Chương 181
***
Dưới sự sắp đặt của Thái hậu, gần như toàn bộ binh sĩ Thần Uy quân đều đấu với chính người của mình. Ban đầu, số lượng binh sĩ của bọn họ áp đảo Kim Dực vệ và Phi Kỵ vệ. Vậy mà ngay từ vòng đầu tiên, gần một nửa số người đã bị loại, kết quả này đúng là nằm ngoài dự đoán.
Phi Kỵ vệ dù chỉ hơn Kim Dực vệ đúng một người, nhưng thực chất, tổng số quân ban đầu của họ còn ít hơn Kim Dực vệ hơn mười người.
Có kẻ nịnh nọt đại tướng quân Phi Kỵ vệ Cố Phượng Khởi: “Xem ra, nếu xét về thực lực thực sự, Phi Kỵ vệ vẫn nhỉnh hơn. Cuộc tỷ thí buổi sáng, Kim Dực vệ thắng chẳng qua là nhờ may mắn.”
Thế nhưng, trên mặt Cố Phượng Khởi không hề lộ vẻ vui mừng, thậm chí sắc mặt còn khó coi hơn cả buổi sáng. Kẻ nịnh hót thấy vậy bèn ngượng ngùng im lặng.
Riêng Thái hậu lại rất hài lòng với kết quả này.
Thái hoàng thái hậu kinh ngạc: “Phi Kỵ vệ thắng rồi sao?”
Doanh Đông Quân cười đáp: “Vâng, tổ mẫu.”
Thái hoàng thái hậu liếc nhìn Thái hậu một cái, bật cười: “Thật đúng là ngoài dự đoán.”
Thái hậu ung dung nói: “Mẫu hậu, Phi Kỵ vốn dĩ là tinh nhuệ trong Cấm quân. Dĩ nhiên, Kim Dực vệ lần này cũng thể hiện rất xuất sắc.”
Thái hoàng thái hậu cười nhạt, nhìn về phía Lục Quang: “Thần Uy quân cũng tổn thất hơn một nửa rồi?”
Lục Quang lại tỏ vẻ không hề bận tâm, cười đáp: “Khởi bẩm nương nương, người của chúng thần đấu với chính đồng đội của mình, cũng không có gì đáng mất mặt cả.”
Lục Quang là một con cáo già, đương nhiên vừa nhìn đã hiểu Thái hậu đã động tay chân trong quá trình bốc thăm. Nhưng hắn cũng chẳng có ý định giao binh sĩ của mình vào tay Thái hậu sai khiến. Hơn nữa, thực lực của Thần Uy quân đã bày ra trước mắt, ai cũng có thể nhìn thấy.
Mục đích của Lục Quang khi cho binh sĩ tham gia cuộc tỷ thí này chính là thị uy, để quan viên trong triều phải kiêng dè sức mạnh của Thần Uy quân. Mà những gì Thái hậu làm vô tình lại giúp hắn đạt được mục đích ấy, thế nên hắn chẳng buồn chấp nhặt mấy toan tính nhỏ của nàng ta. Hôm nay hắn chỉ đến để xem náo nhiệt mà thôi.
Thái hậu lo sợ nếu kéo dài thời gian, cuộc tỷ thí có thể xảy ra biến cố, nên lập tức ra lệnh bắt đầu vòng đấu tiếp theo. Hai trăm năm mươi người còn lại vẫn tiếp tục chia cặp đấu vật.
Nhận thấy Lục Quang không để tâm đến kết quả tỷ thí, lần này Thái hậu càng ngang nhiên hơn, để một trăm ba mươi lăm binh sĩ Thần Uy quân còn lại tiếp tục đấu với chính đồng đội của mình, chỉ có một người bị lẻ ra.
Kết quả, sau vòng thứ hai, Thần Uy quân còn sáu mươi tám người, Phi Kỵ vệ còn bốn mươi người, Kim Dực vệ chỉ còn lại mười bảy người.
Sau hai vòng đấu, khoảng cách giữa Phi Kỵ vệ và Thần Uy quân đã thu hẹp đáng kể, trong khi khoảng cách với Kim Dực vệ lại kéo xa hơn.
Mọi người trông thấy cục diện này đều lên tiếng tán dương: “Phi Kỵ vệ quả không hổ danh là tinh nhuệ trong Cấm quân!”
“Còn phải nói sao? Phi Kỵ vệ toàn là con cháu thế gia, chưa bàn đến những thứ khác, chỉ riêng tâm tính đã hơn người một bậc. Những binh sĩ khác đánh càng lâu càng mệt mỏi, chỉ có Phi Kỵ vệ là càng đánh càng hăng!”
“Cũng nhờ Cố tướng quân dẫn binh có phương pháp!”
Có người định bước lên bắt chuyện với Cố Phượng Khởi, nhưng nhìn quanh đã chẳng thấy bóng dáng hắn đâu.
“Ơ? Cố đại tướng quân đâu rồi?”
“Hình như vừa rồi đã rời đi rồi.”
Tống Tắc thấy vậy, cười tủm tỉm nói với Ngu Thuấn Thần: “Xem ra hôm nay đại nhân vẫn thua Cố đại tướng quân rồi?”
Ngu Thuấn Thần không để ý đến Tống Tắc, ánh mắt lại dừng trên những binh sĩ Phi Kỵ vừa giành chiến thắng. Lúc này, bọn họ đang cầm ấm nước, ngửa cổ uống ừng ực, sắc mặt hắn dường như có chút suy tư.
Tống Tắc định nói thêm gì đó, nhưng Ngu Thuấn Thần đã xoay người muốn rời đi.
Tống Tắc theo phản xạ kéo lấy tay áo hắn: “Ngu đại nhân muốn đi đâu vậy?”
