình hỗn loạn, liền vội vàng chạy tới.

Lúc này, những người ngồi trên cao cũng đã nhận ra sự xáo trộn bên dưới.

“Chuyện gì vậy?”

Trong lòng Thái hậu dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Một nội thị thở hổn hển chạy lên bẩm báo: “Bệ hạ, nương nương, Đậu Phỉ đột nhiên đau bụng, nôn mửa dữ dội. Ngoài hắn ra, còn có hơn mười Phi Kỵ vệ khác cũng có triệu chứng tương tự!”

Một vị đại thần kinh ngạc: “Chẳng lẽ là trúng độc?”

Thái hoàng thái hậu lên tiếng: “Những người có triệu chứng này đều là Phi Kỵ vệ? Những người khác không sao chứ?”

Nội thị đáp: “Bẩm, tất cả đều là Phi Kỵ vệ.”

Thái hoàng thái hậu liếc nhìn Thái hậu một cái, chậm rãi nói: “Thật kỳ lạ. Cấm quân đều cùng ăn cùng uống, tại sao chỉ có Phi Kỵ vệ trúng độc?”

Tiêu Thái hậu bất giác nhớ tới những viên Càn Khôn hoàn, cảm thấy bồn chồn không yên, ánh mắt vô thức hướng về phía Cố Phượng Khởi.

Cố Phượng Khởi lúc này vẫn còn đang ngẩn người, cho đến khi nghe thấy tiếng kinh hô từ đấu trường: “Lại có Phi Kỵ vệ ngã xuống rồi!”, hắn mới giật mình bừng tỉnh, lập tức lao thẳng xuống đấu trường, hoàn toàn không nhận ra ánh nhìn đầy ẩn ý của Thái hậu.

Tiêu thái hậu âm thầm sốt ruột, nhưng lúc này Thái hoàng thái hậu đang chăm chú quan sát, khiến nàng không thể hành động gì. Chỉ còn biết đặt hy vọng vào Cố Phượng Khởi, mong hắn đủ khôn khéo để che giấu chuyện này.

Thái hoàng thái hậu càng lúc càng cảm thấy chuyện này không đơn giản, bèn nhìn về phía Lục Quang: “Ngươi thay Ai gia xuống xem thử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

“Tuân lệnh, nương nương.” Lục Quang lập tức tiến về đấu trường.

Tiêu thái hậu thấy vậy cũng muốn sai Niệm Ngư đi điều tra, nhưng rồi nhớ ra Niệm Ngư đang bị phạt, chưa khỏi hẳn thương tích, đành phải cử một cung nữ khác đi thay.

Một số đại thần cảm thấy chuyện này kỳ quái, cũng phái người xuống tìm hiểu.

Tống Tắc hạ giọng hỏi Ngu Thuấn Thần: “Ngu đại nhân có biết đã xảy ra chuyện gì không?”

Ngu Thuấn Thần đáp: “Không biết.”

“Thật sự không biết?” Tống Tắc đầy vẻ nghi hoặc.

Ngu Thuấn Thần vẫn điềm nhiên: “Thật sự không biết.”

Tống Tắc lại đưa mắt nhìn về phía Thái hoàng thái hậu, Thái hậu và Trưởng công chúa.

Sắc mặt Thái hoàng thái hậu nghiêm nghị. Thái hậu dù cố tỏ ra bình thản, nhưng trong mắt lão hồ ly như Tống Tắc, rõ ràng nàng ta có chút bất an. Còn vị Trưởng công chúa kia, khi bắt gặp ánh mắt ông nhìn sang, lại thản nhiên nhìn lại, thậm chí còn khẽ mỉm cười.

Trong nụ cười ấy, có chút bỡn cợt, lại có cả một tia cảnh cáo thoáng qua đầy hờ hững.

Tống Tắc thu lại ánh nhìn, cúi mắt làm thinh.

Chẳng bao lâu sau, khi nội thị còn chưa kịp lên báo cáo, tin tức đã lan truyền khắp triều đình: lý do khiến đám Phi Kỵ vệ nôn mửa là vì đã dùng dược hoàn tăng cường thể lực.

***

Chương 186

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *