Chương 182
***
Doanh Đông Quân chớp mắt, định rút tay về.
Đúng lúc này, một viên đá nhỏ từ khe hở trên song cửa bay vào, lực không mạnh không nhẹ, nện lên tường.
Sắc mặt Doanh Đông Quân khẽ biến, lập tức phản ứng, nắm lấy tay Ngu Thuấn Thần, kéo hắn trốn ra sau một giá gỗ sát tường.
Không gian sau giá gỗ không lớn, đủ để ẩn nấp chỉ có hạn, cả người Doanh Đông Quân gần như rúc vào lòng Ngu Thuấn Thần.
Cơ thể Ngu Thuấn Thần cứng đờ, “Công chúa…”
Doanh Đông Quân đưa tay che miệng hắn, ghé sát tai hắn, khẽ thì thầm: “Suỵt! Có người đến.”
Viên đá vừa nãy là Tiểu Cát Tường canh bên ngoài ném vào để cảnh báo.
Ngu Thuấn Thần lập tức hiểu ra, không động đậy nữa.
Doanh Đông Quân nhìn thấy bóng tay mình hắt lên tường, dứt khoát dịch hắn vào sâu trong góc hơn, đưa tay vòng lấy eo hắn, để bản thân có thể giấu kín hơn.
Ngu Thuấn Thần cúi mắt nhìn Doanh Đông Quân.
Doanh Đông Quân ôm một lúc, bỗng khẽ cất giọng: “Lần trước chàng ôm ta, là khi nào?”
Ngu Thuấn Thần ngẩn ra, hơi nghiêng đầu, mắt nhìn xuống, đáp nhỏ: “Thần… chưa từng ôm công chúa.”
Doanh Đông Quân liếc hắn, khóe môi cong lên, giọng nhỏ nhẹ: “Chàng nói chưa từng… thì là chưa từng vậy.”
Ngu Thuấn Thần cố nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, quay đầu thấp giọng phản bác: “Đó là công chúa ôm thần!”
Doanh Đông Quân nhìn dáng vẻ hắn nghiêm túc, đôi tai lại đỏ bừng như sắp nhỏ máu, không nhịn được bật cười khe khẽ.
Đúng lúc này, có người đẩy cửa bước vào. Doanh Đông Quân vội vùi mặt vào vai Ngu Thuấn Thần, kìm lại tiếng cười.
Ngay khi có người bước vào, Ngu Thuấn Thần theo bản năng vòng tay ôm công chúa, hơi nghiêng người, che chắn nàng lại.
“Ngươi tìm ta có việc gì?” Người đầu tiên bước vào hỏi, giọng lạnh nhạt.
Ngu Thuấn Thần nghe thấy giọng nói này, không khỏi nhíu mày. Người đến lại là Cố Phượng Khởi, kẻ trước đó đã rời đi từ khán đài.
Người đi ngay sau Cố Phượng Khởi cất giọng, mang theo chút cười cợt, nghe có vẻ phong lưu phóng khoáng: “Phượng Khởi ca ca nhất định phải nói chuyện với ta thế sao? Năm đó huynh đâu có đối xử với ta như vậy?”
Cố Phượng Khởi: “Năm đó Cố mỗ và ngươi cũng chẳng có giao tình gì đáng nói. Lý Hoằng Thừa, có gì thì nói nhanh, không có thì ta đi.”
Hóa ra người theo sau Cố Phượng Khởi lại là Lý Hoằng Thừa. Hai người này sao lại đi chung với nhau? Lý gia và phủ Tĩnh An Hầu tuy có qua lại, nhưng cũng chỉ là giao tình giữa các thế gia, không tính là thân thiết.
Lý Hoằng Thừa thở dài: “Quả nhiên huynh vẫn nhàm chán như vậy, chẳng trách vị Trưởng công chúa quốc sắc thiên hương kia năm đó tình nguyện quấn lấy Ngu Thuấn Thần, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn vị hôn phu là huynh. Uổng cho huynh vừa gặp đã si tình, ôm mối tương tư bao năm…”
Cố Phượng Khởi xoay người bỏ đi.
“Này này, đừng đi!” Lý Hoằng Thừa thấy hắn thật sự nổi giận, vội kéo lại, “Được được được, không nhắc chuyện cũ nữa, ta tìm huynh có chính sự!”
Cố Phượng Khởi hất tay hắn ra, lạnh lùng nhìn hắn.
Lý Hoằng Thừa thu lại vẻ mặt bỡn cợt, nghiêm túc nói: “Cố huynh, ta thực sự có chuyện quan trọng tìm huynh.”
Có lẽ vì vừa thực sự bị chọc giận, ngay cả một người lạnh lùng như Cố Phượng Khởi cũng không nhịn được mà châm chọc: “Những chuyện quan trọng mà ngươi nói đều liên quan đến nữ nhân sao?”
Lý Hoằng Thừa suy nghĩ một chút, rồi lại gật đầu đáp: “Quả thực là liên quan đến nữ nhân.”
Cố Phượng Khởi cười lạnh, không muốn tiếp tục để ý đến hắn, nhưng lại nghe Lý Hoằng Thừa bất đắc dĩ nói: “Thái hoàng thái hậu, Thái hậu, Trưởng công chúa đều là nữ nhân, chuyện này cũng không phải do ta định đoạt.”
Bước chân Cố Phượng Khởi chợt dừng lại.
Lý Hoằng Thừa thấy hắn cuối cùng cũng chịu nghiêm túc lắng nghe mình, liền cười nói: “Cố huynh, huynh có biết phủ Tĩnh An Hầu sắp gặp đại họa không?”
