Đông Quân – Chương 167

Chương 167

***

“Cố ái khanh, khanh ra tỷ thí với hắn một trận đi!” Tiểu Hoàng Đế chỉ vào Phạm Tất Anh.

Cố Phượng Khởi liếc nhìn Phạm Tất Anh một cái, hơi nhíu mày: “Bệ hạ, thần tập võ từ nhỏ, nếu trên trường bắn cùng một thư sinh so tài bắn cung, e là không thỏa đáng.”

Không phải Cố Phượng Khởi kiêu ngạo, mà thực tế, tài bắn cung của Phạm Tất Anh dĩ nhiên được coi là xuất sắc trong số những người bình thường. Nhưng với người như Cố Phượng Khởi, người đã rèn luyện võ nghệ từ nhỏ, thì những kỹ thuật ấy chẳng qua cũng chỉ là trò biểu diễn mà thôi. Nếu hắn đấu với Phạm Tất Anh, dù có thắng cũng chẳng phải chuyện đáng tự hào.

Phạm Tất Anh lại chỉ cười, thong thả đáp: “Nói là tỷ thí bắn cung, thực ra cũng chỉ là góp vui với Bệ hạ mà thôi. Chỉ để thêm phần thú vị, Cố tướng quân không cần quá bận tâm.”

Tiểu Hoàng Đế gật đầu, rồi không hài lòng mà liếc nhìn Cố Phượng Khởi: “Trẫm bảo khanh đi thì khanh cứ đi! Dù có thua trẫm cũng không phạt khanh đâu!”

Cố Phượng Khởi biết nếu từ chối nữa thì e rằng sẽ khiến tất cả mọi người khó xử, đành bất đắc dĩ nhận lệnh: “Thần tuân chỉ.”

Lúc này, Tiểu Hoàng Đế mới hài lòng.

“Đại Hoàng tỷ, tỷ nói xem giữa hai người họ ai lợi hại hơn?” Tiểu Hoàng Đế quay sang hỏi Doanh Đông Quân.

Thị vệ đã mang thỏ tới, Cố Phượng Khởi và Phạm Tất Anh vừa định cầm lấy cung thì nghe vậy liền dừng lại, đồng loạt nhìn về phía Doanh Đông Quân.

Nhưng nàng chẳng nhìn ai cả, chỉ khẽ mỉm cười: “Cố tướng quân và Phạm công tử đều có bản lĩnh, bổn cung nhất thời cũng không đoán được. Huống hồ, điều thú vị của tỷ thí chẳng phải nằm ở kết quả khó lường hay sao?”

Tiểu Hoàng Đế không chịu bỏ qua: “Trẫm không nghĩ vậy! Hay là thế này đi, trẫm với Hoàng tỷ mỗi người chọn một người, đặt cược một phen?”

Doanh Đông Quân thầm nghĩ: Tên nhóc này thật phiền phức, thật muốn thay phụ hoàng mẫu hậu hắn đánh một trận.

“Trẫm cược cái này!” Tiểu Hoàng Đế nhìn quanh người mình, rồi tháo miếng ngọc bội bên hông xuống, giơ lên trước mặt Doanh Đông Quân, “Thế nào?”

Doanh Đông Quân liếc mắt nhìn một cái, khẽ cười nhưng lại nói: “Chẳng có gì hay cả.”

Tiểu Hoàng Đế tức giận đến phồng má: “Tỷ…”

Doanh Đông Quân trêu chọc: “Ngọc bội của Bệ hạ khắc rồng, dù bổn cung có thắng cũng không dám lấy. Hay là Bệ hạ muốn tay không bắt sói?”

Miếng ngọc bội này có khắc hoa văn rồng, thoạt nhìn có chút giống miếng long văn bội kia. Có lẽ vì Thái Hậu không tìm thấy long văn bội thật nên mới sai người chế tác một chiếc khác cho Tiểu Hoàng Đế đeo. Ngọc đẹp, điêu khắc tinh xảo, nhưng trong mắt Doanh Đông Quân, chẳng qua cũng chỉ là một món hàng giả.

Tiểu Hoàng Đế không ngờ nàng lại nói vậy, thoáng sững sờ, nhưng rất nhanh đã nói tiếp: “Vậy tỷ muốn gì? Trong khố phòng của trẫm có đủ mọi thứ, tùy tỷ chọn!”

Doanh Đông Quân nhìn Tiểu Hoàng Đế đang cố gắng tỏ ra có khí thế của bậc đế vương, lại nghĩ đến mẫu thân đa nghi của hắn, bỗng cảm thấy hắn cũng không đến nỗi đáng ghét lắm.

“Bệ hạ nếu thua, thật sự để ta tùy ý chọn?” Doanh Đông Quân nhướng mày hỏi.

Tiểu Hoàng Đế cảm thấy mình bị xem thường, lập tức ngẩng cao cằm, định mở miệng, nhưng Cố Phượng Khởi ở bên cạnh liền vội vàng lên tiếng nhắc nhở: “Bệ hạ, thiên tử nội khố là chuyện quan trọng, không thể đem ra đùa giỡn được.”

Cố Phượng Khởi lo rằng Doanh Đông Quân sẽ đưa ra yêu cầu gì quá đáng, đến lúc đó, hắn khó mà ăn nói với Thái Hậu.

Doanh Đông Quân thở dài: “Cố Đại tướng quân nói có lý. Bệ hạ hay là trước tiên đi thỉnh ý chỉ của Thái hậu nương nương đã? Bằng không, thần thiếp cũng không dám đánh cược với Bệ hạ đâu.”

Tiểu Hoàng Đế tức đến chết đi được, cảm thấy uy nghiêm đế vương của mình đã bị khiêu khích nghiêm trọng. Cậu đập mạnh xuống tay vịn ghế, đến mức lòng bàn tay cũng đỏ lên: “Đó là khố phòng của trẫm! Đồ trong đó đều là của trẫm! Trẫm muốn xử trí thế nào thì xử trí thế ấy! Đại Hoàng tỷ, tỷ muốn cược gì cứ nói, trẫm là thiên tử, nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói ra thì tuyệt đối không hối hận!”

Cố Phượng Khởi nhíu mày chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.

Doanh Đông Quân ra vẻ khó xử: “Thôi bỏ đi thì hơn.”

Tiểu Hoàng Đế giận dữ quát: “Tỷ dám kháng chỉ?”

“Không dám, không dám.” Doanh Đông Quân vội vàng trấn an hắn, “Ôi! Thôi vậy, nếu Bệ hạ đã muốn cược, thần thiếp cũng chỉ đành tuân chỉ.”

“Thế còn nghe được!” Tiểu Hoàng Đế hừ một tiếng, lúc này mới nguôi giận.

Doanh Đông Quân nói: “Nếu Bệ hạ thua, vậy ban cho thần thiếp thanh Xích Tiêu kiếm, thế nào?”

Cố Phượng Khởi giật mình, lập tức nói: “Bệ hạ! Tuyệt đối không được!”

Tiểu Hoàng Đế nghi hoặc nhìn hắn: “Chẳng qua chỉ là một thanh kiếm, cớ gì ái khanh phản ứng mạnh như vậy?”

Tiểu Hoàng Đế vẫn còn nhỏ, dù nắm giữ khố phòng nhưng chưa chắc đã biết hết những vật báu trong đó. Đây là lần đầu tiên hắn nghe đến thanh Xích Tiêu kiếm này.

Cố Phượng Khởi nghiêm túc đáp: “Xích Tiêu kiếm từng là bội kiếm của Thái Tổ Bệ hạ, có thể chém nghịch thần, trảm gian nịnh. Người cầm thanh kiếm này có quyền tiên trảm hậu tấu. Bệ hạ, thanh kiếm này vô cùng quan trọng, không thể dễ dàng ban cho người khác!”

Nghe vậy, Tiểu Hoàng Đế cũng bắt đầu do dự.

Doanh Đông Quân liếc nhìn Cố Phượng Khởi, cười nhạt: “Thời Thái Tổ, Xích Tiêu kiếm từng được đặt trong Thượng Phương, gọi là Thượng Phương kiếm, quả thực có quyền chém nghịch thần, trảm gian nịnh. Nhưng đến triều của Hoàng tổ phụ ta, Xích Tiêu kiếm không biết vì sao đã hoen gỉ, đừng nói là giết người, ngay cả cắt giấy cũng thấy khó khăn. Hoàng tổ phụ liền lệnh Thiếu Phủ tự đúc lại một thanh Huyền Long kiếm khác, còn thanh Xích Tiêu thì bị cất vào khố phòng. Nói cách khác, nó sớm đã không còn là thanh Thượng Phương kiếm năm xưa nữa.”

Cố Phượng Khởi nhìn nàng, ánh mắt trầm xuống: “Nếu nó không còn là Thượng Phương kiếm, vì sao công chúa vẫn muốn có nó?”

Doanh Đông Quân vô tội nói: “Dù Xích Tiêu Kiếm không thể dùng để giết người, nhưng nó vẫn có vài phần uy thế. Kẻ bình thường không dám động vào người cầm kiếm này. bổn cung sợ chết, muốn giữ bên mình để phòng thân, không được sao?”

Cố Phượng Khởi nhìn Doanh Đông Quân, không nói gì, dường như đang cân nhắc xem lời nàng nói có thật không.

Doanh Đông Quân nhìn Tiểu Hoàng Đế, cười nhạt: “Bệ hạ rốt cuộc có muốn cược không? Nếu không, thần thiếp về đây.”

Tiểu Hoàng Đế dù còn nhỏ nhưng tâm tư rất nhiều. Hắn liếc nhìn Doanh Đông Quân, sau đó vẫy tay gọi Cố Phượng Khởi lại gần.

Cố Phượng Khởi bước đến bên cạnh, theo ý hắn mà cúi xuống, ghé tai lắng nghe.

Tiểu Hoàng Đế thì thầm: “Nếu trẫm ban thanh Xích Tiêu kiếm cho Đại Hoàng tỷ, sau này trẫm thấy tỷ ấy không vừa mắt, thanh kiếm đó có cản trẫm giết tỷ ấy không?”

Cố Phượng Khởi nghe Tiểu Hoàng Đế nói đến chuyện giết tỷ ruột mình với giọng điệu hờ hững như vậy, trong lòng không khỏi có chút phức tạp.

“Không thể. Quyền lực của thiên tử chí cao vô thượng, một thanh kiếm han gỉ không thể ngăn cản được.” Cố Phượng Khởi trầm giọng đáp.

Tiểu Hoàng Đế lại hỏi: “Vậy tỷ ấy có thể dùng thanh Xích Tiêu kiếm đó để đối đầu với mẫu hậu của trẫm không?”

Cố Phượng Khởi khựng lại một chút, rồi đáp: “Không thể. Chỉ có thanh kiếm được đặt trong Thượng Phương mới thực sự là Thượng Phương kiếm.”

Tiểu Hoàng Đế nghe xong, đã có được đáp án mình muốn, liền phất tay áo, sau đó nhìn Doanh Đông Quân: “Được, trẫm đồng ý! Nếu trẫm thua, thanh Xích Tiêu kiếm sẽ thuộc về Hoàng tỷ!”

Doanh Đông Quân cười rạng rỡ: “Tốt, vậy thần thiếp xin cùng Bệ hạ đánh cược.”

***

Chương 168

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *