Chương 17
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Tiểu Cát Tường đang giơ cao roi, định nhân lúc công chúa chưa kịp phản ứng mà đánh cho tên họ Ngu kia một trận. Không ngờ, công chúa nhà hắn, người vừa rồi còn đằng đằng sát khí, ánh mắt như muốn giết người, bỗng cất giọng trong trẻo: “Dừng tay!”
Tiểu Cát Tường liếc mắt nhìn lại, quả nhiên. Sắc mặt âm u của Doanh Đông Quân khi nãy đã biến thành nắng hạ rực rỡ, nhanh hơn cả lật sách.
Hắn thầm thở dài, đành bất đắc dĩ thu roi lại.
“Ngu lang, vì sao chàng lại ở đây? Hay là cố tình đến tìm ta?” Doanh Đông Quân tựa người vào cửa sổ xe ngựa, khóe môi cong cong, ánh mắt sáng như sao.
Ngu Thuấn Thần liếc nhìn nàng một cái, lại quay đầu nhìn xe ngựa của mình, giọng điệu ôn hòa nhưng lạnh nhạt: “Thần vội về nhà tiếp khách, gia phó đi đường tắt, vừa rồi có chút gấp gáp nên lỡ va chạm với xe của công chúa. Công chúa có bị thương không?”
Doanh Đông Quân xoa xoa vết đỏ nhàn nhạt trên trán, làm nũng: “Không ổn chút nào! Ngu lang vừa làm đau bổn cung rồi!”
Ngu Thuấn Thần hơi nghiêng đầu, hàng mi dài cụp xuống che đi ánh mắt, đôi tai trắng nõn dường như hơi đỏ lên.
Doanh Đông Quân thích thú ngắm nhìn dáng vẻ ngại ngùng của hắn. Tâm trạng nặng nề suốt cả ngày lập tức tan biến.
“Ngu lang, chàng nói xem, phải bồi thường cho bổn cung thế nào đây?”
Ngu Thuấn Thần không trả lời ngay, chỉ im lặng trong chốc lát rồi quay người đi về phía xe ngựa của mình.
Doanh Đông Quân tưởng hắn bị chọc giận, không muốn để ý đến mình nữa, trong lòng bỗng thấy có chút chán nản.
Nàng hừ lạnh một tiếng, chu môi, lẩm bẩm với Tiểu Cát Tường: “Tuổi lớn rồi cũng trở nên không thú vị, vẫn là tiểu lang quân trẻ tuổi tuấn mỹ đáng yêu hơn!”
Tiểu Cát Tường lập tức gật đầu phụ họa: Vậy công chúa cứ tiếp tục tìm tiểu lang quân khác đi!
Doanh Đông Quân chống cằm, lẩm bẩm: “Tiếc là bổn cung ngủ lâu quá, không biết bây giờ trong kinh thành tiểu lang quân nào đẹp nhất, liệu có ai sánh được với Ngu lang năm xưa hay không.”
Nàng vừa dứt lời, Ngu Thuấn Thần đã quay lại, trên tay cầm một bọc vải hình vuông, nặng trịch.
Bước chân của hắn hơi khựng lại khi nghe câu nói của nàng, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên như không có gì.
Doanh Đông Quân lập tức nở nụ cười, tiếp tục trêu đùa: “Ngu lang định mang hành lý về phủ với bổn cung sao?”
Ngu Thuấn Thần không thèm để ý tới lời trêu chọc của nàng, chỉ đặt gói đồ vào tay Tiểu Cát Tường đang đứng ngây ra như gỗ.
“Thần không mang theo vật gì quý giá, gói này coi như bồi thường cho công chúa.”
Nói xong, hắn thản nhiên hành lễ, rồi xoay người lên xe ngựa, không buồn ngoảnh lại.
Tiểu Cát Tường cầm lấy bọc vải, mặt mày ngơ ngác, chẳng hiểu trong đó là gì.
Doanh Đông Quân tò mò liếc nhìn bọc vải lớn kia, ra hiệu cho Tiểu Cát Tường mở ra xem. Đúng lúc này, bà tử đánh xe bên ngoài run rẩy bẩm báo: “Công chúa, xa phu của Ngu đại nhân tới hỏi, liệu có thể để xe của đại nhân nhà hắn đi trước không? Đại nhân của hắn đang vội về tiếp khách.”
