Chương 176
***
Tiểu Hoàng đế nghe thấy những lời này, cảm thấy vô cùng nhục nhã. Hắn biết rõ, dù tất cả mọi người ở đây đều giả vờ như không nghe thấy gì, thậm chí không liếc nhìn sang bên này lấy một lần, nhưng trong lòng bọn họ chắc chắn đang cười nhạo hắn.
“Trẫm nói là đợi trẫm hồi cung, sẽ ban thanh Xích Tiêu kiếm cho ngươi!” Tiểu Hoàng đế không thể nhịn được nữa, lớn tiếng nói.
Một câu này khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía hắn.
Sắc mặt Thái hậu lập tức trầm xuống, nàng vừa định mở miệng nói gì đó thì Thái hoàng thái hậu đã bật cười tán thưởng: “Tốt! Không hổ là hậu duệ của họ Doanh ta, còn nhỏ tuổi mà đã hiểu được vua không nói chơi! Thái hậu, con sinh được một nhi tử hiểu chuyện, đây là phúc khí của con, cũng là phúc khí của Đại Thánh triều ta!”
Một câu này của Thái hoàng thái hậu đã chặn đứng hoàn toàn những lời phản đối mà Thái hậu định nói ra.
Thái hậu không ngờ nhi tử của mình lại dễ bị khích tướng đến vậy, bao nhiêu năm dạy dỗ của nàng đúng là uổng phí!
Nàng không biết rằng, nếu đối mặt với người khác, Tiểu Hoàng đế có lẽ vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh hơn so với những đứa trẻ cùng trang lứa. Nhưng chỉ riêng đối diện với vị đại Hoàng tỷ này, trong lòng hắn luôn có một sự hiếu thắng mãnh liệt, hắn không muốn bị nàng coi thường!
Lúc này, Thái hậu không thể trách mắng nhi tử mình trước mặt bao người, tránh để kẻ khác chê cười. Nàng nén giận, trầm giọng nói: “Bệ hạ, có thể bắt đầu rồi!”
Tiểu Hoàng đế nghe giọng Thái hậu thì cảm thấy chột dạ, liền vội vàng ra lệnh lớn: “Đánh trống, xếp trận!”
Thái giám truyền lệnh đứng trước chiếc trống lớn, lập tức dốc sức đánh trống, tiếng trống trận vang vọng khắp trường bắn. Đội Cấm quân vốn đã tập hợp sẵn nhanh chóng chỉnh tề xếp thành hàng ngũ.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Hoàng đế đích thân chủ trì một buổi duyệt binh như thế này. Khi nhìn thấy các tướng sĩ Cấm quân khí thế bừng bừng, đồng loạt quỳ một gối xuống, tiếng thề trung thành vang vọng khắp nơi, hắn không khỏi cảm thấy chấn động sâu sắc.
Tiểu Hoàng đế có chút kích động quay đầu lại nhìn Thái hậu, nhưng phát hiện mẫu thân hắn không nhìn hắn mà đang chăm chú quan sát các đội quân bên dưới, ánh mắt trầm sâu.
Tiểu Hoàng đế không hiểu vì sao, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi bất an.
Tâm trạng phức tạp không chỉ riêng hắn. So với tham vọng của Thái hậu và sự chấn động của Tiểu Hoàng đế, trong lòng Thái hoàng thái hậu còn có một cảm xúc mãnh liệt hơn – không cam tâm!
Doanh Đông Quân lười nhác quét mắt qua ba người đang mang tâm tư khác nhau kia, khóe môi nhếch lên một nụ cười.
Bỗng nhiên, nàng cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình. Nàng quay đầu lại, thấy Ngu trung lệnh, người đang đứng đầu hàng quần thần, giữa lúc tất cả mọi người đều nhìn về phía trường bắn, lại đang nhìn nàng.
Nụ cười ban nãy của Doanh Đông Quân hơi thu lại, nhưng ngay sau đó, nàng lại nhếch môi, mỉm cười với hắn.
Tống Tắc, người đang đứng cạnh Ngu Thuấn Thần, vừa trò chuyện cùng hắn vừa nhận xét: “Dù đều là Cấm quân, nhưng ba đội này đứng chung với nhau, sự khác biệt lại hiện rõ mồn một.”
Ngu Thuấn Thần thản nhiên thu hồi ánh mắt, nhìn xuống trường bắn.
Ba vệ quân Phi Kỵ, Kim Dực và Thần Uy đứng cùng một chỗ, dù không có ranh giới phân chia rõ ràng, nhưng chỉ cần nhìn kỹ sẽ thấy được sự khác biệt.
Hai ngàn quân Phi Kỵ ai nấy đều đứng thẳng tắp, vóc dáng gần như tương đồng, nhìn qua đã thấy vô cùng khí thế.
Kim Dực vệ cũng ai nấy đều ưỡn ngực, dáng đứng ngay ngắn, nhưng ngoại hình lại không đồng đều, có người cao kẻ thấp, có người gầy kẻ mập, từ trên nhìn xuống trông không được chỉnh tề lắm.
Còn Thần Uy quân, trong ba đội thì là đội có đội hình rối loạn nhất. Thế nhưng bọn họ ai nấy đều cao lớn rắn rỏi, trên người tỏa ra sát khí bức người, khiến Phi Kỵ vệ và Kim Dực vệ trông có vẻ yếu ớt hơn vài phần.
