Đông Quân – Chương 168

Chương 168

***

Nghe vậy, Tiểu Hoàng Đế cười gian xảo: “Cược của trẫm để Hoàng tỷ tùy ý chọn, vậy cược của Hoàng tỷ chẳng phải cũng nên để trẫm chọn hay sao?”

Doanh Đông Quân nghĩ ngợi một chút, rồi gật đầu: “Như vậy rất công bằng. Không biết Bệ hạ muốn thần thiếp đặt gì làm cược?”

Tiểu Hoàng Đế trầm tư hồi lâu, bỗng nhiên nói: “Trẫm nghe nói phủ công chúa của Hoàng tỷ là do phụ hoàng khi còn sống đích thân chọn đất, không chỉ vậy, ngay cả bản vẽ cũng do phụ hoàng tự tay phác thảo. Trẫm đã sớm muốn đến xem thử, đáng tiếc trước nay vẫn chưa có cơ hội xuất cung.”

Doanh Đông Quân cười nhạt: “Nếu Bệ hạ không chê, Thừa Bình nhất định sẽ dẫn toàn phủ nghênh đón.”

Tiểu Hoàng Đế lắc đầu: “Sau này trẫm mới nghe mẫu hậu nói, trẫm thân là thiên tử, không thể tùy tiện đến phủ đệ của người khác. Chi bằng thế này đi, Hoàng tỷ lấy phủ công chúa ra làm cược. Nếu Hoàng tỷ thua, thì phải dọn ra khỏi phủ! Nhưng Hoàng tỷ yên tâm, đến lúc đó trẫm sẽ ban cho tỷ một phủ khác, tuy rằng chắc chắn không thể so được với nơi mà phụ hoàng đích thân chọn.”

Nụ cười trên mặt Doanh Đông Quân thoáng thu lại.

Tiểu Hoàng Đế nhìn nàng chằm chằm, trong mắt lộ ra tia ác ý xen lẫn đắc ý.

Hắn cũng không ngốc. Sở dĩ chịu lấy Xích Tiêu kiếm ra làm cược, là vì hắn cũng có thứ muốn đoạt từ tay Đại Hoàng tỷ. Tiểu Hoàng Đế sẽ không thừa nhận rằng lý do hắn ghét người tỷ tỷ này, thực ra là vì ghen tị.

Nhưng đúng là hắn ghen tị.

Lúc phụ hoàng còn sống, hắn đã luôn muốn có được sự yêu thương của người. Nhưng mỗi lần gặp hắn, phụ hoàng chỉ luôn nghiêm mặt, nhiều nhất cũng chỉ hỏi han vài câu về bài vở, rồi liền phất tay cho lui.

Hắn lớn đến sáu tuổi, phụ hoàng chưa từng ôm hắn một lần, thậm chí ngay cả nắm tay cũng chưa từng.

Hắn từng nghĩ có lẽ bản tính phụ hoàng vốn là như vậy, bởi vì phụ hoàng không chỉ lạnh nhạt với hắn, mà ngay cả với Cát An hoàng tỷ cũng thờ ơ chẳng mấy quan tâm.

Nhưng có một lần, hắn vô tình nghe một vị thái giám lớn tuổi trò chuyện với người khác, kể rằng khi Đại Hoàng tỷ còn nhỏ, phụ hoàng luôn bế nàng dạo khắp hoàng cung, kiên nhẫn dạy nàng bập bẹ tập nói, còn cúi người đỡ nàng chập chững tập đi.

Sau này khi Đại Hoàng tỷ đã biết đi, phụ hoàng ngày ngày dẫn nàng theo bên cạnh, tự mình dạy nàng viết chữ, vẽ tranh, đọc sách, cưỡi ngựa, đánh cờ… Chỉ cần là thứ phụ hoàng biết, người đều tận tay truyền dạy cho nàng. Khi đó, ngay cả triều thần cũng từng thì thầm sau lưng, nói rằng phụ hoàng là một phụ thân hết mực từ ái.

Từ giây phút đó, hắn đã bắt đầu căm ghét người tỷ tỷ mà hắn chưa từng gặp mặt kia.

Về sau, hắn đã thử dùng đủ mọi cách để lấy lòng phụ hoàng, muốn chứng minh với người rằng hắn giỏi hơn Đại Hoàng tỷ. Nhưng cho đến khi phụ hoàng qua đời, ánh mắt người nhìn hắn vẫn chỉ nhàn nhạt, xa cách.

Như thể cả đời này, phụ hoàng chỉ có duy nhất một nữ nhi, còn nhi tử nhỏ là hắn chỉ là một kẻ xa lạ không đáng bận tâm.

“Cược hay không cược? Đại Hoàng tỷ sẽ không phải là không dám cược đấy chứ?” Tiểu Hoàng Đế thấy Doanh Đông Quân im lặng, cố ý khiêu khích.

Trước lời khích tướng của Tiểu Hoàng Đế, Doanh Đông Quân chỉ cười nhạt, bình thản đáp: “Cược chứ, sao có thể phụ lòng hứng thú của Bệ hạ.”

Tiểu Hoàng Đế thấy kế sách thành công, không nhịn được nở nụ cười lộ ra chiếc răng cửa sún.

“Vậy được, không biết Hoàng tỷ định đặt cược vào ai?” Tiểu Hoàng Đế hỏi xong, còn chưa đợi nàng trả lời đã nói tiếp, “Trẫm thấy Hoàng tỷ tốt nhất đừng đặt cược vào Cố ái khanh, kẻo đến lúc đó dì mẫu của trẫm lại không vui.”

Tiểu Hoàng Đế tuy nhỏ tuổi nhưng tâm tư không hề đơn giản. Hắn biết rõ Đại Hoàng tỷ từng có hôn ước với Cố Phượng Khởi, cũng biết dì mẫu Tiêu Huệ Nương trước nay vẫn luôn không vừa mắt Đại Hoàng tỷ.

Những người xung quanh nghe Tiểu Hoàng Đế nói vậy, không nhịn được bật cười.

Cố Phượng Khởi có chút lúng túng, nhưng may mà khuôn mặt hắn vẫn luôn lạnh nhạt, nên dù có bối rối cũng chẳng ai nhìn ra.

Doanh Đông Quân cười như không cười, lướt mắt nhìn Tiểu Hoàng Đế.

Trong lòng nàng thầm nghĩ: Đứa trẻ này không chỉ có tướng mạo giống người nhà họ Tiêu, mà ngay cả tâm cơ cũng giống hệt bọn họ. Thật đáng ghét.

Nàng muốn dạy dỗ hắn, dạy hắn làm người, một người tốt.

“Nếu Bệ hạ đã chọn Cố đại tướng quân…” Doanh Đông Quân hờ hững nói, “Vậy ta sẽ đặt cược vào công tử nhà Phạm gia.”

Phạm Tất Anh mỉm cười, chắp tay hành lễ với Doanh Đông Quân, ôn hòa nói: “Đa tạ Trưởng công chúa tín nhiệm, Phạm mỗ nhất định sẽ dốc toàn lực.”

Tiểu Hoàng Đế hừ lạnh một tiếng, quay sang nhìn Cố Phượng Khởi, nghiêm túc căn dặn: “Cố ái khanh, ngươi không được vì nể tình xưa mà cố tình thua đâu đấy, đó chính là tội khi quân!”

Tiểu Hoàng Đế rất tin tưởng vào tài bắn cung của Cố Phượng Khởi. Hắn từng nghe dì mẫu nói Cố Phượng Khởi có thể bách bộ xuyên dương, lại từng nghe mẫu hậu kể rằng tài cưỡi ngựa bắn cung của Cố Phượng Khởi cực kỳ xuất sắc.

Dù Phạm Tất Anh có giỏi thế nào, cũng sao có thể sánh với Đại tướng quân Phi Kỵ vệ?

Hôm nay, hắn nhất định phải khiến Đại Hoàng tỷ dọn ra khỏi phủ công chúa! Những gì phụ hoàng đã cho nàng, hắn đều muốn nghĩ cách đoạt lại.

