Đông Quân – Chương 173

Chương 173

***

Thái hoàng thái hậu bị chặn họng, đột nhiên không nói được gì.

Thấy ngực tổ mẫu phập phồng dữ dội, Doanh Đông Quân vội vàng bước lên, nhẹ nhàng vỗ về bà.

Nàng tỏ ra lo lắng, dịu dàng nói: “Tổ mẫu tức giận vì chuyện Thái hậu sai chim ưng truy sát con ư? Con chim ưng đó hung dữ lắm, cứ nhắm thẳng vào mắt con mà mổ, suýt nữa thì dọa con chết khiếp! Nhưng may mắn là con phúc lớn mạng lớn, cuối cùng cũng thoát được một kiếp. Tổ mẫu xem, chẳng phải con vẫn bình an vô sự đây sao? Người đừng tức giận nữa!”

Thái hoàng thái hậu lúc này mới nhớ ra tôn nữ vừa trải qua một kiếp nạn. Nghe nàng nói vậy, trong lòng bà thoáng chút ngượng ngùng, cơn giận cũng dần tan, thậm chí còn có chút quan tâm muộn màng.

“Không bị thương ở đâu chứ?” Bà nhìn qua đầu, mặt, cổ của nàng vẫn nguyên vẹn, liền đưa tay sờ cánh tay nàng, rồi nhìn xuống bàn tay nàng.

Doanh Đông Quân cười đáp: “Không bị thương đâu ạ, con cẩn thận lắm. Hơn nữa, còn có người giúp đỡ. Cho dù con chim ưng đó có lợi hại đến đâu, xét cho cùng nó cũng chỉ là một con súc sinh mà thôi.”

Thái hoàng thái hậu nghe vậy mới yên tâm, liền hỏi: “Ngọc Thiền đó có bí mật gì sao? Đến mức Thái hậu không tiếc ra tay giết người để đoạt lại?”

Doanh Đông Quân thản nhiên đáp: “Chỉ là một miếng nứt vỡ mà thôi, nghe nói là vật Thái Tông Hoàng đế để lại. Nhưng dù sao đi nữa, con cũng chẳng nhìn ra có gì đặc biệt. Ban đầu con chim ưng đó nhắm thẳng vào mặt, có khi nào Thái Hậu đố kỵ nhan sắc của con, nên muốn hủy hoại dung mạo không?”

Thái hoàng thái hậu nhìn khuôn mặt Doanh Đông Quân, không phủ nhận mà chỉ chậm rãi nói: “Nữ nhân là người hiểu rõ điểm yếu của nữ nhân nhất. Thái hậu chắc hẳn biết rằng, hủy đi khuôn mặt của con còn khiến con đau khổ hơn cả giết chết.”

Doanh Đông Quân cười khẩy: “Vậy thì nàng ta sai rồi! Nếu so giữa dung mạo và mạng sống, con tất nhiên sẽ chọn mạng sống. Bởi vì chỉ cần còn sống, con có thể trả lại nàng ta gấp trăm, gấp ngàn lần. Còn nếu chết rồi, thì chẳng còn gì cả.”

“Xì xì xì! Mới tí tuổi đầu mà nói gì đến chết với chóc!” Thái hoàng thái hậu giơ tay vỗ nhẹ nàng một cái, lại lẩm bẩm: “Trẻ con không hiểu chuyện, thần linh chớ trách, xin phù hộ cho nó sống lâu trăm tuổi.”

Doanh Đông Quân nhìn bà một thoáng, đáy mắt không gợn sóng, rồi lại mỉm cười tiếp lời: “Tên thích khách đó không biết võ công, có lẽ thấy không đánh lại được nên mới sai chim ưng đoạt lấy miếng Ngọc Thiền, để Thái Hậu có cớ xử lý con. Trước khi con lật tẩy Niệm Ngư, Thái Hậu còn muốn phạt con quỳ ở Phụng Tiên điện!”

Thái hoàng thái hậu trầm ngâm một lát, rồi nói: “Ai gia vẫn cảm thấy chuyện này có điều gì đó đáng ngờ. Tiếc là Ngọc Thiền không lấy lại được, nếu không còn có thể xem xét kỹ lưỡng.”

Doanh Đông Quân thản nhiên nói: “Nếu miếng Ngọc Thiền đó thật sự quan trọng như vậy, nàng ta chẳng phải sẽ năm lần bảy lượt tìm cháu gây chuyện sao? Dù sao con cũng chẳng biết nó có tác dụng gì, nàng ta muốn thì cứ lấy đi, ít nhất con cũng đổi được một khoản sính lễ.”

Thái hoàng thái hậu trầm giọng nói: “Con là Trưởng công chúa, nếu xuất giá, vốn dĩ trong cung phải chuẩn bị cho con một phần sính lễ thật hậu hĩnh.”

“Chính vì con đoán được nàng ta sẽ không cho, nên mới tự mình lấy trước.” Doanh Đông Quân thản nhiên đáp.

Thái hoàng thái hậu thở dài, nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên nói: “Nếu phụ hoàng con còn sống thì tốt biết bao. Dù nó có yếu đuối đến đâu, cũng chưa từng để con phải chịu ấm ức.”

Doanh Đông Quân im lặng. Một lát sau, nàng bỗng cười nói: “Lúc mới tỉnh lại, con đã mơ thấy phụ hoàng. Người nói trên trời sống rất tốt, mỗi ngày đều tu đạo luyện đan, có thơ rượu làm bạn. Chỉ có điều đáng tiếc là mẫu hậu nhất quyết không chịu uống đan dược người luyện, chê đắng quá. Phụ hoàng nói, người đã cất giữ những viên đan dược luyện thành công nhất, đợi đến khi trăm tuổi con tìm đến, người sẽ để dành chúng cho con và mẫu hậu.”

Thái hoàng thái hậu ngẩn người, trong mắt ánh lên tia nước, bà do dự một lúc rồi cuối cùng vẫn hỏi: “Vậy… nó có nhắc gì đến ai gia không?”

Doanh Đông Quân lắc đầu, mỉm cười nhìn bà: “Không có ạ. Có lẽ phụ hoàng muốn giữ lời riêng để nói với tổ mẫu, người chắc chắn cũng đã từng gặp phụ hoàng trong mơ rồi, đúng không?”

Thái hoàng thái hậu mấp máy môi nhưng không nói được lời nào, chỉ lặng lẽ đưa tay lên đặt trước ngực.

Doanh Đông Quân vội vàng lo lắng hỏi: “Tổ mẫu, người sao vậy? Không thoải mái à?”

Thái hoàng thái hậu lắc đầu, phất tay: “Không sao. Con về trước đi, tổ mẫu thấy hơi mệt.”

Doanh Đông Quân đứng dậy, trên mặt vẫn lộ vẻ lo lắng: “Vậy tổ mẫu nghỉ ngơi cho tốt, để con gọi Hoa ma ma vào hầu hạ người.”

“Ừ.”

Doanh Đông Quân hành lễ, lúc xoay người rời đi, mọi cảm xúc trong mắt nàng đã hoàn toàn thu lại, chỉ còn lại sự lạnh lùng.

Không lâu sau khi nàng rời đi, Hoa ma ma bước vào. Nhìn thấy sắc mặt Thái hoàng thái hậu tiều tụy, như thể vừa chịu một cú sốc lớn, bà giật mình kinh hãi, vội vàng tiến lên.

“Nương nương, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Thái hoàng thái hậu nắm chặt lấy tay Hoa ma ma, giọng đầy bi thương: “Trinh nhi… Trinh nhi chưa bao giờ xuất hiện trong giấc mơ của ta.”

Hoa ma ma sững sờ.

Lực nắm tay của Thái hoàng thái hậu ngày càng siết chặt, vẻ mặt đầy đau thương: “Có phải… nó vẫn còn hận ta không? Ngày trước khi nó ra đi, ai gia còn trách mắng nó một trận, ép nó lập Thái Tôn. Lúc đó, ánh mắt nó nhìn ai gia… ta vẫn còn nhớ rất rõ. Nó nói với ta: ‘Mẫu hậu, người chưa bao giờ hiểu được nỗi khổ của trẫm.’ Khi ấy ta đang tràn đầy tức giận, nào có nghe lọt những lời ấy. Nhưng ai ngờ được, đó lại là câu cuối cùng nó nói với ta!”

Nước mắt Thái hoàng thái hậu rơi như mưa.

Hoa ma ma thở dài, nhẹ nhàng vỗ về ngực bà.

Thái hoàng thái hậu tiếp tục nói, giọng nghẹn ngào: “Nó chết rồi, ai gia vẫn còn trách nó, trách nó truyền ngôi cho đứa con của nữ nhân Tiêu gia, đẩy ai gia và Dương gia vào tình thế khó xử. Nhưng trong lòng ai gia cũng đau lắm, sao có thể không đau cho được? Nó là đứa con duy nhất của ai gia! Là ai gia mang thai mười tháng, nâng niu từng chút mà nuôi lớn! Nó đâu có biết, năm xưa để bảo vệ nó trưởng thành, ai gia phải cúi đầu trước Chu hoàng hậu, chịu nhục mà sống, thậm chí còn phải quỳ trước giường tiện nhân đó, dùng tay không đỡ lấy nước bọt đặc sệt mà bà ta nhổ ra! Ai gia đã chịu bao nhiêu khổ cực, tất cả đều vì ai? Nó có biết không, phụ hoàng nó cùng với các phi tần trong cung có tổng cộng tám hoàng tử, vậy mà cuối cùng chỉ có nó và Triệu vương là còn sống đến khi trưởng thành!”

Hoa ma ma khuyên nhủ: “Nương nương, Tiên Đế cũng biết người đã chịu khổ vì ngài ấy. Nhiều năm như vậy, chẳng phải ngài ấy vẫn luôn hiếu thuận với người sao?”

Thái hoàng thái hậu nức nở: “Đúng, từ nhỏ đến lớn nó luôn là đứa con hiếu thảo. Nhưng tại sao… tại sao nó thà chịu thiên hạ chê trách, lập một nữ nhân xuất thân thấp kém như Thẩm thị làm Hoàng hậu, mà không chịu nhận đường tỷ Dương gia của nó? Ai gia đã nhượng bộ rồi, chỉ cần nó lập A Vi làm Hậu, ai gia sẵn sàng đưa Thẩm thị vào cung, phong làm Quý phi, thậm chí đối đãi với nàng ta như nữ nhi ruột! Nhưng nó thì sao? Trước mặt ai gia, nó đồng ý, nhưng sau lưng lại lợi dụng ai gia và Dương gia giúp nó cản trở các thế gia khác, cuối cùng lại lấy cớ Thẩm thị là hậu nhân của Thẩm Nguyên soái, ngay trước mặt triều thần mà hạ chỉ phong Hậu! Tát nhà họ Dương một cái đau điếng! Khi đó, không biết bốn đại thế gia đã cười nhạo ai gia thế nào! Vì một ngôi vị Hoàng hậu mà hao tổn tâm huyết, cuối cùng lại làm áo cưới cho kẻ khác.”

***

Chương 174

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *