Chương 183
***
Doanh Đông Quân yên lặng tựa vào lòng hắn, không nhúc nhích.
Bên kia, Lý Hoằng Thừa cười nói: “Sao vậy? Cố huynh cho rằng người đó tuyệt đối không thể là Trưởng công chúa sao?”
Cố Phượng Khởi lạnh lùng đáp: “Ta chưa từng nói vậy. Trưởng công chúa nghe theo Thái hoàng thái hậu, nếu ta nghi ngờ Thái hoàng thái hậu, thì có khác gì nghi ngờ nàng ấy?”
Lý Hoằng Thừa chậm rãi nói: “Dĩ nhiên là có khác. Cố huynh nghĩ rằng nếu Trưởng công chúa có nhúng tay vào chuyện này, thì cũng chỉ là nghe theo sự sắp đặt của Thái hoàng thái hậu. Nhưng trong mắt ta, vị điện hạ đó không giống người sẽ chịu nghe lệnh kẻ khác.”
Cố Phượng Khởi lại nói: “Trưởng công chúa đích thực không nghe lệnh ai, nhưng điều đó không mâu thuẫn với việc nàng ấy vẫn tuân theo lời dạy bảo của trưởng bối. Ngươi cho rằng chuyện đó là không thể, chẳng qua cũng chỉ là lấy lòng mình để suy đoán lòng người.”
Lý Hoằng Thừa sững người.
Cố Phượng Khởi đang châm chọc rằng hắn bất hiếu, nên liền cho rằng thiên hạ ai ai cũng vậy.
Lý Hoằng Thừa bật cười, lắc đầu: “Cố huynh, bây giờ ta lại có chút tò mò. Trong mắt huynh, Trưởng công chúa rốt cuộc là người thế nào? Có phải là mỹ lệ, thông minh, hiếu thuận, lương thiện, hoàn toàn không có chút tỳ vết nào?”
Doanh Đông Quân nghe vậy, khóe môi không kìm được mà khẽ cong lên, bàn tay vô thức vân vê túi cá treo bên hông Ngu Thuấn Thần.
Thế nhưng, Ngu Thuấn Thần đột nhiên giật lấy túi cá, đồng thời siết chặt vòng tay, khiến Doanh Đông Quân không thể động đậy.
Nàng ngẩng đầu lên, bắt gặp gương mặt vừa nãy còn ôn hòa của chàng, không hiểu vì sao lại lạnh lùng trở lại.
Doanh Đông Quân lặng lẽ thở dài trong lòng, thầm nghĩ: Đúng là một lang quân khó đoán, sáng nắng chiều mưa.
Cố Phượng Khởi hờ hững nói: “Ngươi không cần phải dùng lời châm chọc. Ta và Trưởng công chúa chẳng có nửa phần tư tình, không cần phải che chở nàng ấy, mà nàng ấy cũng chẳng cần ta bảo vệ. Đương nhiên, ngươi có thể nghi ngờ bất kỳ ai, chỉ cần có lý lẽ và bằng chứng rõ ràng.”
Lý Hoằng Thừa tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, người đó che giấu quá kín kẽ, ta vẫn chưa tìm ra được bất kỳ chứng cứ nào.”
Cố Phượng Khởi không muốn tiếp tục dây dưa chuyện Trưởng công chúa với Lý Hoằng Thừa, liền nói thẳng: “Không cần quanh co lòng vòng, chi bằng nói rõ ràng. Hôm nay ngươi gọi ta tới đây, rốt cuộc là vì chuyện gì? Chẳng lẽ chỉ để bày tỏ mấy nghi ngờ vô căn cứ này?”
Lý Hoằng Thừa cười nhẹ: “Cố huynh vẫn thẳng thắn như vậy. Vậy ta cũng nói thẳng, lần này ta tìm huynh là để nhắc nhở huynh phải cẩn trọng trước những kẻ có dã tâm đứng sau giật dây, chớ để bị chia rẽ mà xa cách Thái hậu và Hoàng thượng.”