Cố Phượng Khởi lạnh giọng đáp: “Ta chỉ biết nếu Lý gia do ngươi kế thừa, đó mới thực sự là đại họa.”
“Anh hùng thấy giống nhau, ta cũng đã nói với gia gia như vậy, nhưng người lại không tin, cứ khăng khăng giao cái mớ hỗn độn này cho ta.” Lý Hoằng Thừa cười khổ lắc đầu, sau đó nghiêm túc nói tiếp: “Nhưng chuyện ta nói phủ Tĩnh An Hầu gặp đại họa là thật. Cố huynh, huynh không nhận ra rằng Thái hậu đã dần mất đi sự tín nhiệm với phủ Tĩnh An Hầu rồi sao?”
Cố Phượng Khởi im lặng, không phải vì để tâm đến chuyện thái hậu có còn tín nhiệm hắn hay không, mà là vì hắn chợt nghĩ đến “Càn Khôn hoàn”.
Lý Hoằng Thừa tiếp tục: “Thái hậu kiên quyết muốn lập Thiên Ưng vệ, ta không tin trong lòng huynh chưa từng hoài nghi.”
Cố Phượng Khởi đáp: “Thái hậu có tín nhiệm Cố gia hay không không phải là điều ta có thể quyết định, Cố gia chỉ cầu một lòng không thẹn với trời đất.”
Lý Hoằng Thừa lắc đầu cười than: “Nhưng nếu sự nghi kỵ của thái hậu đối với Cố gia không phải xuất phát từ ý muốn của nàng ấy, mà là do có kẻ giật dây thì sao?”
Cố Phượng Khởi nhíu mày: “Ý ngươi là gì?”
Lý Hoằng Thừa chậm rãi nói: “Lần này ta trở về kinh, đã phát hiện ra nhiều chuyện rất thú vị. Chẳng hạn như Lý gia và Tiêu gia vốn thân thiết như huynh đệ, nay lại trở mặt thành thù. Lại như Phi Kỵ vệ, vốn là lực lượng được thái hậu tin tưởng nhất, nay cũng sắp bị thay thế. Cố huynh, huynh thực sự tin rằng tất cả những chuyện này đều chỉ là trùng hợp sao?”
Cố Phượng Khởi trầm giọng: “Ý ngươi là có người đứng sau giật dây?”
“Cố huynh không tin sao?” Lý Hoằng Thừa cười nói, “Cũng khó trách huynh không tin. Nếu thực sự có một kẻ như vậy, đứng trong bóng tối thao túng mọi chuyện, thì thủ đoạn của hắn quả thật vừa độc ác vừa chính xác, hơn nữa lại giấu giếm không để lại dấu vết, trí tuệ cao thâm đến mức khiến người ta phải kinh ngạc.”
Cố Phượng Khởi lạnh lùng hỏi: “Ngươi nghi ngờ ai?”
Lý Hoằng Thừa lắc đầu: “Chuyện này ta nào dám tùy tiện suy đoán. Nhưng mà… ta tin rằng vạn sự đều có nguyên do. Cố huynh, huynh không thử nghĩ xem, Lý gia và Tiêu gia bất hòa, Cố gia bị gạt bỏ, cuối cùng ai là kẻ hưởng lợi lớn nhất?”
Cố Phượng Khởi gần như không cần suy nghĩ, lập tức đưa ra đáp án: “Thái hoàng thái hậu.”
Lý Hoằng Thừa cười mà không nói, chỉ im lặng nhìn hắn.
Cố Phượng Khởi cau mày: “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”
Lý Hoằng Thừa mỉm cười: “Cố huynh nghĩ rằng chỉ có Thái hoàng thái hậu, không còn ai khác sao?”
Cố Phượng Khởi đáp: “Hoài Vương cũng đáng nghi, hoặc có thể là Triệu Vương đang ở An Dương.”
Lý Hoằng Thừa gật đầu: “Hoài Vương mấy năm nay bề ngoài thì đồng minh với Thái hoàng thái hậu, nhưng sau lưng cũng không ít lần ngấm ngầm hành động, đáng để nghi ngờ. Còn Triệu Vương, người duy nhất trong hoàng thất còn sống sót từ triều trước, thân là vương gia phụ chính, lại sớm rời xa kinh thành, chạy đến An Dương tu đạo, không hỏi chuyện triều chính, càng đáng để nghi ngờ hơn. Còn ai nữa không?”
Cố Phượng Khởi suy nghĩ, rồi lần lượt đưa ra vài cái tên khác.
Lý Hoằng Thừa đều đồng tình, nhưng cuối cùng lại cười nhạt, nói: “Nhưng vẫn còn một người đáng nghi nhất, không biết là Cố huynh không nghĩ đến, hay là không muốn nói ra?”
Cố Phượng Khởi vốn không thích kiểu nói chuyện vòng vo, liền lạnh giọng: “Không cần úp mở.”
Lý Hoằng Thừa nhìn thẳng vào hắn, chậm rãi nói: “Trưởng công chúa Thừa Bình.”
Cố Phượng Khởi sững người.
Thấy hắn có phản ứng như vậy, Lý Hoằng Thừa liền hiểu rằng hắn thật sự chưa từng nghi ngờ vị Trưởng công chúa kia, không khỏi cảm thấy thú vị.
Cố Phượng Khởi không phải kẻ đầu óc đơn giản, chỉ có võ lực mà không có mưu trí, thế nhưng dường như đối với vị công chúa kia, hắn lại hoàn toàn không có phòng bị.
Lúc này, Doanh Đông Quân đang nép trong lòng Ngu Thuấn Thần khẽ động đậy.
Ngu Thuấn Thần nghĩ rằng nàng bất an, vội siết chặt vòng tay, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, âm thầm trấn an.
***