Cố Phượng Khởi mặt không cảm xúc hành lễ, đáp: “Thần sẽ không nương tay.”

Hắn hiểu rất rõ, nếu hôm nay mình thua Phạm Tất Anh, thì chỉ dựa vào mấy câu nói của Tiểu Hoàng Đế vừa rồi, ngày mai nhất định sẽ có tin đồn hắn vẫn chưa quên được Trưởng công chúa.

Khi đứng dậy, Cố Phượng Khởi liếc nhìn Doanh Đông Quân một cái. Trong ánh mắt ấy có một tia cảm xúc phức tạp, thậm chí còn thấp thoáng nét áy náy khó nhận ra.

Thế nhưng, ánh mắt Doanh Đông Quân lại chẳng hề đặt trên người hắn. Nàng nhìn về phía hai chiếc lồng lớn do thị vệ khiêng tới, trong lồng có ít nhất hai, ba mươi con thỏ.

Nàng hỏi: “Vậy làm sao phân thắng bại?”

Phạm Tất Anh đáp: “Có thể thả cả hai lồng thỏ cùng lúc. Phạm mỗ và Đại tướng quân Cố sẽ đứng ở vị trí quy định để săn bắn. Cuối cùng, ai hạ gục được nhiều con hơn thì người đó thắng.”

Tiểu Hoàng Đế vỗ tay cười: “Được, cứ so tài như vậy đi!”

Doanh Đông Quân suy nghĩ một chút rồi nói: “Chỉ tính số lượng thôi sao? Những con thỏ này kích thước không đồng đều, có con chạy nhanh, có con chạy chậm. Những con lớn và chạy chậm chẳng phải sẽ dễ bắn hơn à?”

Phạm Tất Anh mỉm cười đáp: “Điện hạ, săn bắn khác với bắn bia. Không chỉ cần kỹ thuật, mà còn phải có mắt nhìn và vận may.”

Doanh Đông Quân gật đầu ra vẻ lĩnh hội: “Thì ra là vậy, bổn cung không rành mấy thứ này.”

Tiểu Hoàng Đế liếc nàng một cái, hừ nhẹ: “Đã không hiểu thì đừng nói lung tung, cứ đứng nhìn là được!”

Doanh Đông Quân nheo mắt cười: “Được thôi.”

Tiểu Hoàng Đế vẫy tay ra hiệu: “Bắt đầu đi!”

“Tuân chỉ!”

Phạm Tất Anh và Cố Phượng Khởi cùng hành lễ, nhận lấy cung tên từ tay thị vệ, kiểm tra một lượt xác nhận không có vấn đề gì, sau đó bước ra giữa trường săn.

Doanh Đông Quân nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng bổn cung vẫn cảm thấy bắn mấy con thỏ chạy chậm sẽ chiếm lợi thế hơn…”

Cố Phượng Khởi đi ngang qua nàng, thoáng liếc nhìn một cái.

Khi Phạm Tất Anh và Cố Phượng Khởi đã vào vị trí, tất cả đã sẵn sàng, Tiểu Hoàng Đế phất tay với thị vệ canh giữ lồng thỏ.

Thị vệ lập tức mở lồng, thả tất cả thỏ ra.

Hai, ba chục con thỏ vừa được thả liền lập tức tản ra, chạy toán loạn về các hướng khác nhau.

Phạm Tất Anh ngay lập tức giương cung, bắt đầu săn bắn.

Cố Phượng Khởi cũng không hề chậm hơn. Chỉ là khi mũi tên của hắn nhắm vào một con thỏ chạy hơi chậm, động tác bỗng khựng lại một chút.

Sau đó, hắn lập tức nâng cung, dứt khoát bắn xuyên con thỏ chạy xa nhất, ghim chặt nó xuống đất.

Doanh Đông Quân nhìn động tác của Cố Phượng Khởi, khóe môi bất giác cong lên.

Vẫn là vị Cố công tử của ngày trước, kiêu ngạo đến tận xương tủy.

***

Chương 169

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *