Chương 174
***
“Ngay cả chuyện ta đối xử khắc nghiệt với Thẩm thị, nó cũng oán trách ta! Nó không nghĩ xem, vì một Thẩm thị, nó đã lợi dụng ai gia thế nào, đã làm nhục nhà họ Dương ra sao. Ai gia làm sao có thể thích nổi Thẩm thị đây? Huống hồ, ai gia biết rõ nó vốn không có tâm tư tính toán, những sắp đặt đó chắc chắn là do Thẩm thị bày mưu tính kế!”
Hoa ma ma khuyên nhủ: “Nương nương, mọi chuyện đã là quá khứ rồi, người cần gì phải tức giận nữa. Huống chi, Thẩm hoàng hậu cũng đã mất từ lâu.”
Thái hoàng thái hậu cười lạnh, nghiến răng nói: “Chết rồi cũng tốt! Kẻ vọng tưởng những thứ không thuộc về mình, chết là đáng! Lúc trước, Thẩm thị mang thai, còn chưa biết trong bụng là nam hay nữ, Trinh nhi đã nói muốn lập đứa bé đó làm Thái tử. Khi ấy, A Vi cũng vừa mới được chẩn đoán có thai, nhưng thấy nó xem trọng con của Thẩm thị như vậy mà chẳng hề đoái hoài đến mình, A Vi đau lòng đến mức suýt sảy thai. May mà ai gia phát hiện kịp thời, mới giữ được tôn nhi.”
Hoa ma ma thở dài: “Đều là số mệnh cả. Thẩm hoàng hậu dù được sủng ái, cuối cùng cũng chỉ sinh được một công chúa mà thôi.”
Thái hoàng thái hậu trầm ngâm giây lát rồi nói: “Thẩm thị mang thai đến tháng thứ tám thì trúng độc, ngay cả Thái y cũng bảo đứa bé không thể giữ được, xác suất sinh hạ thành công chưa đến hai phần mười. So với cảnh mẫu tử cùng chết, chẳng thà dẫn hết độc sang bào thai để giữ lại mạng sống cho người mẹ.”
Hoa ma ma than thở: “Bình thường Thẩm hoàng hậu thị trông có vẻ dịu dàng, không ngờ lại cứng cỏi như vậy. Nô tỳ thật sự không nghĩ tới, trong tình cảnh đó, nàng ấy vẫn kiên quyết sinh hạ Trưởng công chúa, thà để độc xâm nhập phế phủ, thuốc thang vô phương cứu chữa.”
Nghe vậy, Thái hoàng thái hậu lại khinh miệt nói: “Loại độc đó cực kỳ bá đạo, nếu không liều mạng sinh con, dù có giải được độc thì sau này cũng không thể mang thai nữa. Một Hoàng hậu không thể sinh con, gia thế lại không hiển hách, làm sao có thể ngồi vững trên ngôi vị trong Đại Thánh hoàng cung? Nàng ta chẳng qua là đánh cược một ván để giữ lấy địa vị mà thôi.”
Nhưng Hoa ma ma lại nghĩ, dù có giữ được vị trí Hoàng hậu, Thẩm hoàng hậu cũng chẳng sống thêm được mấy năm. Huống hồ, trúng phải loại kịch độc kia, mỗi lần phát tác còn đau đớn hơn cái chết. Ngồi trên ngôi vị cao nhất hậu cung như thế, có ý nghĩa gì đây? Với sự thông minh của nàng, sao có thể làm một chuyện ngu ngốc như vậy?
Chẳng qua, cũng chỉ là thiên tính của người làm mẹ, không nỡ để đứa con đã thành hình trong bụng chết thay mình mà thôi.
Nhưng Hoa ma ma biết Thái hoàng thái hậu có thành kiến sâu nặng với Thẩm Hoàng hậu, nên không nói ra suy nghĩ của mình.
Thái hoàng thái hậu ngẩn người một lúc, đột nhiên hỏi: “Ngươi nói xem, Thẩm thị có biết ai là kẻ hạ độc không? Nếu nàng ta biết, có khi nào đã nói cho Trinh nhi rồi không?”
Hoa ma ma nhìn bà một cái, hạ giọng đáp: “Nương nương, Thẩm hoàng hậu dù có thông minh cũng không phải thần tiên! Khi đó nàng ta đang mang thai, trong cung ai cũng có thể ra tay với nàng ta, làm sao có thể biết được ai là hung thủ? Hơn nữa… nương nương, thứ độc đó không phải do người hạ, người cần gì phải nghĩ nhiều?”
Thái hoàng thái hậu khựng lại, chần chừ nói: “Tuy không phải ai gia ra tay, nhưng…”
“Nương nương!” Hoa ma ma lập tức cắt ngang, lắc đầu khuyên nhủ: “Chuyện này không liên quan đến người, nương nương đừng nhắc đến nữa. Cả thiên hạ đều cho rằng Thẩm hoàng hậu qua đời vì bạo bệnh, biết nàng ta trúng độc mà chết chỉ có rất ít người! Quan trọng nhất là, chuyện này tuyệt đối không thể để Trưởng công chúa biết được, nếu không, với tính cách của nàng ấy, e là khó mà yên ổn.”
Thái hoàng thái hậu nghĩ đến đứa chất nữ luôn khiến bà đau đầu, tâm trạng vô cùng phức tạp, trầm giọng nói: “Ngươi nói đúng. Cũng may khi Thẩm thị qua đời, Thừa Bình mới chỉ có năm tuổi, chưa nhớ rõ điều gì, mà Thẩm thị cũng giấu nhẹm chuyện này. Chuyện Thẩm thị trúng độc, ngươi và ai gia phải giữ kín trong lòng, tuyệt đối không thể để con nhóc nghịch thiên đó biết được.”
