Chương 170
***
“Rõ!” Hai tên thị vệ nhận lệnh, bắt đầu đếm.
Tổng cộng cũng chỉ có hơn hai mươi con thỏ, nên việc đếm rất nhanh đã hoàn thành.
“Thế nào? Mau báo kết quả!”
Trong số những người có mặt, tiểu hoàng đế là người háo hức nhất.
“Bẩm Bệ hạ, Phạm lang quân bắn trúng mười ba con!” Thị vệ thứ nhất lớn tiếng báo.
“Bẩm Bệ hạ, Cố tướng quân bắn trúng mười sáu con!” Thị vệ thứ hai tiếp lời.
Nghe vậy, tiểu hoàng đế lập tức bật cười ha hả, mang dáng vẻ của kẻ chiến thắng mà quay sang Doanh Đông Quân: “Đại hoàng tỷ, nghe rõ chưa? Kết quả cuối cùng là trẫm thắng rồi! Sau khi từ Cấm Uyển trở về, tỷ hãy dọn ra khỏi phủ công chúa đi! Nhưng tỷ cũng đừng lo, trẫm sao có thể để tỷ không có chỗ ở chứ? Hình như dạo trước có một vị Tả Ty Lang Trung phẩm hàm Ngũ phẩm bị tịch thu gia sản, để lại một căn nhà, trẫm ban nó cho tỷ đó! Dù không bằng phủ công chúa của tỷ, nhưng ít ra cũng có nơi dung thân mà!”
Mọi người nghe vậy, không khỏi sinh lòng thương cảm cho Trưởng công chúa.
Một quan viên Ngũ phẩm bị tịch thu gia sản, xuất thân chắc chắn không cao, thì có thể để lại một căn nhà ra hồn được sao?
Xem ra, Bệ hạ thực sự không ưa vị hoàng tỷ này.
Phạm Tất Anh nhìn Doanh Đông Quân bằng ánh mắt áy náy, còn Cố Phượng Khởi thì khẽ nhíu mày.
Doanh Đông Quân vừa bước tới bên hai đống chiến lợi phẩm, vừa thản nhiên cười nói: “Vậy Thừa Bình xin đa tạ Bệ hạ trước.”
“Đại hoàng tỷ không cần khách sáo.”
Tiểu hoàng đế thấy nàng đứng giữa đám thỏ, chăm chú quan sát, liền chế giễu: “Chẳng lẽ đại hoàng tỷ nghi ngờ thị vệ đếm sai? Nếu vậy, tỷ cứ tự mình đếm lại đi.”
Nhưng Doanh Đông Quân lại chỉ vào đống thỏ do Cố Phượng Khởi bắn trúng, quay đầu khen ngợi: “Cố tướng quân quả nhiên tài nghệ xuất sắc, toàn bộ chiến lợi phẩm đều trúng cùng một vị trí.”
“Tạ trưởng công chúa.”
Cố Phượng Khởi liếc nhìn nàng một cái, ngừng lại giây lát rồi nói: “Chỉ tiếc là, mũi tên cuối cùng bắn hơi lệch.”
Lời của Doanh Đông Quân lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, ai nấy đều tò mò tiến đến quan sát.
Phạm Tất Anh cũng bước lên xem thử, quả nhiên thấy rằng những mũi tên có đuôi đen đều xuyên thẳng vào chính giữa sau gáy thỏ, chỉ có mũi tên cuối cùng hơi chệch xuống một chút, ghim vào cổ.
Ngược lại, những con thỏ do Phạm Tất Anh bắn trúng thì vị trí không cố định, chỉ cần đảm bảo chúng chết là được.
“Phạm mỗ hôm nay thua tâm phục khẩu phục!”
Phạm Tất Anh cúi người, hướng Cố Phượng Khởi hành lễ một cách tôn kính.
Mọi người xung quanh cũng rối rít ca ngợi Cố Phượng Khởi.
Tiểu hoàng đế càng thêm đắc ý, định nhân cơ hội mỉa mai đại hoàng tỷ của mình vài câu, thì bỗng nghe Doanh Đông Quân lên tiếng: “Cố đại tướng quân bắn cung quả thực lợi hại hơn Phạm lang quân một bậc, nhưng trong trận tỷ thí hôm nay, chưa chắc Cố đại tướng quân đã là người chiến thắng đâu.”
Lời này khiến tất cả đều kinh ngạc, đồng loạt quay sang nhìn nàng.
Ngay cả Phạm Tất Anh và Cố Phượng Khởi cũng thoáng sững sờ.
Tiểu hoàng đế cười nhạo: “Đại hoàng tỷ, có phải tỷ đang nói mớ không đấy? Hay là tỷ định giở trò trước mặt bao nhiêu người, trắng trợn chơi xấu với trẫm?”
Doanh Đông Quân quay lại nhìn tiểu hoàng đế, dịu dàng cười: “Bệ hạ đừng vội, thần tỷ còn chưa nói hết mà.”
Tiểu hoàng đế hừ lạnh một tiếng, đôi mắt nhỏ đầy khinh bỉ: “Vậy thì nói đi! Để xem tỷ có thể đổi trắng thay đen thế nào!”
Doanh Đông Quân hỏi: “Bệ hạ, quy tắc mà chúng ta đặt ra trước đó là, ai bắn chết nhiều thỏ hơn thì người đó thắng, đúng không?”
Tiểu hoàng đế đáp ngay: “Đúng vậy, đại hoàng tỷ nhớ là tốt rồi!”
Doanh Đông Quân mỉm cười, bước đến đống thỏ do Phạm Tất Anh bắn trúng, chăm chú quan sát.
