Chương 171
***
Thị vệ cấm quân chịu trách nhiệm bảo vệ tiểu Hoàng đế lập tức theo sát phía sau.
Lúc đi ngang qua bên người Doanh Đông Quân, Cố Phượng Khởi khựng lại một chút.
Ngay khi Doanh Đông Quân tưởng rằng hắn sắp nói gì đó, thì Cố Phượng Khởi lại chẳng nói gì, chỉ nhanh chóng rời đi, đuổi theo tiểu Hoàng đế.
“Trưởng công chúa điện hạ.” Trái lại, người còn lại bước đến, có vẻ như có chuyện muốn nói.
Doanh Đông Quân nhìn về phía Phạm Tất Anh, khẽ gật đầu: “Phạm lang quân có chuyện gì?”
Phạm Tất Anh mỉm cười, chỉ tay về phía tây: “Vừa nãy đi ngang qua Phượng Tảo trì, ta phát hiện bên hồ có một nơi phong cảnh tựa tiên cảnh chốn nhân gian. Không biết công chúa có hứng thú cùng Phạm mỗ dạo chơi không?”
Tiểu Cát Tường liếc Phạm Tất Anh một cái, thầm nghĩ vị này tuổi còn nhỏ nhưng tâm tư lại không ít, dám ngang nhiên đến trước mặt công chúa nhà hắn mà bày trò tán tỉnh.
Doanh Đông Quân mỉm cười nói: “Bổn cung ghé qua trường bắn vốn chỉ muốn xem thử tiểu chất nhi của ta còn ở đó không, không ngờ lại bị Bệ hạ gọi lại. Giờ còn phải về thỉnh an tổ mẫu, hôm nay e rằng không thể cùng Phạm lang quân dạo chơi được.”
Phạm Tất Anh lộ vẻ tiếc nuối, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu: “Vậy lần sau Phạm mỗ lại đến mời điện hạ.”
Doanh Đông Quân khẽ gật đầu, dẫn Tiểu Cát Tường rời khỏi trường bắn.
Phạm Tất Anh dõi theo bóng dáng nàng mãi đến khi không còn trông thấy nữa.
Ra khỏi trường bắn, Tiểu Cát Tường không nhịn được quay đầu nhìn lại, ra hiệu với Doanh Đông Quân: Vị Phạm lang quân này, xem chừng thật lòng say mê công chúa lắm đấy.
Doanh Đông Quân trêu chọc: “Trong mắt ngươi, tình cảm lại là thứ dễ dàng như vậy sao? Ta và hắn hôm nay mới gặp mặt lần đầu, số câu nói với nhau chưa quá năm câu.”
Tiểu Cát Tường: Biết đâu trước khi gặp, hắn đã ngưỡng mộ công chúa từ lâu rồi?
Doanh Đông Quân bị Tiểu Cát Tường chọc cười: “Với danh tiếng của bổn cung mà hắn vẫn có thể ngưỡng mộ từ lâu, thì hoặc là có bệnh, hoặc là có ý đồ.”
Tiểu Cát Tường: Hắn trông không giống người có bệnh.
Doanh Đông Quân: “Vậy thì chính là có ý đồ.”
Tiểu Cát Tường quan sát công chúa một lúc lâu, vô cùng khó hiểu: Nhưng ngoài dung mạo ra, hắn còn có thể có ý đồ gì với công chúa chứ?
Doanh Đông Quân cong môi cười, sau đó vung roi quất về phía Tiểu Cát Tường. Tiểu Cát Tường giật mình nghiêng người né tránh, vội vàng thúc ngựa chạy lên trước.
Dù cưỡi ngựa rất giỏi, nhưng cuối cùng Tiểu Cát Tường vẫn ngoan ngoãn chờ công chúa đuổi kịp, để nàng quất một roi. Dù sao da hắn dày, cũng chẳng đau là mấy.
Bị đánh xong, Tiểu Cát Tường không dám nghịch nữa, nghiêm túc hỏi: Tiểu Hoàng đế có chịu đưa Xích Tiêu kiếm cho công chúa không?
Doanh Đông Quân đáp: “Hắn sẽ đưa, nhưng có lẽ thái hậu sẽ ngăn cản.”
Tiểu Cát Tường: Vậy phải làm sao?
Doanh Đông Quân đáp: “Đó là chuyện của hắn. Mẫu tử hai người này cũng thú vị lắm.”
Tiểu Cát Tường: Thú vị chỗ nào?
Doanh Đông Quân không trả lời, chỉ cười nhạt: “Hoàng cung này đã bị nguyền rủa, kẻ sống trong đó đều hóa thành cổ trùng, chúng ăn tham vọng quyền lực để lớn. Mà kẻ có thể sống sót đến cuối cùng, ai biết sẽ biến thành loại quái vật gì đây.”
Tiểu Cát Tường: Ta cảm thấy người sống đến cuối cùng chính là công chúa.
Doanh Đông Quân im lặng một lúc, rồi nói: “Kẻ sống đến cuối cùng, ắt phải gánh trên vai một món nợ máu.”
Tiểu Cát Tường chẳng mấy bận tâm: Thì đã sao? Chỉ cần còn sống là được rồi. Ta thà giúp công chúa gánh nợ máu, cũng không muốn công chúa trở thành nợ máu của kẻ khác!
Doanh Đông Quân liếc nhìn hắn, bật cười: “Ừ, có lý.”
Hai người trở về Thanh Ba điện, ăn ý mà ngừng lại tiếng cười nói.
Doanh Đông Quân bước vào điện, lập tức cảm nhận được bầu không khí có phần nặng nề, không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Thái hoàng thái hậu ngồi trên cao, sắc mặt lạnh lùng. Vừa thấy Doanh Đông Quân bước vào, bà không đợi nàng mở miệng, liền lạnh giọng trách mắng: “Ngươi làm cô cô mà như vậy sao? Đưa Thần nhi ra ngoài rồi lại bỏ mặc nó không quan tâm?”
Doanh Đông Quân hơi khựng lại, sau đó nở nụ cười: “Thái hậu phái người đến gọi ta tới Thu Thuỷ các, Thần nhi nói muốn xem bắn cung, nên ta bảo thị tùng đưa nó đi. Sao vậy ạ?”
Thái hoàng thái hậu nghe nàng giải thích, không những không nguôi giận, mà còn đập mạnh tay xuống bàn, tức giận nói: “Ngươi còn dám nói! Nếu không phải ngươi sơ suất, Thần nhi nó…”
Lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên từ phía sau Doanh Đông Quân: “Nương nương, là tự con không cẩn thận, không liên quan gì đến cô cô đâu, người đừng trách cô cô.”
Doanh Đông Quân quay đầu lại, thấy Doanh Thần được cung nữ dìu bước vào. Hình như chân phải của hắn không thể dùng lực, mắt cá chân được băng một lớp vải trắng, đi đường phải nhảy từng bước một. Ngoài vết thương ở chân, trên trán hắn còn có một vết bầm tím.
“Đây là sao vậy?” Nhìn bộ dạng thảm hại này, Doanh Đông Quân vô cùng kinh ngạc.
Doanh Thần xấu hổ nói: “Con không cẩn thận ngã xuống từ lưng ngựa.”
Thái hoàng thái hậu đứng dậy, đi về phía Doanh Thần, ánh mắt tràn đầy xót xa: “Bảo con về phòng nghỉ ngơi thật tốt, sao lại chạy ra ngoài? Còn đau không?”
Doanh Thần: “Con nghe nói cô cô về rồi.”
Thái hoàng thái hậu nhìn cậu đầy yêu thương, nhưng khi quay sang Doanh Đông Quân thì lại là gương mặt lạnh lùng tức giận, “Ngươi nhìn xem, tiểu chất nhi của ngươi còn hiểu chuyện hơn cả ngươi! Ngươi lớn như vậy rồi, chỉ biết lo cho bản thân, đến một đứa trẻ cũng không trông nổi!”
Doanh Thần kéo tay áo Thái hoàng thái hậu, “Nương nương, con không phải trẻ con nữa! Hơn nữa, cô cô có hỏi con có muốn đi Thu Thuỷ các với cô cô không, là con ham chơi nên tự từ chối.”
Thái hoàng thái hậu lại nói: “Tính cách của nó thế nào, ta hiểu rõ! Thần nhi, con không cần thay nó biện hộ!”
Doanh Thần xấu hổ nhìn Doanh Đông Quân, muốn giúp nàng giải thích nhưng không biết nên nói gì với Thái hoàng thái hậu.
Thế nhưng, Doanh Đông Quân chẳng có vẻ gì là tức giận. Nàng chỉ mỉm cười nhìn Thái hoàng thái hậu, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, tổ mẫu đừng tức giận nữa. Lần này là lỗi của con, con không trông chừng Thần nhi cẩn thận.”
Thái hoàng thái hậu thấy nàng nhận sai, sắc mặt mới dịu đi một chút.
Doanh Thần nói với Thái hoàng thái hậu: “Nương nương, con muốn về phòng nghỉ ngơi.”
Thái hoàng thái hậu liếc hắn một cái, giọng trách móc nhưng lại dịu dàng: “Còn lăn qua lăn lại làm cái gì nữa!”
Doanh Thần lại nói: “Nương nương, con muốn cô cô đi cùng con.”
Thái hoàng thái hậu liếc nhìn Doanh Đông Quân, sắc mặt lại hoà hoãn thêm đôi phần. Bà nhẹ nhàng chạm vào trán Doanh Thần, thở dài: “Con đúng là giống hệt phụ thân con, cái gì cũng muốn kéo nó theo. Huynh muội hai đứa tình cảm thật tốt.”
Doanh Đông Quân đứng bên cạnh cười cười.
Doanh Thần thì hiếu kỳ nhìn nàng một cái.
Thái hoàng thái hậu nói với Doanh Đông Quân: “Ngươi đi theo Thần nhi đi, nhớ kỹ, đừng để nó làm chuyện nguy hiểm.”
Doanh Đông Quân cười híp mắt: “Con biết rồi, tổ mẫu.”
Cung nữ đỡ tay phải của Doanh Thần, Doanh Đông Quân đi chậm rãi bên trái hắn.
Về đến phòng, cung nữ đỡ Doanh Thần nằm lên đệm mềm, hắn viện cớ muốn ăn chè ngọt, đuổi cung nữ đi.
“Cô cô, xin lỗi. Rõ ràng là con bất cẩn ngã ngựa, còn hại cô cô bị nương nương mắng.” Doanh Thần áy náy nói, “Nương nương trách cô cô, cô cô có khó chịu không?”
Doanh Đông Quân nhìn hắn một lúc, cười hờ hững: “Không, bổn cung không khó chịu.”
***