Chương 169
***
Sau khi hôn ước với Cố Phượng Khởi được định ra, ấn tượng của Doanh Đông Quân về vị hôn phu này chỉ đơn giản là, cháu đích tôn của Cố Hiển phủ Tĩnh An Hầu, thế tử của Tĩnh An Hầu.
Ngay cả dung mạo của vị hôn phu này, nàng cũng chưa từng để tâm đến.
Mãi đến một ngày nọ, khi nàng cưỡi ngựa ra khỏi cung, đi ngang qua một con hẻm nhỏ, thì bị một tiểu lang quân chặn đường.
“Công chúa, xin dừng bước!”
Tiểu lang quân ấy dáng người cao ráo, dung mạo tuấn tú, chỉ là lúc nào cũng giữ vẻ mặt nghiêm nghị, trông không có vẻ thích cười cho lắm.
Khi đó, Doanh Đông Quân đã có danh tiếng phóng túng xa hoa trong kinh thành. Những tiểu lang quân đàng hoàng vừa nhìn thấy nàng, đừng nói là chặn đường, ngay cả liếc mắt nhìn cũng không dám, chỉ sợ vô tình lọt vào mắt vị công chúa phóng đãng này mà trở thành cấm luyến của nàng.
Vậy mà tiểu lang quân trước mặt nàng chẳng những dám cản đường, còn rõ ràng là biết thân phận của nàng.
Doanh Đông Quân liền mỉm cười trêu chọc: “Ngươi đã biết thân phận của bổn cung, còn dám chặn đường? Chẳng lẽ muốn theo bổn cung về phủ?”
Tiểu lang quân nhìn nàng, tựa như có chút tức giận, đôi mày nhíu chặt hơn.
“Công chúa cứ gặp lang quân nào thuận mắt cũng muốn mang về phủ sao?”
Doanh Đông Quân thản nhiên đáp: “Thì có gì không thể?”
Tiểu lang quân tức giận đến mức giọng nói cũng hơi cao lên: “Công chúa hành xử tùy tiện như vậy, đặt vị hôn phu tương lai ở đâu?”
Nghe câu này, Doanh Đông Quân lập tức hiểu ra thân phận của tiểu lang quân này.
Nàng mỉm cười nói: “Nếu phu quân thích, cũng có thể mang người về phủ mà, nam nhân trên đời chẳng phải đều như vậy sao?”
“Nực cười!” Tiểu lang quân tức đến đỏ cả mặt, “Ta không phải loại người như vậy!”
Doanh Đông Quân nhướng mày: “Thế thì có liên quan gì đến ngươi?”
Tiểu lang quân dứt khoát đáp: “Đương nhiên là có liên quan! Ta là Cố Phượng Khởi!”
“Ồ, thì ra là ngươi à.”
Doanh Đông Quân nheo mắt cười, tay vẫn thong thả xoay xoay chiếc roi ngựa trong tay, không hề có chút xấu hổ nào vì những lời mình vừa nói.
Tiểu lang quân thẳng lưng, nghiêm túc nói: “Nếu công chúa thừa nhận hôn ước với Cố mỗ, vậy xin công chúa từ nay về sau đừng tùy tiện trêu chọc các lang quân nữa. Bởi vì Cố Phượng Khởi ta cũng sẽ không làm chuyện như vậy để công chúa mất mặt! Nếu công chúa không hài lòng với cuộc hôn nhân này, Cố mỗ nguyện theo công chúa vào cung gặp thánh thượng, xin Người thu hồi mệnh lệnh!”
Khi đó, Doanh Đông Quân suy nghĩ một lát, rồi rất sảng khoái gật đầu đáp: “Được thôi.”
Nàng cũng không nói là đồng ý sẽ không trêu chọc lang quân nữa, hay là đồng ý hủy bỏ hôn ước này.
Thế nhưng, thiếu niên Cố Phượng Khởi lại tự động mặc định rằng nàng chấp nhận điều trước.
Hắn không nhịn được mà nở một nụ cười nhàn nhạt, nhưng rất nhanh sau đó, hắn như nhớ ra điều gì, khóe môi khẽ nhếch lên lại rơi xuống.
“Nghe nói công chúa nuôi một thiếu niên tuyệt sắc bên ngoài cung. Mong công chúa sớm thu xếp ổn thỏa, đừng để Cố mỗ phải tự mình ra tay.”
Cố Phượng Khởi nghiêm túc nói xong, không chờ Doanh Đông Quân phản ứng, liền xoay người rời đi.
Mới đi được mấy bước, hắn vừa hay thấy bên đường có một cây gậy gỗ to cỡ cánh tay.
Hắn làm như vô tình dùng chân hất cây gậy lên, sau đó nhẹ nhàng đá một cái.
Cây gậy bay thẳng về phía góc tường, cắm phập vào trong, ít nhất phải sâu đến một bàn tay.
“Công chúa, cẩn thận dưới chân.”
Cố Phượng Khởi quay đầu, liếc nàng một cái đầy hàm ý, sau đó sải bước rời đi.
Doanh Đông Quân ngẩn người trong chốc lát, rồi không nhịn được bật cười.
Nàng liếc nhìn cây gậy cắm sâu vào tường: Cố công tử nào muốn nhắc nàng cẩn thận dưới chân, rõ ràng là đang uy hiếp trắng trợn nàng mà!
Chậc!
Thiếu niên dung mạo tuyệt thế mà Cố Phượng Khởi nhắc đến, chính là Ngu Thuấn Thần.
Chỉ là, còn chưa đợi đến lúc Cố tiểu lang quân trổ tài đá gậy gỗ trước mặt Ngu tiểu lang quân, thì Ngu tiểu lang quân đã biết chuyện công chúa có hôn ước với người khác, nên chủ động rời đi.
