Đông Quân – Chương 177

Chương 177

***

Tống Tắc khoát tay: “Ngu đại nhân nói quá rồi, lão phu chẳng qua chỉ đùa vài câu với đại nhân mà thôi, không có ý gì khác. Huống hồ… Ngu đại nhân hành sự xưa nay kín kẽ, lão phu hà tất phải phí công vô ích, tự chuốc lấy phiền muộn? Chỉ là, lão phu luôn tiếc tài, hôm nay đã nói đến đây, không nhịn được muốn nói thêm vài câu. Đương nhiên, lão phu nói của lão phu, còn Ngu đại nhân có muốn nghe hay không, cứ tùy ý đại nhân.”

Ngu Thuấn Thần nhàn nhạt đáp: “Nếu vậy, Tống đại nhân không cần nói nữa.”

Tống Tắc: “…”

Vừa mới nói là tùy ý Ngu Thuấn Thần nghe hay không, vậy mà khi bị từ chối thẳng thừng, Tống Tắc lại coi như chưa nghe thấy, hắn nghiêng người lại gần hơn một chút, hạ giọng nói: “Người ta thường nói, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Lão phu từng trẻ, nên lão phu hiểu được sự khó cưỡng của người trẻ tuổi. Chỉ là, mỹ nhân cũng có nhiều loại, có người dịu dàng thiện lương, cũng có kẻ tâm như rắn rết. Loại thứ nhất là ôn nhu hương, loại thứ hai lại là mồ chôn anh hùng! Ngu đại nhân, đôi mắt phải mở to một chút, đừng để đến lúc bị người ta lợi dụng đến sạch sẽ, mới hối hận thì đã muộn.”

Ngu Thuấn Thần bình thản hỏi lại: “Thì ra năm xưa, Tống lão đại nhân cũng từng có hồng nhan tri kỷ?”

Tống Tắc nghe vậy cảm thấy không phục. Hắn cho rằng Ngu Thuấn Thần đang xem thường mình, lập tức ưỡn ngực, vuốt chòm râu, có chút tự hào mà nói: “Hừ! Khi lão phu còn trẻ, danh tiếng trong kinh thành đâu có thua kém gì Ngu đại nhân? Khi đó, các tiểu thư khuê các trong kinh đều lén gọi lão phu là Ngọc lang nhà họ Tống. Sao có thể không có vài hồng nhan tri kỷ chứ?”

Ngu Thuấn Thần liếc ông ta một cái, thản nhiên nói: “Những hồng nhan tri kỷ của ngài, chẳng lẽ không ai nhắc nhở bọn họ phải mở to mắt ra sao? Dù sao, nam nhân trên đời cũng có nhiều loại, có kẻ tình thâm nghĩa trọng, cũng có kẻ bạc tình bội nghĩa.”

Tống Tắc: “???”

Ngu Thuấn Thần: “Trong mắt Ngu mỗ, mỹ nhân trên đời chỉ chia thành hai loại: nơi trái tim hướng về và những kẻ không liên quan.”

Tống Tắc bị nghẹn họng, nghĩ bụng mình không đấu võ mồm lại được Ngu Thuấn Thần, hừ một tiếng, không buồn để ý đến y nữa.

“Hảo tâm bị xem như gan lừa ngựa!” Hắn lầm bầm một câu, sau đó quay sang nói chuyện với mấy vị Thượng thư khác.

Trong khi bọn họ trò chuyện, cuộc tỷ thí trên thao trường vẫn tiếp tục.

Mấy trận tiếp theo không có gì bất ngờ, phần lớn người thắng đều xuất thân từ Thần Uy quân. Số người thắng của Phi Kỵ vệ và Kim Dực vệ không chênh lệch nhau nhiều.

Ngay khi mọi người tưởng rằng cả mười trận đấu đều sẽ có kết quả tương tự, thì trận đấu của đội thứ tám lại xuất hiện biến số.

Trong đội gồm ba trăm tám mươi hai người này, cuối cùng có năm mươi hai người chiến thắng. Trong đó, mười một người thuộc Phi Kỵ vệ, hai mươi mốt người thuộc Thần Uy quân, còn lại hai mươi người đều là Kim Dực vệ.

Số người thắng của Kim Dực vệ và Thần Uy quân chỉ chênh nhau đúng một người!

Tất cả những người có mặt đều kinh ngạc, ngay cả Lục Quang vốn điềm tĩnh cũng không khỏi “ồ” lên một tiếng.

Riêng Thái hậu lại sáng mắt lên, lập tức sai người gọi những người thắng cuộc lên đối thoại.

Khi nhóm người tiến lên, Thái hậu quan sát hai mươi binh sĩ Kim Dực vệ đã ngang hàng với Thần Uy quân. Những người này diện mạo đều rất bình thường, hình thể cũng khác nhau, cao thấp mập ốm đủ cả. So với Phi Kỵ vệ toàn những tinh anh được chọn lọc kỹ càng, hình ảnh này khiến Thái hậu không khỏi cau mày.

“Vừa rồi trên thao trường, có phải ngươi đã chỉ huy nhóm Kim Dực vệ này không?” Thái hậu nhìn nam tử da ngăm đen đứng phía trước, ôn tồn hỏi.

Khi nãy, không ít người đã nhận ra, sở dĩ đội Kim Dực vệ này có thể trụ lại đông như vậy, là nhờ vào sự chỉ huy của nam tử có gương mặt đen sạm kia.