Hoa ma ma thấy Thái hoàng thái hậu đã thông suốt, cuối cùng cũng yên tâm.
Bên này, hai người bàn luận không ngừng, bên kia, mẫu tử Tiểu Hoàng đế và Thái hậu cũng chẳng yên ổn.
Sau khi đưa Tiểu Hoàng đế về Tử Quang điện, Cố Phượng Khởi lập tức bẩm báo với Thái hậu chuyện Bệ hạ đã thua đánh cược, phải đem Xích Tiêu kiếm giao cho Doanh Đông Quân.
Thái hậu vốn đã không vui vì chuyện Ngọc Thiền cùng năm mươi vạn tiền, nay lại nghe thấy chuyện này thì giận đến tím mặt, không kìm chế được cơn giận, lớn tiếng với Tiểu Hoàng đế: “Ai gia đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được chọc vào Doanh Đông Quân! Vì sao Bệ hạ không chịu nghe?”
Đây là lần đầu tiên Thái hậu lớn tiếng với hắn, Tiểu Hoàng đế ngẩn ra, dù có chút ấm ức nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, cứng đầu đáp: “Trẫm đường đường là Hoàng đế, cớ gì phải sợ một công chúa? Trẫm cứ muốn gây khó dễ cho nàng ta đấy!”
Thái hậu lạnh lùng nói: “Là Bệ hạ gây khó dễ cho nàng, hay lại bị nàng trêu chọc?”
Tiểu Hoàng đế không phục, lí nhí cãi lại: “Chẳng qua là vận khí trẫm không tốt, lần sau nhất định sẽ thắng nàng!”
Thái hậu khẽ nhắm mắt, mệt mỏi day day trán. Nàng biết mình tranh cãi với nhi tử như vậy là vì đã bị Doanh Đông Quân làm cho mất bình tĩnh, nên rất nhanh đã kìm lại được, giọng nói cũng dịu xuống đôi chút.
“Thôi được rồi, chuyện này ai gia sẽ xử lý. Bệ hạ về thư phòng luyện chữ đi.”
Thấy Thái hậu không còn tức giận nữa, Tiểu Hoàng đế âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Tuy hắn chẳng thích luyện chữ chút nào, nhưng cũng biết bản thân có phần đuối lý, bèn ngoan ngoãn rời đi. Chỉ là khi quay người lại, bắt gặp ánh mắt Cố Phượng Khởi, hắn không nhịn được mà trừng vị đại tướng quân này một cái.
Ngoài việc giỏi đi mách lẻo, thì hắn ta còn làm được gì nữa đâu! Nếu thật sự có bản lĩnh, vậy phe của Phạm Tất Anh cho dù có thêm con thỏ nhỏ kia cũng chẳng thể thắng nổi mới phải!
Tiểu Hoàng đế nghiêm giọng nói: “Nếu Cố tướng quân không có chuyện gì làm, vậy thì hãy về cung một chuyến, lấy thanh Xích Tiêu kiếm trong khố phòng mang đến cho trẫm.”
Cố Phượng Khởi còn chưa kịp đáp, Thái hậu đã lên tiếng: “Bệ hạ, lấy kiếm làm gì?”
Tiểu Hoàng đế hồn nhiên đáp: “Trẫm đã thua cược, phải đem thanh Xích Tiêu kiếm giao cho Đại Hoàng tỷ.”
Thái hậu lập tức lạnh mặt, “Ai gia chẳng phải đã nói, chuyện này giao cho ai gia xử lý sao?”
Tiểu Hoàng đế khó hiểu, “Mẫu hậu xử lý chuyện của mẫu hậu, còn thanh kiếm đó chẳng lẽ trẫm không thể đưa cho nàng sao?”
Thái hậu lạnh lùng nói: “Không đưa thì sao?”
Tiểu Hoàng đế sốt ruột: “Nhưng trẫm đã thua cược trước mặt bao người, nếu nuốt lời, trẫm còn mặt mũi nào nữa?”
Thái hậu mất kiên nhẫn, nói: “Bệ hạ còn nhỏ, hôm nay chỉ là trò đùa trẻ con, chẳng ai để bụng đâu! Mau về thư phòng đi.”
Tiểu Hoàng đế dậm chân, “Không được! Trẫm là Hoàng đế, nhất ngôn cửu đỉnh! Nếu ngay cả lời của trẫm mà cũng chẳng ai xem là thật, sau này còn ai coi trẫm ra gì nữa?”
Thái hậu nhức cả đầu, lúc này nàng mới bắt đầu hối hận vì đã dạy nhi tử bài học “vua không nói chơi” quá sớm!
Một đứa trẻ như hắn, nếu thật sự muốn làm được “vua không nói chơi”, vậy chỉ e sẽ gây ra vô số rắc rối cho nàng mà thôi.
“Bệ hạ, mau về thư phòng ngay!” Thái hậu cố gắng giữ bình tĩnh, ôn hòa nói.
Tiểu Hoàng đế nhìn mẫu hậu một cái, trong lòng hiểu rõ nàng không hề xem trọng lời hắn nói. Không chỉ mẫu hậu, ngay cả những người bên cạnh cũng chẳng xem hắn ra gì.
Trước đây, hắn vất vả lắm mới có được mấy tên thái giám nghe lời, vậy mà cũng bị mẫu hậu đổi đi rồi.
Càng nghĩ, hắn càng ấm ức, đôi mắt đỏ hoe, quay người chạy vụt ra ngoài.
***