Tiếng hoan hô cổ vũ kéo Doanh Đông Quân trở về thực tại, nàng đưa mắt nhìn hai người trên trường săn.
Hơn hai mươi con thỏ được thả ra lúc đầu giờ đây đã bị bắn chết gần hết, chỉ còn lại mấy con chạy xa.
Cố Phượng Khởi và Phạm Tất Anh đều tập trung cao độ, tốc độ bắn tên càng lúc càng nhanh.
Trận đấu này không chỉ so về độ chính xác, mà còn là một cuộc cạnh tranh về tốc độ.
Tiểu hoàng đế rướn cổ, chăm chú dõi theo những mũi tên mà Cố Phượng Khởi bắn ra.
Mỗi khi hắn bắn trúng một con, ánh mắt hoàng đế nhỏ lại sáng lên vài phần, cho đến khi trên sân chỉ còn lại một con thỏ cuối cùng.
Cố Phượng Khởi và Phạm Tất Anh đồng thời giương cung, ngắm chuẩn vào nó.
“Vút! Vút!”
Hai mũi tên đồng thời xé gió lao đi.
Không ngờ rằng, ngay trước khi cùng lúc xuyên qua con thỏ, hai mũi tên lại va vào nhau giữa không trung, phát ra một tiếng “choang” giòn giã.
Mọi người đều cho rằng cả hai mũi tên sẽ rơi xuống đất.
Phạm Tất Anh phản ứng cực nhanh, ngay lập tức rút thêm một mũi tên, định nhân lúc Cố Phượng Khởi chưa kịp hành động mà bắn chết con thỏ kia.
Nhưng không ngờ, sau khi va chạm với tên của Phạm Tất Anh, mũi tên của Cố Phượng Khởi dù bị chệch hướng, vẫn tiếp tục lao thẳng về phía con thỏ duy nhất còn sống.
Cuối cùng, nó đâm trúng ngay giữa đầu con thỏ.
Lực bắn mạnh đến mức con thỏ bị kéo theo, bay thêm nửa trượng rồi mới rơi xuống bãi cỏ.
Tiểu hoàng đế vẫn luôn dõi theo từng mũi tên, xác nhận Cố Phượng Khởi đã bắn trúng con thỏ liền phấn khích nhảy bật dậy khỏi ghế, suýt nữa thì ngã, may mà có thị vệ bên cạnh nhanh tay đỡ lại.
Phạm Tất Anh nhìn mũi tên vừa rút ra của mình, thở dài một hơi, nhưng vẫn tươi cười nói với Cố Phượng Khởi: “Tài bắn cung của Cố đại tướng quân quả thực xuất thần nhập hóa, hôm nay Phạm mỗ đúng là múa rìu qua mắt thợ rồi.”
Cố Phượng Khởi hạ cung xuống, trên mặt không hề có chút đắc ý hay vui mừng vì giành chiến thắng.
Hắn chỉ lạnh nhạt nói: “Phạm công tử quá khiêm tốn rồi. Ai thắng ai thua, vẫn phải đợi kết quả cuối cùng mới biết được.”
“Cố ái khanh! Cố ái khanh!”
Tiểu hoàng đế vui vẻ vẫy tay gọi Cố Phượng Khởi.
Cố Phượng Khởi gật đầu với Phạm Tất Anh, sau đó đi về phía hoàng đế.
Phạm Tất Anh cũng hạ cung, bước theo sau hắn.
“Cố ái khanh, ngươi thắng rồi có phải không?”
Tiểu hoàng đế không kìm được hỏi ngay khi Cố Phượng Khởi đến gần.
“Phải đợi đếm xong số mũi tên mới biết được kết quả.” Cố Phượng Khởi vẫn nghiêm túc đáp.
Phạm Tất Anh thì quay sang Doanh Đông Quân, tiếc nuối nói: “Công chúa, tài bắn cung của Cố tướng quân quá cao siêu, Phạm mỗ e rằng khả năng thắng của hắn lớn hơn, hôm nay sợ rằng khó mà không phụ lòng tin của công chúa rồi.”
Cố Phượng Khởi nhìn về phía Doanh Đông Quân, vốn tưởng nàng sẽ căng thẳng hoặc thất vọng.
Nhưng không, nàng vẫn tươi cười như trước, như thể không hề bận tâm đến kết quả.
“Bổn cung biết Phạm lang quân đã cố hết sức, vừa rồi trận đấu thực sự rất đặc sắc.”
Tiểu hoàng đế không nhịn được nhắc nhở: “Đại hoàng tỷ, nếu tỷ thua, thì phải dọn ra khỏi phủ công chúa đấy, không được lật lọng đâu nhé!”
Doanh Đông Quân liếc hoàng đế nhỏ một cái, khẽ cười: “Bệ hạ nói vậy là sao? Chẳng lẽ bổn cung trông giống người thua mà không chịu nhận sao?”
Tiểu hoàng đế đắc ý nói: “Vậy thì tốt!”
Lúc này, các thị vệ đã thu thập toàn bộ xác thỏ về, phân loại theo màu sắc trên đuôi tên.
Một đống tên có đuôi nhuộm đỏ, là của Phạm Tất Anh. Một đống khác có lông đuôi nhuộm đen, là của Cố Phượng Khởi.
“Mau đếm xem!”
Tài bắn cung của Phạm Tất Anh cũng không hề kém, nên thoạt nhìn hai đống tên không chênh lệch bao nhiêu.
Tiểu hoàng đế sốt ruột thúc giục.
***