Cố Phượng Khởi nghe vậy, thoáng lộ vẻ kinh ngạc: “Chỉ vì chuyện này?”
Lý Hoằng Thừa mỉm cười: “Trước mắt là vậy. Nhưng sau này, e rằng ta còn nhiều chuyện khác muốn bàn bạc với Cố huynh.”
“Đa tạ ngươi đã nhắc nhở.” Giọng điệu của Lý Hoằng Thừa có ý lôi kéo, nhưng Cố Phượng Khởi không bày tỏ thái độ gì, chỉ lạnh nhạt nói: “Nhưng ta cũng có một chuyện không rõ.”
Lý Hoằng Thừa: “Mời Cố huynh nói.”
Cố Phượng Khởi: “Cố gia và Tiêu gia, bất kể sau này ra sao, chí ít hiện tại vẫn hòa hợp. Nhưng Lý gia và Tiêu gia, quan hệ giữa hai nhà đã căng thẳng đến mức như nước với lửa. Vậy nên ta có chút tò mò, rốt cuộc ngươi có ý gì?”
Lý Hoằng Thừa nghe vậy, khẽ thở dài, rồi đổi sang giọng điệu ai oán: “Cố huynh, huynh có biết cái khó của kẻ đứng đầu một gia tộc không?”
Cố Phượng Khởi chỉ yên lặng nhìn hắn, không đáp.
Thấy hắn không chịu phối hợp với màn than thở của mình, Lý Hoằng Thừa đành tự biên tự diễn tiếp: “Từ khi ta trở về kinh, gia gia liền giao toàn bộ chuyện lớn nhỏ trong tộc cho ta xử lý. Ta đã tiêu dao tự tại hơn hai mươi năm, vậy mà chỉ sau một đêm đã bị trói buộc bởi những gông cùm xiềng xích không thể thoát khỏi, bởi vì đó là sinh mệnh và tiền đồ của toàn bộ Lý thị.”
Cố Phượng Khởi không thể đồng cảm với điều này. Phụ thân hắn qua đời từ sớm, ngay từ khi còn nhỏ, hắn đã biết rằng một khi gia gia già yếu, hắn nhất định phải một mình gánh vác trọng trách của gia tộc. Những năm qua, hắn vẫn luôn làm như vậy.
Cố Phượng Khởi lạnh nhạt nói: “Chức tộc trưởng của Lý gia, ngươi không muốn làm thì có thể không làm. Vị trí này, ngươi không cần, nhưng có rất nhiều kẻ muốn.”
Lý Hoằng Thừa nhìn Cố Phượng Khởi, nghiêm túc nói: “Cố huynh nói đúng, ta thực sự không muốn làm tộc trưởng. Nhưng Lý gia hiện giờ chẳng khác nào một con thuyền lớn bị thủng một lỗ nhỏ dưới đáy. Vì lỗ thủng quá nhỏ, mà con thuyền lại quá to, nên những kẻ trên thuyền chẳng hề hay biết. Tuy ta không muốn nắm bánh lái, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn những người trên thuyền cùng nó chìm xuống đáy biển, làm mồi cho cá. Trước khi giao bánh lái cho kẻ khác, ta phải tìm cách vá lại lỗ thủng này trước đã.”
Nghe vậy, Cố Phượng Khởi không khỏi liếc nhìn Lý Hoằng Thừa một cái.
Lý Hoằng Thừa cười nói: “Sao thế? Cố huynh nghe xong lời này, có phải đã nhìn ta bằng con mắt khác rồi không?”
Cố Phượng Khởi không đáp lời trêu chọc của hắn, chỉ nhàn nhạt nói: “Ngươi đã biết thuyền bị thủng, vậy cứ nói thẳng cho những người trên thuyền là được.”
Lý Hoằng Thừa nhìn Cố Phượng Khởi đầy ngưỡng mộ: “Cố huynh có thể nói ra những lời như vậy, hẳn là vì người cầm lái thực sự của Cố gia đã che chắn cho huynh khỏi phần lớn sóng gió.”
Đến lượt Cố Phượng Khởi sững người.
Thật ra, Lý Hoằng Thừa nói không sai. Gia gia của Cố Phượng Khởi – Cố Hiển, tuy sức khỏe không tốt, ít khi lộ diện trước mặt người ngoài, nhưng những quyết sách quan trọng của Cố gia phần lớn đều có sự tham gia của ông.
Hơn nữa, nhờ vào uy nghiêm tích lũy bao năm qua, gia tộc Cố thị luôn quy củ, nên những năm này, chức Thế tử phủ Tĩnh An Hầu của Cố Phượng Khởi cũng xem như nhàn nhã.
Lý Hoằng Thừa thở dài một tiếng, cười khổ: “Đáng tiếc, ta không được may mắn như Cố huynh.”
Hắn nói tiếp: “Lý gia có một con thuyền lớn, người trên thuyền cũng rất đông. Nếu tất cả đồng lòng, thì dù có thủng một lỗ nhỏ dưới đáy, cũng chẳng đáng lo. Nhưng đáng tiếc, kẻ trên thuyền ai cũng có tâm tư riêng, dù có sức cũng chẳng hướng về cùng một chỗ. Một kẻ kế thừa được gia gia chỉ định như ta, không có bất cứ đóng góp nào cho gia tộc, đừng nói đến chuyện khiến người khác tâm phục khẩu phục, chỉ e nếu ta nói ra rằng đáy thuyền đã bị thủng, bọn họ chẳng những không tin, mà còn vung rìu bổ nát nó ra, chỉ để chứng minh cho thiên hạ thấy rằng ta đã sai.”
Cố Phượng Khởi nhất thời không biết đáp lời thế nào.
Lý Hoằng Thừa tiếp tục: “Vậy nên, chuyện này chỉ có thể do ta tự mình làm. Ta không cần phải nói cho những người trên thuyền biết thuyền đã hỏng, chỉ cần tìm ra những kẻ có thể sử dụng, kẻ nào có thể tìm gỗ thì tìm gỗ, kẻ nào có thể tìm đinh sắt thì tìm đinh sắt, rồi chỉ cho bọn họ cách đóng nối, gia cố con thuyền cũ.”
Cố Phượng Khởi không khỏi dấy lên vài phần tò mò, hỏi: “Ngươi định làm thế nào?”
Lý Hoằng Thừa cười với hắn: “Người khác hỏi, ta đương nhiên sẽ không nói. Nhưng Cố huynh hỏi, ta lại có thể biết gì nói đó.”
Đáng tiếc, Cố Phượng Khởi không hề nể tình: “Thời gian đã không còn sớm, ta không thể rời đi quá lâu. Có chuyện thì nói ngắn gọn.”
Lý Hoằng Thừa: “……”
Cố Phượng Khởi đúng là không biết điều! Bảo sao không ôm được mỹ nhân về! Lý Hoằng Thừa âm thầm oán thầm trong bụng.
Nhưng vì chuyện đại sự của con thuyền kia, hắn vẫn phải cố nhẫn nhịn, cười nói: “Chuyện ta muốn làm rất đơn giản. Kẻ đứng sau kia muốn làm gì, ta sẽ làm điều ngược lại với hắn. Ví dụ như hắn muốn khiến Cố gia và Thái hậu ly gián, thì ta sẽ đến nhắc nhở huynh đừng mắc bẫy. Nếu hắn chia rẽ quan hệ giữa Lý gia và Tiêu gia, thì ta sẽ tìm cách hàn gắn lại.”
Cố Phượng Khởi ngạc nhiên: “Ngươi muốn giảng hòa với Tiêu gia?”
***