“Trước đây, nước Nam Lương từng tiến cống một con bạch hổ. Nghe nói con hổ đó từ khi mới sinh đã được vua Nam Lương sai người nuôi dưỡng cẩn thận. Tống đại nhân đã từng thấy qua rồi nhỉ? Con bạch hổ ấy và hổ trong rừng núi, tuy đều là mãnh thú, nhưng lại có sự khác biệt rất lớn. Một bên chỉ biết lăn bụng ra đòi chủ nhân ban thịt tươi, một bên lại phải trải qua những cuộc chém giết tàn khốc mới có được thức ăn.” Ngu Thuấn Thần hờ hững nói.
Tống Tắc gật đầu, tán thành: “Đúng là đạo lý này! Nghe nói một nghìn người của Thần Uy quân được tuyển chọn từ vạn kỵ binh, ai nấy đều dạn dày sa trường. Phi Kỵ vệ và Kim Dực vệ tuy cũng là tinh nhuệ được chọn lựa kỹ càng, nhưng chênh lệch vẫn có.”
Nói xong, hắn nhìn về phía Ngu Thuấn Thần, lại thấy trên mặt vị Ngu đại nhân lúc nào cũng lạnh nhạt kia lại mang theo ý cười nhàn nhạt.
Chẳng lẽ bọn họ vừa bàn chuyện gì đáng buồn cười sao? Tống Tắc nghĩ mãi mà không hiểu nổi.
Lần này có tổng cộng bốn nghìn Cấm quân tham gia, nhưng các tướng lĩnh cấp cao không góp mặt trong cuộc thi đấu, mà chỉ so tài giữa các tướng lĩnh trung, hạ cấp và binh sĩ bình thường.
Phần thi đầu tiên là kỵ xạ. Do số lượng người quá đông, nên sử dụng hình thức hỗn chiến.
Cấm quân tham gia thi đấu được chia thành mười đội, mỗi đội hơn ba trăm người. Mỗi người được phân phát một con ngựa cùng một số lượng tên nhất định đã tháo đầu nhọn, sau đó tiến vào khu vực quy định để đấu loại trong đội.
Những ai bị bắn trúng chỗ hiểm hoặc bị đẩy ra khỏi ranh giới đều bị loại. Cuối cùng, năm mươi người còn trụ lại sẽ là người thắng cuộc. Các tướng lĩnh cấp cao không tham chiến sẽ giám sát và duy trì trật tự từ bên ngoài.
Dù số người tham gia rất đông, nhưng hỗn chiến trên lưng ngựa, dưới làn mưa tên bay loạn, muốn trụ đến cuối cùng không phải chuyện dễ dàng. Vì vậy, mỗi trận đấu đều kết thúc rất nhanh.
Đội đầu tiên chỉ mất chưa đến một nén nhang đã phân định thắng thua. Vì tiếng cồng kết thúc vang lên hơi chậm một chút, nên khi trận đấu kết thúc, chỉ còn hơn bốn mươi người trụ lại. Điều khiến mọi người kinh ngạc là trong số đó, có đến ba mươi người thuộc Thần Uy quân.
Kết quả này khiến những người có mặt không khỏi đưa mắt nhìn nhau, còn sắc mặt Thái hậu thì trở nên khó coi.
Ngược lại, Thái hoàng thái hậu lại vô cùng hài lòng, bà mỉm cười khen ngợi Lục Quang ở phía dưới: “Xem ra ngươi đã dốc không ít công sức trong việc huấn luyện binh sĩ! Nhìn đám thanh niên tinh anh này xem, ai nấy đều rất xuất sắc! Tốt lắm, nên thưởng! Thái hậu thấy sao?”
Dù trong lòng không vui, nhưng Thái hậu cũng không thể để mất phong thái vào lúc này. Nàng gật đầu nói: “Mẫu hậu nói phải, quả thực nên thưởng!”
Lục Quang bước ra hành lễ cung kính: “Tạ ơn nương nương.”
Đứng ở một bên khác, Đại tướng quân Phi Kỵ vệ Cố Phượng Khởi không khỏi đỏ mặt. Hắn vốn đã biết quân mình khó có thể so với Thần Uy quân dày dạn trận mạc, nhưng ngay cả Kim Dực vệ cũng có thể ngang hàng với Phi Kỵ vệ, thì quả thực có chút mất mặt. Dù sao thì đãi ngộ của Phi Kỵ vệ so với Kim Dực vệ cũng tốt hơn rất nhiều.
Tống Tắc lại nhìn về phía Ngu Thuấn Thần, cười híp mắt nói nhỏ: “Dạo gần đây, Kim Dực vệ thay đổi nhiều quá nhỉ. Lão phu còn nhớ, trước kia bọn họ không có thực lực ngang hàng với Phi Kỵ vệ như bây giờ. Chuyện này, Ngu đại nhân không thể không nhận công rồi!”
Ngu Thuấn Thần thản nhiên đáp: “Tại hạ chỉ là thay vài kẻ ngồi không ăn bám trong Kim Dực vệ đi mà thôi. Dùng người tài đúng chỗ, để người có năng lực nắm giữ vị trí xứng đáng, chẳng phải là bổn phận của chúng ta sao? Tại hạ không dám nhận công lao.”
Tống Tắc cười khà khà, ánh mắt đầy ẩn ý: “Lý lẽ thì đúng là thế, nhưng Ngu đại nhân chỉ là một văn thần, có phải đã nhúng tay quá rộng rồi không?”
Ngu Thuấn Thần điềm nhiên nói: “Những gì tại hạ làm đều nằm trong phạm vi chức trách, hợp tình hợp pháp. Khi ấy, tất cả văn thư về việc thay đổi tướng lĩnh của Kim Dực vệ đều có lưu trữ. Nếu Tống đại nhân có nghi ngờ, có thể tra xét. Nếu tại hạ có nửa điểm vượt quyền, xin đại nhân cứ thẳng thắn chỉ ra, tại hạ sẵn sàng nhận tội.”
***