Không hề để ý đến máu me, nàng cúi người, tự tay nhặt lên một con, thở dài: “Con thỏ mẹ này đang mang thai. Một mũi tên của Phạm lang quân không chỉ giết một con, mà là cả một ổ thỏ non đấy.”
Mọi người nghe xong, đưa mắt nhìn nhau, còn tiểu hoàng đế thì sững sờ đến mức trợn tròn mắt.
Doanh Đông Quân chỉ vào con thỏ mẹ đang mang thai, nói với tiểu hoàng đế: “Bệ hạ nếu không tin, có thể gọi một người từng nuôi thỏ tới kiểm tra là rõ.”
Tiểu hoàng đế cau chặt đôi mày nhỏ, bực bội nói: “Cần gì phiền phức thế! Người đâu, mổ ra xem!”
Doanh Đông Quân khẽ thở dài, bước sang một bên, thấp giọng niệm: “A Di Đà Phật.”
Tiểu hoàng đế liếc nhìn nàng, châm chọc: “Người như Đại Hoàng tỷ mà cũng tin Phật ư? Đám thỏ này chẳng phải đều chết vì trẫm và đại hoàng tỷ sao? Nếu tỷ có lòng trắc ẩn, chẳng phải đã quá muộn rồi à?”
Doanh Đông Quân cúi đầu nhìn vết máu trên tay mình, khẽ cười, chậm rãi nói: “Tay ta đã nhuốm đầy máu, ta biết đó đều là tội nghiệt đáng xuống địa ngục. Ta vẫn luôn chuẩn bị để trả lại chúng.”
Tiểu hoàng đế nghe không hiểu ý nàng, chỉ cho rằng nàng đang làm bộ làm tịch, liền bĩu môi.
“Bệ hạ, con thỏ mẹ này trong bụng có bốn con thỏ con đã thành hình.”
Một thị vệ bước lên bẩm báo.
Sắc mặt tiểu hoàng đế lập tức sa sầm.
Phạm Tất Anh bắn trúng mười ba con, Cố Phượng Khởi bắn trúng mười sáu con, nhưng nếu tính thêm bốn con thỏ con này, thì tổng số thỏ chết dưới tay Phạm Tất Anh lại nhiều hơn Cố Phượng Khởi một con, kết quả cá cược vậy mà đảo ngược rồi!
Tiểu hoàng đế tức giận trừng mắt nhìn Doanh Đông Quân, định mở miệng phản bác, nhưng nàng lại mỉm cười cắt ngang: “Bệ hạ chẳng lẽ muốn đổi lại quy tắc thắng thua, nói rằng những con thỏ con này không được tính sao? Nhưng giờ mới sửa, có phải đã quá muộn rồi không? Ngay từ đầu, ta đã hỏi rõ, có phải chỉ tính số lượng săn được mà không tính đến kích cỡ hay không. Khi đó, Bệ hạ và hai vị lang quân đều không phản đối đấy nhé.”
Dưới con mắt của bao người, tiểu hoàng đế tất nhiên không thể ngang ngược đổi quy tắc, dù trong lòng hắn biết mình đã rơi vào bẫy của Doanh Đông Quân.
Cơn giận nghẹn trong ngực, sắc mặt hắn đỏ bừng lên, cuối cùng nghiến răng ra lệnh: “Đi kiểm tra đám thỏ mà ái khanh bắn trúng đi, lỡ đâu trong đó cũng có thỏ mang thai thì sao!”
Hai tên thị vệ vội vàng chạy đến kiểm tra.
Doanh Đông Quân khẽ cười.
Cố Phượng Khởi chăm chú nhìn nàng, hắn biết rõ những con thỏ mà mình bắn trúng đều không có con nào đang mang thai. Hắn lại mắc bẫy của nàng rồi.
Vị công chúa này, luôn thích giăng bẫy người khác.
Mà điều đáng nói là, hắn biết rõ như thế, nhưng lần nào cũng bị nàng lừa.
Hắn không khỏi tự hỏi, là hắn quá ngu ngốc, hay nàng quá hiểu điểm yếu của hắn?
Quả nhiên, sau khi kiểm tra kỹ, hai tên thị vệ quay lại bẩm báo: “Bẩm Bệ hạ, trong số thỏ mà Cố đại tướng quân bắn trúng, không có con nào mang thai. Ngược lại… trong số thỏ của công tử Phạm gia, còn có thêm một con cũng đang mang thai.”
Tiểu hoàng đế tức giận quát lên: “Sao có thể trùng hợp đến thế! Các ngươi kiểm tra kỹ chưa?!”
Thị vệ đáp: “Bẩm Bệ hạ, đã kiểm tra từng con một.”
Doanh Đông Quân cười khẽ: “Bệ hạ, đã cá cược thì phải chấp nhận thua cuộc. Đừng quên thanh Xích Tiêu kiếm của ta đấy. Nhưng ta tin rằng, Bệ hạ là vua một nước, lời đã nói ra nhất định sẽ giữ lời, sẽ không thất tín đâu nhỉ?”
Tiểu hoàng đế thấy tình thế không thể cứu vãn, chỉ có thể hậm hực trừng mắt với nàng, giậm chân nói: “Hừ! Trẫm đã nói thì nhất định giữ lời!”
Dứt lời, hắn nhảy khỏi ghế, hất tay cấm vệ đang định đỡ mình, sải bước rời khỏi bãi săn.
*
Tác giả: Có độc giả nào làm trong ngành bảo vệ động vật không? Xin lỗi, ta sai rồi…
Thỏ con đáng yêu như vậy, ta lại để chúng một xác nhiều mạng! Ta thật tàn nhẫn! T.T
*
Tinh Nguyệt: Rất lâu rồi Ngu Lang của ta chưa thấy xuất hiện đâu tác giả nhé!!!
***