Tiểu Cát Tường lạnh lùng liếc ra ngoài xe. Xa phu của Ngu gia vừa mới bò ra từ gầm xe, đầu và người dính đầy bụi đất. Chạm phải ánh mắt sắc bén của Tiểu Cát Tường, hắn chỉ biết gãi đầu cười ngây ngô.
Tiểu Cát Tường hừ lạnh: Hừ! Đây là lần đầu tiên có kẻ dám bảo công chúa nhà ta nhường đường! Lá gan to bằng trời!
Đáng tiếc, công chúa của hắn lại luôn rộng lượng với mỹ nam. Nàng thoải mái phất tay: “Vậy thì để Ngu lang đi trước đi.”
Tiểu Cát Tường: Hừ hừ!
Xa phu của Ngu gia được phép, vui mừng vái lạy Doanh Đông Quân một cái, rồi vội vàng leo lên xe ngựa, nhanh chóng rời đi.
Lúc này, Doanh Đông Quân mới sực nhớ ra điều gì đó, liền quay sang hỏi Tiểu Cát Tường: “Ngu lang cũng ở gần đây sao?”
Tiểu Cát Tường chẳng thể nào giận dỗi lâu với công chúa. Thấy nàng chủ động nói chuyện với mình, hắn lại trở về dáng vẻ hiền hòa, kiên nhẫn ra hiệu: Nơi này phong thủy tuyệt vời, lại gần hoàng cung, rất tiện cho việc lên triều. Quan to quý tộc đều thích xây phủ ở đây. Với thân phận hiện tại của Ngu đại nhân, việc định cư tại đây cũng là lẽ đương nhiên.
Doanh Đông Quân gật gù, rồi thuận tay mở bọc vải trên bàn án. Khi lớp vải dần được gỡ ra, một chiếc hộp đựng thức ăn tinh xảo hiện ra trước mắt nàng.
Nàng khựng lại một chút, rồi mở nắp hộp ra.
Ngay lập tức, một mùi hương quyến rũ xộc vào mũi, thơm đến mức khiến người ta không kìm được mà muốn nuốt nước bọt. Nhìn vào bên trong, nàng lập tức nhận ra một chiếc giò heo kho tàu được bọc trong lá sen. Trên lá sen in dấu ấn đỏ đặc trưng của Vạn Phúc Lâu.
Ngay cả Tiểu Cát Tường cũng bất ngờ khi thấy lễ bồi tội của Ngu Thuấn Thần lại là giò heo kho tàu. Hắn lập tức ngẩng đầu quan sát sắc mặt công chúa nhà mình.
Doanh Đông Quân hớn hở mở tiếp tầng thứ hai của hộp, bên trong là ba bình rượu nhỏ cỡ bàn tay. Nàng cầm một bình lên, mở nắp ngửi thử. Hương thơm thanh thanh của quế hoa thoang thoảng bay ra, dễ chịu vô cùng.
Nàng rạng rỡ nhìn Tiểu Cát Tường, tươi cười đầy đắc ý: “Ngươi xem, Ngu lang lúc nào cũng dịu dàng và chu đáo với ta như thế!”
Tiểu Cát Tường vẫn không thể chấp nhận nổi Ngu Thuấn Thần, lập tức khoa tay múa chân phản bác: Vạn Phúc Lâu đã nói rõ, giò heo kho tàu phải đặt trước một ngày mới mua được. Ngu đại nhân chắc chắn không phải thấy công chúa không mua được mới cố tình tặng, mà là đã đặt từ hôm qua để tiếp khách rồi! Vừa nãy chẳng qua chỉ là tiện tay tặng đồ để thoát thân mà thôi!
Doanh Đông Quân trợn mắt lườm hắn: “Ngươi lại vung tay vẫy chân gì đó? Bổn cung có hiểu đâu! Ngu lang chính là cố ý mua cho ta! Hừ!”
Tiểu Cát Tường bất lực buông tay.
Thôi vậy! Công chúa vui là được rồi…
***