Ngu Thuấn Thần khựng lại, cúi đầu nhìn tay áo mình, rồi ngước lên nhìn Tống Tắc, lễ độ nói: “Đi nhà xí, Tống đại nhân muốn đi cùng?”
Tống Tắc lúng túng buông tay: “Không, không cần.”
Ngu Thuấn Thần khẽ gật đầu, sải bước rời đi.
Từ vị trí cao nhất, Doanh Đông Quân nhìn theo bóng dáng hắn, khóe môi khẽ nhếch lên.
Lúc này, vòng đấu thứ ba chuẩn bị bắt đầu. Một trăm hai mươi lăm người chia thành từng cặp đối chiến, sẽ có một người bị lẻ ra. Khi bốc thăm, trong rổ thăm có một lá thăm màu đỏ, ai bốc trúng lá thăm này sẽ được miễn đấu hai vòng, chỉ đến khi xuất hiện người lẻ tiếp theo mới phải lên sàn.
Cuối cùng, một vị tướng của Phi Kỵ vệ bốc trúng thăm đỏ, mọi người xung quanh đều trầm trồ ngưỡng mộ vận may của hắn.
Người này cười cười phất tay với đồng đội, sau đó đi sang một bên. Nhưng chỉ đứng một lát, hắn lại cảm thấy khát, liền nhận lấy ấm nước từ tay một nội thị, ngửa đầu uống hết hơn nửa bình mới chịu dừng.
Uống nước xong, hắn lại lấy từ nội thị một chiếc khăn sạch, lau mồ hôi trên mặt và cổ.
Nội thị đứng bên cạnh quan sát, cảm thấy có gì đó kỳ lạ: “Vị đại nhân này đã nghỉ ngơi khá lâu rồi, sao vẫn đổ nhiều mồ hôi như vậy? Sắc mặt còn đỏ chẳng kém gì những người đang vật lộn dưới kia… Chẳng lẽ là nóng quá?”
Đang suy nghĩ lung tung, nội thị bỗng thấy vị tướng Phi Kỵ tiện tay nhét khăn lau mồ hôi vào tay mình.
Nội thị vô thức đặt khăn lên vai, cúi xuống nhặt mấy chiếc ấm nước vừa bị người ta vứt bừa bãi, định mang đi lấy thêm nước. Nhưng vừa đi được vài bước, hắn suýt chút nữa va vào một người khác.
May mà người kia kịp né sang bên, chỉ có điều một chiếc ấm nước trên tay nội thị rơi xuống, nước trong ấm bắn ra, thấm ướt vạt áo của người nọ. Nhận ra đó là bào phục tím của quan văn, nội thị hoảng hốt đến mức chân mềm nhũn, lập tức quỳ xuống định tạ tội.
Nhưng một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy hắn.
“Không sao, là bản quan không để ý đường đi. Ngươi cứ làm việc của mình đi.”
“Tạ ơn đại nhân!” Nội thị thở phào, vội vàng lui xuống.
Mãi đến khi đi xa, hắn mới sực nhớ ra: “Vừa rồi… đó là Ngu thư lệnh đại nhân!”
Hắn bèn thầm cảm thán: “Quả nhiên Ngu đại nhân đúng như lời đồn, là một quân tử ôn nhuận như ngọc.”
Nhưng rồi hắn lại ngây ra: “Ơ? Khăn lau mồ hôi đâu mất rồi?”
Nội thị vốn định dùng khăn để lau mồ hôi lạnh vừa túa ra, nhưng giờ lại chẳng thấy đâu.
Hắn nào ngờ rằng, chiếc khăn đầy mồ hôi ấy hiện đang nằm trong tay vị quân tử ôn nhuận như ngọc mà hắn vừa khen ngợi.
Ngu Thuấn Thần cầm chiếc khăn, nhíu mày quan sát một lúc, dường như đang suy nghĩ điều gì. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay hắn bỗng trống không.
Sắc mặt hắn trầm xuống, lập tức bắt lấy cổ tay kẻ trộm, nhưng lại nhận ra cảm giác trong tay vô cùng mềm mại, mịn màng. Đồng thời, một mùi hương quen thuộc phảng phất đến từ phía sau.
Ngu Thuấn Thần giật mình.
Doanh Đông Quân khẽ cười, ghé sát tai hắn thì thầm: “Ngu lang, chàng lại làm đau ta rồi.”
Ngu Thuấn Thần cứng đờ, vội buông tay, khẽ nói: “Thần mạo phạm.”
Doanh Đông Quân thấy vành tai hắn lại đỏ lên, cảm thấy thú vị, không nhịn được mà dùng ngón tay chọc nhẹ vào đó.
“Công chúa!” Ngu Thuấn Thần khẽ run lên, lập tức nghiêng đầu tránh đi. Trong giọng nói của hắn, có ba phần thẹn thùng, ba phần bất đắc dĩ, còn lại là bốn phần cảnh cáo.
Doanh Đông Quân bật cười khanh khách, trêu ghẹo: “Ngu lang, sao chàng vẫn giống hệt mười năm trước, cứ dễ đỏ mặt như vậy?”
Ngu Thuấn Thần cụp mắt, không đáp.
Nơi này là một kho nhỏ đặt những vật dụng hư hỏng gần trường bắn, xung quanh chất đầy cung tiễn và yên cương cũ kỹ. Từng tia sáng xuyên qua song cửa, phủ lên không gian tĩnh lặng một tầng sắc thái mơ hồ.
Doanh Đông Quân thấy hắn im lặng, lại định giơ tay chọc vào tai hắn lần nữa, nhưng lần này bị Ngu Thuấn Thần nắm chặt cổ tay.
“Công chúa, nên biết chừng mực.” Ngu Thuấn Thần khẽ nói.
***