Chương 164
***
Doanh Đông Quân không để ý đến nàng ta, chỉ liếc nhìn Thái hậu, rồi khẽ thở dài.
“Xem ra Thái hậu nương nương vì quá nhân từ, nên không thể công bằng xử lý chuyện này rồi. Thôi vậy, ta cũng không làm khó nương nương nhân từ nữa, ta vẫn nên đi tìm Thái hoàng thái hậu, nhờ người chủ trì công đạo cho ta thì hơn. Dù sao, Thái hoàng thái hậu vẫn luôn thương ta.”
Dứt lời, Doanh Đông Quân thực sự xoay người rời đi.
Tiêu Huệ Nương hoảng hốt, vội vàng nhìn sang Thái hậu.
Nàng ta biết chuyện Ngọc Thiền hôm nay tốt nhất nên kết thúc ngay trong điện này. Nếu để Thái hoàng thái hậu nhúng tay vào, bất kể cuối cùng có tra ra điều gì hay không, Thái hậu cũng đừng mong thoát khỏi liên can.
Thái hoàng thái hậu là người mà dù không có gió cũng có thể dậy sóng ba phần!
Tiêu thái hậu tức giận đến mức không nhịn được mà ném mạnh chén trà xuống đất, lạnh giọng quát: “Đứng lại!”
Nhưng nếu Doanh Đông Quân mà nghe lời nàng ta, thì đã không phải là Doanh Đông Quân. Trưởng công chúa coi như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục bước đi.
Mọi người hôm nay đúng là được mở rộng tầm mắt, trước nay chưa từng thấy ai ngang ngược không sợ chết hơn Trưởng công chúa.
Vẫn là Tô thái phi, người khéo léo trong việc hòa giải, vội vàng đứng dậy chạy lên, túm chặt lấy cánh tay của Doanh Đông Quân, vừa cười vừa nói: “Ôi chao, xem xem tính khí của Trưởng công chúa kìa! Công chúa tưởng mình vẫn còn là tiểu hài tử sao, hễ bị ấm ức là lại chạy đi mách tổ mẫu à?”
Doanh Đông Quân giãy không thoát khỏi tay Tô thái phi, đành dừng lại, lạnh giọng nói: “Bổn cung chẳng qua chỉ muốn một câu công đạo.”
Tô thái phi ôn tồn khuyên nhủ: “Vậy thì Trưởng công chúa lại càng không thể rời đi! Thái hậu nương nương là người công bằng nhất! Công chúa thử nghĩ xem, tuy rằng không thể chỉ nghe lời của Niệm Ngư mà khẳng định nàng ta vô tội, nhưng công chúa cũng đâu có chứng cứ để nói rằng chính nàng ta đã làm? Chẳng lẽ chỉ vì một câu nghi ngờ của công chúa mà định tội nàng ta mưu sát công chúa sao? Đó là trọng tội, có thể mất mạng đấy!”
Doanh Đông Quân nhướng mày, giễu cợt nói: “Vậy tức là bổn cung chỉ có thể tự nhận xui xẻo?”
“Sao có thể chứ! Hôm nay công chúa thực sự chịu thiệt thòi lớn mà.” Tô thái phi suy nghĩ một chút, rồi nhìn về phía Tiêu thái hậu, lặng lẽ ra hiệu cho nàng ta. “Thái hậu à, thần thiếp nói một câu công bằng, chuyện này quả thực không thể cứ vậy mà bỏ qua. Trưởng công chúa chịu ấm ức lớn như vậy, nhất định phải được bồi thường thích đáng, nếu không ngay cả thần thiếp cũng thấy không đành lòng.”
Doanh Đông Quân liếc nhìn Tô thái phi một cái, không nói gì.
Tiêu thái hậu trong lòng đầy tức giận, nhưng lúc này nàng đã bình tĩnh hơn nhiều. Nàng ta hiểu rằng chuyện này phải nhanh chóng giải quyết, không thể để Thái hoàng thái hậu nhúng tay vào.
Thái hậu hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Thái phi nói phải. Niệm Ngư nhặt được Ngọc Thiền của Trưởng công chúa mà không trả lại, khiến công chúa chịu oan ức, suy cho cùng vẫn là do ai gia quản giáo không nghiêm. Ai gia đúng là nên bồi thường công chúa cho thỏa đáng.”
Còn chuyện này, sau hôm nay nàng sẽ tính toán với Doanh Đông Quân một cách đàng hoàng. Nghĩ đến đây, trong lòng Thái hậu thoáng hiện lên một nụ cười lạnh.
Doanh Đông Quân đẩy tay Tô thái phi ra, xoay người nhìn Thái hậu, thở dài: “Ta cũng là bị cơn giận làm mờ lý trí, chẳng phải cố ý đối nghịch với nương nương. Vừa rồi suýt bị con ưng đó mổ mù mắt, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn, khó tránh có chút kích động.”
Mọi người thấy Trưởng công chúa đột nhiên thay đổi thái độ, kinh ngạc không thôi, bất giác nghĩ, hóa ra đối phó với Trưởng công chúa phải thuận theo nàng mới được sao?
Tô thái phi cười nói: “Ta đã biết mà, Trưởng công chúa của chúng ta cũng là người hiểu lý lẽ. Nếu công chúa có yêu cầu gì về bồi thường, không ngại nói ra đi.”
Doanh Đông Quân nhìn Tiêu thái hậu, mỉm cười nói: “Nương nương nói muốn bồi thường, ta lại thấy không cần thiết.”
Tiêu thái hậu nghe vậy thì nhíu mày. Nàng ta không tin Doanh Đông Quân đột nhiên trở nên rộng lượng như vậy, Doanh Đông Quân từ trước đến nay còn chẳng biết viết bốn chữ ‘rộng lượng bao dung’ ra sao.
Quả nhiên, Doanh Đông Quân tiếp lời: “Nhưng mà, Ngọc Thiền này dù gì cũng là Hoàng thượng ban thưởng, chính Hoàng thượng và nương nương đều từng nói nó trị giá một trăm vạn. Giờ nó vỡ trong tay cung nữ của nương nương, vậy ta tìm nương nương đòi lại số tiền bồi thường ấy, chẳng phải là hợp tình hợp lý sao?”
Mọi người nghe vậy không khỏi hít một hơi lạnh.
Một trăm vạn tiền, đó là con số khổng lồ!
Nhưng lời của Trưởng công chúa lại hợp tình hợp lý. Giá trị Ngọc Thiền là do chính miệng Hoàng thượng và Thái hậu nói ra, chẳng lẽ bây giờ có thể đổi ý được sao?
Niệm Ngư hoảng hốt, vội vàng lên tiếng: “Công chúa! Ngọc Thiền này không phải bị vỡ trong tay nô tỳ! Khi nô tỳ nhặt được, nó đã như vậy rồi!”
Doanh Đông Quân bật cười: “Không thể tính như vậy được. Ngươi có biết quy tắc buôn bán không? Đồ quý giá một khi đã rời khỏi tầm mắt, bên bán sẽ không chịu trách nhiệm nữa. Khi ở bãi ngựa, bổn cung đã lấy Ngọc Thiền ra xem, lúc đó nó vẫn còn nguyên vẹn, có không ít người nhìn thấy, có thể làm chứng. Bây giờ, khi nó rơi vào tay ngươi lại bị vỡ, vậy bất kể nó vỡ thế nào, cũng đều tính vào đầu ngươi. Ngươi muốn trách, thì chỉ có thể trách bản thân xui xẻo, không nên tự dưng đi nhặt nó làm gì.”
Sắc mặt Niệm Ngư trắng bệch, nàng ta run rẩy nhìn về phía Thái hậu.
Tiêu thái hậu nhìn thấy nụ cười của Doanh Đông Quân, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác lạnh lẽo. Nàng không khỏi nghi ngờ, có khi nào tất cả chuyện này đều là cái bẫy mà Doanh Đông Quân đã giăng sẵn?
Có lẽ, ngay từ đầu, Ngọc Thiền này vốn không có tác dụng gì khác, mà tất cả chỉ là màn kịch mà Doanh Đông Quân cố ý bày ra, mục đích chính là để dẫn đến tình cảnh hôm nay.
“Thái hậu nương nương… chẳng lẽ không muốn bồi thường một trăm vạn này?” Giọng Doanh Đông Quân chậm rãi vang lên, rồi nàng lại quay sang nhìn Niệm Ngư, nở nụ cười nhàn nhạt: “Nếu Thái hậu nương nương không muốn bồi thường thay cho cung nữ của mình, vậy thì chỉ có thể để nàng ta dùng mạng để đền thôi. Dù gì, một trăm vạn cũng đâu phải con số nhỏ.”
Niệm Ngư cắn chặt môi, quỳ trên mặt đất, không nói một lời, nhưng sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.
Thấy bầu không khí lại rơi vào bế tắc, Tô thái phi thăm dò: “Trưởng công chúa, một trăm vạn này… có phải hơi quá rồi không?”
Doanh Đông Quân thở dài: “Bổn cung cũng cảm thấy hơi nhiều. Nhưng mà Hoàng thượng và nương nương là lời nói gói vàng, nói Ngọc Thiền trị giá một trăm vạn, bổn cung dù có muốn giảm giá, cũng phải giữ thể diện cho nương nương và Hoàng thượng chứ!”
Tô thái phi liếc nhìn Thái hậu, lại nhẹ giọng khuyên: “Cho dù Ngọc Thiền này thật sự trị giá một trăm vạn… cũng không thể hoàn toàn đổ hết trách nhiệm lên người Niệm Ngư được.”
Doanh Đông Quân trầm ngâm một lát, sau đó hào phóng nói: “Thôi được, bổn cung cũng không phải người quá quắt. Vậy cứ để nàng ta bồi thường một nửa đi.”
Cái này mà không quá quắt ư?!
Tô thái phi nhìn Thái hậu thêm một lần nữa, rồi lại dịu giọng khuyên nhủ Doanh Đông Quân: “Trưởng công chúa, hay là như vầy, để Thái hậu ban thưởng một món đồ có giá trị tương đương Ngọc Thiền này, xem như bồi thường?”
Doanh Đông Quân bật cười, liếc nhìn Tô thái phi bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Thái phi không đi làm thương nhân, đúng là đáng tiếc. Nhưng mà… cũng không phải không được.”
Tô thái phi thấy vậy liền mừng rỡ, vội vàng khen ngợi: “Ta đã nói mà, Trưởng công chúa xưa nay luôn thấu tình đạt lý.”
“Chỉ là…” Doanh Đông Quân chậm rãi nói, nụ cười trên môi càng thêm thâm sâu, “Ngọc Thiền này dù sao cũng từng là vật yêu thích của Thái Tông Hoàng đế, trong cung những món đồ bình thường thật sự khó mà sánh được. Thôi thì, nương nương, năm mươi vạn kia ta không lấy nữa, nhưng xin hãy ban cho ta chiếc chặn giấy bằng đồng khắc hình rùa trên thư án của Cần Chính điện, xem như bồi thường đi.”
***