Vì đây là trận hỗn chiến, ngoài bản thân ra thì tất cả đều là kẻ địch, nên cơ hội hợp tác gần như không có. Vậy mà nhóm Kim Dực vệ này lại cực kỳ tin tưởng nam tử kia, phối hợp chặt chẽ, không để Thần Uy quân chiếm được lợi thế.

Mặc dù về sau, binh sĩ Thần Uy quân và Phi Kỵ vệ cũng nhận ra điều này, cố gắng phối hợp với đồng đội của mình, nhưng vì không có người chỉ huy thích hợp, nên cuối cùng vẫn thất bại.

“Vâng, nương nương.” Thanh niên mặt đen cúi đầu hành lễ.

“Ngươi tên gì?”

“Bẩm Thái hậu nương nương, thuộc hạ là Hữu Lang tướng Kim Dực vệ, Trần Từ!”

Tiểu Hoàng đế nghĩ rằng những người này về sau đều sẽ trung thành với mình, lúc này cũng nên nói vài câu, liền khen ngợi: “Ngươi thể hiện rất tốt, trẫm sẽ trọng thưởng!”

“Tạ ơn Bệ hạ.” Trần Từ suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc nói: “Huynh đệ Kim Dực vệ ngày thường đều theo thuộc hạ huấn luyện, đã quen nghe hiệu lệnh của thuộc hạ, vì vậy vừa rồi thuộc hạ chiếm chút lợi thế. Thực ra, nếu nói về đơn đả độc đấu, chúng ta không phải là đối thủ của các huynh đệ Thần Uy quân.”

Lục Quang không khỏi liếc mắt nhìn hắn, thầm nghĩ tiểu tử này đầu óc thật sáng suốt.

Những binh sĩ Thần Uy quân vốn còn có chút không phục, nhưng nghe hắn nói thẳng thắn như vậy, cảm giác không cam lòng trong lòng liền tan biến, ngược lại giơ ngón cái lên khen ngợi: “Các ngươi cũng rất lợi hại!”

Mười mấy người của Phi Kỵ vệ nhìn nhau, cảm thấy có chút mất mặt.

Thái hậu khích lệ bọn họ mấy câu rồi để họ lui xuống, ra lệnh tiếp tục cuộc tỷ thí.

Mọi người đều nghĩ rằng chỉ có đội của Trần Từ mới xuất hiện biến số, không ngờ trong trận tỷ thí tiếp theo, trong số bốn mươi chín người chiến thắng, cũng có mười tám người là Kim Dực vệ, mười tám người là Thần Uy quân, còn Phi Kỵ vệ chỉ có mười ba người.

Nghe có vẻ số người thắng của Phi Kỵ vệ cũng không quá ít, nhưng trong tổng số bốn nghìn cấm vệ tham gia tỷ thí, Phi Kỵ vệ chiếm hai nghìn người, trong khi Thần Uy quân và Kim Dực vệ gộp lại chỉ có hai nghìn.

Tính ra, trong mỗi đội ba bốn trăm người, Phi Kỵ vệ gần như chiếm một nửa quân số.

Nhìn theo tỷ lệ này, thành tích của Phi Kỵ vệ quả thực có chút khó coi.

Mặc dù trong trận đấu này, Phi Kỵ vệ và Thần Uy quân đã rút kinh nghiệm từ trận trước, cố gắng liên kết đội ngũ của mình để đối phó với những người khác, nhưng do phối hợp chưa thuần thục nên vẫn xảy ra bất ngờ.

Thái hậu lại lệnh cho những người chiến thắng của đội này tiến lên nói chuyện.

Không ngờ, khi bọn họ đứng lên, mọi người lại có chút khó phân biệt ai là Kim Dực vệ, ai là Phi Kỵ vệ, bởi vì mười mấy người Kim Dực vệ này, dung mạo lại không hề thua kém đám Phi Kỵ vệ kia.

Thái hậu quan sát họ, hài lòng gật đầu, giọng nói ôn hòa hơn, hỏi thanh niên đứng đầu: “Ngươi tên là gì?”

Thanh niên tuấn tú như cây ngọc trước gió trầm giọng đáp: “Bẩm Thái hậu nương nương, thuộc hạ là Tả Lang tướng Kim Dực vệ, Dương Trụ.”

Lúc này, tiểu Hoàng đế lớn tiếng nói: “Các ngươi mạnh hơn Phi Kỵ vệ, trẫm muốn các ngươi làm thị vệ bên cạnh trẫm!”

Những người có mặt đều biến sắc khi nghe lời này, không ít người quay sang nhìn Đại tướng quân Phi Kỵ vệ Cố Phượng Khởi.

Cố Phượng Khởi trông rất bình tĩnh, không thèm để ý đến ánh mắt của mọi người.

Sắc mặt Thái hậu khẽ biến. Nàng vốn có ý định xây dựng một đội cấm quân riêng, nhưng tạm thời chưa có ý định xa lánh Cố. Vậy mà câu nói của Hoàng đế lại chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Cố gia trước toàn bộ triều thần.

Thái hậu đang định nói vài lời để xoa dịu tình hình, lại quên mất bên cạnh còn có một vị Thái hoàng thái hậu thích khuấy động sóng gió.

Thái hoàng thái hậu mỉm cười, chậm rãi nói: “Trong cuộc tỷ thí cấm quân lần này, Kim Dực vệ quả thật thể hiện rất xuất sắc. Còn Phi Kỵ vệ… cũng không tệ.”

Khoảng ngừng này, lại mang theo một ý vị sâu xa.

***

Chương 178

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *