Đông Quân – Chương 175

Chương 175

***

Tiêu thái hậu nhìn theo bóng dáng nhi tử chạy ra ngoài, cảm thấy càng thêm mỏi mệt. Nàng phất tay ra hiệu, thị nữ trong điện lập tức đuổi theo.

Thái hậu nhìn sang Cố Phượng Khởi, lạnh giọng hỏi: “Vì sao không ngăn Bệ hạ lại?”

Cố Phượng Khởi cúi đầu, cung kính đáp: “Thần đã khuyên can rồi.”

Thái hậu quan sát hắn một lúc, bỗng hỏi: “Ngươi thật sự thua Phạm Tất Anh?”

Cố Phượng Khởi sững sờ một chút, lập tức hiểu ra Thái hậu đang nghi ngờ hắn cố tình nhường. Hắn vội vàng giải thích: “Nương nương, nếu chỉ xét riêng về bắn cung, thần đích thực đã thắng. Chỉ là… chỉ là Trưởng công chúa…”

Nói đến đây, Cố Phượng Khởi không khỏi chững lại.

Hắn muốn nói rằng Doanh Đông Quân quá mức xảo quyệt, tâm tư sâu xa, nhưng đường đường là một nam nhân, hắn thật sự không thể mở miệng đi bôi nhọ vị hôn thê cũ của mình. Làm vậy chẳng khác nào tự khiến bản thân mất mặt.

Tiêu thái hậu nhìn hắn, chậm rãi nói: “Ngươi và nàng vốn không phải người cùng đường! Nghĩ đến thê tử và nữ nhi trong phủ ngươi đi.”

Cố Phượng Khởi lập tức đáp: “Nương nương, thần tuyệt đối không hai lòng! Hôm nay cũng chưa từng có ý giúp Trưởng công chúa!”

Không biết có phải Thái hậu thực sự tin lời hắn hay không, nhưng nàng chỉ phất tay, nhàn nhạt nói: “Được rồi, trong lòng ngươi rõ là được. Lui xuống đi, chuẩn bị cho trận tỷ thí ngày mai.”

“Thần tuân lệnh!” Cố Phượng Khởi thầm thở phào, hành lễ rồi lui xuống.

Thái hậu nhìn theo bóng hắn rời đi vội vã, trong lòng bỗng dâng lên một suy nghĩ.

Năm đó, khi Doanh Đông Quân hôn mê nhiều năm không tỉnh, ai nấy đều cho rằng nàng chẳng còn hy vọng tỉnh lại nữa. Đúng lúc đó, Tiêu gia muốn kết thân với Cố gia, mà Cố hầu gia cũng có ý này, thế là hai bên lập tức đạt thành thỏa thuận.

Nhưng đến khi Cố gia phải vào cung đề nghị từ hôn với Tiên đế, lại chậm chạp không có động tĩnh. Cố hầu gia luôn tìm cớ kéo dài thời gian.

Tiêu gia ban đầu cho rằng Cố gia có ý đồ khác, muốn nuốt lời. Nhưng không lâu sau lại có tin đồn lan truyền, nói vấn đề nằm ở thế tử phủ Tĩnh An Hầu. Người ta nói thế tử không muốn hủy hôn với công chúa, một lòng muốn đợi nàng tỉnh lại, khiến phủ Tĩnh An Hầu náo loạn một trận.

Chỉ là chẳng ai tin lời đồn này. Thừa Bình công chúa nổi danh như vậy, đường đường là một thế tử tuấn tú tài hoa chẳng lẽ bị mù rồi sao mà lại si tình với nàng? Chẳng lẽ hắn cảm thấy trên đầu mình còn chưa đủ xanh?

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Cố gia sai người vào cung bẩm báo rằng vì Cố phu nhân lâm bệnh nặng, nên mới chậm trễ việc từ hôn.

Không lâu sau, Cố gia và Thừa Bình công chúa chính thức giải trừ hôn ước.

Từ đó về sau, Cố Phượng Khởi thuận lợi cưới Tiêu Huệ Nương. Phu thê hòa thuận, cuộc sống bình lặng. Mỗi lần nhắc đến Cố Phượng Khởi, Tiêu Huệ Nương đều không tiếc lời ca ngợi, có thể thấy tình cảm phu thê bọn họ cũng không tệ. Những lời đồn đoán về việc Cố Phượng Khởi có tình ý với công chúa Thừa Bình cũng tự nhiên bị phá vỡ.

Thế nhưng lúc này đây, Tiêu thái hậu lại có chút hoài nghi, Cố Phượng Khởi thực sự không còn tình cảm với Doanh Đông Quân sao?

Nghĩ đến khuôn mặt của Doanh Đông Quân, dù không muốn thừa nhận, nhưng Tiêu thái hậu hiểu rõ, nếu so về dung mạo, Tiêu Huệ Nương kém xa Doanh Đông Quân rất nhiều.

Một hạt giống nghi ngờ được gieo vào lòng nàng. Nàng thầm nghĩ, việc xây dựng một đội quân chỉ trung thành với mình, đã là điều không thể trì hoãn thêm nữa.

*

Hôm sau, chính là ngày Cấm quân tỷ thí.

Đúng giờ Thìn, Tiêu thái hậu cùng Tiểu Hoàng đế giá lâm trường bắn.

Tiếng trống trận vang lên dồn dập, ba quân cấm vệ nhanh chóng tập kết tại trường bắn.

Hôm nay, cuộc tỷ thí của Cấm quân sẽ diễn ra ngay tại đây. Phi Kỵ vệ hai nghìn người, Kim Dực vệ và Thần Uy quân mỗi đội một nghìn người, tổng cộng bốn nghìn người tham gia. Trường bắn rộng lớn, sức chứa dư dả.

Doanh Đông Quân cũng theo Thái hoàng thái hậu đến trường bắn quan chiến.

Phía bắc trường bắn có một tòa đài cao, vị trí này cực kỳ thuận lợi, có thể bao quát toàn bộ trận đấu.

Tiểu Hoàng đế, Thái hoàng thái hậu, Thái hậu cùng một số trọng thần trong triều đều có mặt trên đài quan sát.

Doanh Đông Quân cùng Thái hoàng thái hậu vừa đến, thì Thái hậu và Tiểu Hoàng đế đã có mặt từ trước. Bọn họ dẫn theo quần thần đồng loạt đứng dậy, cung kính nghênh đón Thái hoàng thái hậu.

Thái hoàng thái hậu mỉm cười hiền hòa, phất tay nói: “Được rồi, miễn lễ.”

Thái hậu đứng dậy, cung kính nói: “Mẫu hậu, mời người an tọa.”

Thái hoàng thái hậu nhìn về phía trước, trên đài cao đặt ba chiếc ghế.

Chiếc ở chính giữa là long ỷ dành cho Tiểu Hoàng đế, phía sau long ỷ, bên trái và bên phải là hai chiếc ghế giống hệt nhau, dành cho Thái hoàng thái hậu và Thái hậu.

Đại Thánh triều lấy bên trái làm tôn quý, Thái hoàng thái hậu cao hơn một bậc, nên vị trí của bà ở bên trái, còn Thái hậu ngồi bên phải.

Thế nhưng Thái hoàng thái hậu vẫn đứng yên, bà xoa bóp thắt lưng, bất đắc dĩ cười nói: “Có tuổi rồi, ngồi ghế cứng quá, ai gia chịu không nổi.”

Doanh Đông Quân đang đỡ lấy cánh tay bà, nghe vậy liền lập tức phối hợp, mỉm cười nói: “Cũng may trước khi ra ngoài, tôn nữ đã sai người mang đến chiếc ghế mà tổ mẫu quen ngồi. Người đâu, đổi ghế cho Thái hoàng thái hậu.”

“Rõ!”

Lập tức có bốn tên thị vệ khiêng một chiếc ghế lên.

Thái hoàng thái hậu vui vẻ vỗ nhẹ tay Doanh Đông Quân, ánh mắt đầy vẻ hài lòng: “Vẫn là Thừa Bình của ai gia hiếu thuận nhất.”

Thái hậu nhìn chiếc ghế vừa được mang tới, sắc mặt thoáng lạnh đi.

Ban đầu, ba chiếc ghế trên đài cao, long ỷ của Tiểu Hoàng đế là rộng nhất, hai chiếc của Thái hoàng thái hậu và Thái hậu tuy đặt ở vị trí cao hơn nhưng lại nhỏ hơn long ỷ rất nhiều.

Mà chiếc ghế Doanh Đông Quân sai người mang đến, tuy không rộng bằng long ỷ, nhưng rõ ràng lớn hơn chiếc của Thái hậu một chút.

Sau khi thị vệ thay ghế xong, Doanh Đông Quân dìu Thái hoàng thái hậu lên phía trước: “Tổ mẫu, người có thể an tọa rồi.”

Thái hoàng thái hậu gật đầu, đi đến vị trí bên trái ngồi xuống. Bà thấy Thái hậu vẫn đứng yên không nhúc nhích, liền thắc mắc hỏi: “Thái hậu, sao còn chưa ngồi?”

“Thần thiếp tuân chỉ.” Thái hậu bình thản ngồi xuống.

Lúc này, mọi người xung quanh mới nhìn ra điểm khác biệt! Chiếc ghế của Thái hoàng thái hậu không chỉ rộng rãi hơn ghế của Thái hậu mà còn cao hơn một chút.

Hai người vừa ngồi xuống, Thái hoàng thái hậu lập tức cao hơn Thái hậu nguyên một cái đầu!

Dẫu vậy, không ai dám nói cách sắp xếp này có gì bất ổn, dù sao Thái hoàng thái hậu cũng là trưởng bối của Thái hậu.

Thái hậu biết hôm nay còn có chính sự quan trọng, không muốn vì một chiếc ghế mà tranh cãi với Thái hoàng thái hậu. Nàng cười lạnh trong lòng, quyền thế cao thấp, nào phải do độ cao của ghế mà định đoạt?

Còn Thái hoàng thái hậu, bà chẳng thèm bận tâm xem Thái hậu nghĩ gì, lúc này bà đang rất hài lòng! Thái hậu muốn ngang hàng với ta? Cũng xứng sao?!

Trên đài cao, ngoài Tiểu Hoàng đế, Thái hậu và Thái hoàng thái hậu được ngồi, tất cả triều thần phía dưới đều đứng.

Doanh Đông Quân thì đứng ngay sau lưng Thái hoàng thái hậu.

Nàng khẽ gọi: “Bệ hạ.”

Tiểu Hoàng đế do dự một lát, mới quay đầu lại: “Chuyện gì?”

Doanh Đông Quân mỉm cười hỏi: “Bệ hạ, thanh Xích Tiêu kiếm, khi nào người ban cho ta?”

Tiểu Hoàng đế vốn đang lo nàng nhắc đến chuyện thanh kiếm, nghe vậy liền lén liếc sang mẫu hậu của mình. Thấy Thái hậu lạnh mặt, lắc đầu với mình, hắn liền mím môi, lúng túng đáp: “Trẫm… trẫm…”

“Chẳng lẽ Bệ hạ hối hận rồi?” Doanh Đông Quân khẽ thở dài, giọng điệu đầy vẻ thấu hiểu, nói: “Thôi vậy, Bệ hạ tuổi còn nhỏ, không giữ lời hứa cũng chẳng sao, ta xem như chưa từng nghe lời hứa ấy là được.”

***

Chương 176

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *