Đông Quân – Chương 163

Chương 163

***

Doanh Đông Quân liếc nhìn miếng Ngọc Thiền, lại cúi đầu nhìn Niệm Ngư vẫn đang lăn lộn dưới đất, kinh ngạc nói: “Không ngờ Ngọc Thiền lại ở chỗ ngươi?”

Lời này của Doanh Đông Quân khiến cả điện chợt lặng như tờ, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Tiêu thái hậu.

Lúc này, sắc mặt Tiêu thái hậu đã sớm trầm xuống, lạnh lùng nói: “Thừa Bình, ngươi náo loạn đủ chưa?”

Doanh Đông Quân thản nhiên đáp: “Vừa rồi Thái hậu nương nương nói Ngọc Thiền bị mất, muốn trị tội thần nữ. Bây giờ Ngọc Thiền đã tìm thấy, vẫn là lỗi của thần nữ. Trước mặt bao người, ngài có thể điêu ngoa đổi trắng thay đen, lấy quyền thế áp chế người khác, vậy không sợ truyền ra ngoài sẽ bị thiên hạ chê cười sao?”

Lồng ngực Tiêu thái hậu phập phồng dữ dội, suýt chút nữa bóp nát chiếc chén trong tay.

Người trong điện kẻ thì cúi đầu, kẻ thì nhìn sang chỗ khác, giả vờ như không thấy gì.

Tô thái phi gượng cười, cố gắng hòa giải: “Chuyện này… có lẽ là hiểu lầm thôi? Biết đâu chừng Ngọc Thiền là Niệm Ngư vô tình nhặt được thì sao?”

Lời giải thích này rõ ràng không có sức thuyết phục. Nếu thực sự là nhặt được, vậy tại sao khi nãy lúc Thái hậu muốn phạt Trưởng công chúa, nàng ta lại không nói ra? Những người ngồi đây đều không phải kẻ ngu dốt.

Tô thái phi cũng biết lý do này gượng ép, liền vội bổ sung: “Có lẽ sau khi nhặt được túi gấm, Niệm Ngư vội vàng trở về làm việc, nên chưa kịp xem bên trong có gì.”

Doanh Đông Quân liếc nhìn Tô thái phi, khẽ cười lạnh: “Vừa sợ làm mất ngọc bội lại sợ gây tổn thương cho người vô tội, bổn cung đã cố ý rắc thuốc bột vào mặt trong của túi gấm. Nếu không mở túi lấy thứ bên trong ra xem, tay nàng ta tuyệt đối sẽ không sưng lên như vậy.”

Nói rồi, Doanh Đông Quân xé rộng miệng túi gấm ra, cho Tô thái phi và Trương thái tần đứng gần đó nhìn. Hai người thấy bên trong thực sự còn vương lại chút bột trắng, sợ hãi đến mức lập tức ngả người ra sau, chỉ sợ thứ thuốc đó bay sang mình.

Tô thái phi vội hỏi: “Trưởng công chúa, thuốc này có giải dược không? Nếu có thì hãy giải độc cho Niệm Ngư trước đi, xem nàng ấy đau đớn đến mức này kìa.”

Trương thái tần, người vốn ít khi lên tiếng, cũng nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, Trưởng công chúa. Giải độc cho nàng ta trước, rồi hỏi cho rõ mọi chuyện.”

Doanh Đông Quân liếc nhìn Niệm Ngư, lúc này đang co quắp ôm lấy bàn tay, cả người run rẩy vì đau đớn, thản nhiên nói: “Cũng chẳng phải loại độc dược gì ghê gớm, chỉ là trông có vẻ đáng sợ thôi. Dùng nước rửa qua là được. Nếu không có nước, dùng rượu rửa cũng được.”

Tô thái phi thấy Thái hậu vẫn lạnh mặt im lặng, vội vàng sai cung nữ trong điện lấy bình rượu trên bàn tiệc mang qua rửa tay cho Niệm Ngư.

Cung nữ mang rượu tới, nhìn Niệm Ngư ngày thường đoan trang điềm tĩnh, lúc này lại đau đến mức mặt mũi méo mó, nước mắt nước mũi tèm lem, có chút nghi ngờ liệu cách này có thật sự hữu dụng hay không. Nhưng nàng ta cũng không dám nói gì, chỉ ngoắc một cung nhân khác giữ chặt Niệm Ngư, còn mình thì cầm bình rượu dội lên tay nàng ta.

Mới đổ được nửa bình, bàn tay sưng đỏ của Niệm Ngư đã nhanh chóng xẹp xuống, cơn đau cũng giảm đi rõ rệt, tiếng kêu rên dần lặng xuống, chỉ còn lại vài tiếng nấc nghẹn ngào.

Loại độc dược nhìn có vẻ đáng sợ này, quả nhiên như lời Trưởng công chúa nói, rất dễ giải.

Doanh Đông Quân thấy Niệm Ngư vẫn còn co ro không động đậy, khẽ cười lạnh: “Không còn đau nữa thì đừng giả chết nữa. Thuốc này chỉ dọa người chứ không lấy mạng ai. Nói đi, tại sao ngươi lại sai người cướp Ngọc Thiền?”

Bị Doanh Đông Quân vạch trần ngay trước mặt bao người, dù da mặt có dày đến đâu, Niệm Ngư cũng không thể giả vờ được nữa.

Nàng ta chậm rãi ngồi dậy, lấy khăn tay lau sạch nước mắt nước mũi trên mặt, chỉnh lại y phục xộc xệch, sau đó mới ngẩng lên, mắt đỏ hoe nhưng giọng nói đã bình tĩnh trở lại: “Nô tỳ không hề sai người trộm Ngọc Thiền, chỉ là vô tình nhặt được mà thôi.”

Doanh Đông Quân khẽ cười khẩy.

Niệm Ngư không để ý đến sự chế giễu của Doanh Đông Quân, mà chỉ nghiêm chỉnh quỳ xuống trước mặt Thái hậu, cung kính nói: “Thái hậu nương nương, sau khi nhặt được Ngọc Thiền, nô tỳ phát hiện nó đã vỡ. Vì biết vật này rất quý giá, sợ bị trách phạt nên nhất thời hồ đồ, chọn cách giấu đi. Nô tỳ có tội, xin nương nương trách phạt.”

Doanh Đông Quân không khỏi nhìn thị nữ bên cạnh Tiêu thái hậu với con mắt khác.

Nàng ta biết điều quan trọng nhất bây giờ là giúp Thái hậu thoát khỏi liên lụy. Chỉ cần tách Thái hậu ra khỏi chuyện này, dù bản thân có bị phạt, sau này chỉ cần một lời từ Thái hậu, nàng ta vẫn có thể được trọng dụng.

Niệm Ngư cũng hiểu rằng tội danh trộm Ngọc Thiền tuyệt đối không thể thừa nhận, vì nó có liên quan đến âm mưu ám sát Trưởng công chúa, đây là trọng tội phải chết. Vì vậy, nàng ta dứt khoát nhận tội che giấu, viện lý do sợ trách phạt mà không nói ra chuyện nhặt được Ngọc Thiền. Dù sao chủ nhân của con chim ưng đã chết, không còn ai làm chứng. Tránh được tội lớn, chủ động nhận tội nhẹ, nàng ta quả thực rất nhạy bén và quyết đoán.

Tiêu thái hậu thuận theo lời của Niệm Ngư, nhẹ giọng nói: “Người ai cũng có tâm lý tránh họa tìm lợi, ngươi hôm nay phạm sai lầm cũng có thể hiểu được…”

Lời còn chưa dứt, Doanh Đông Quân đã giơ tay lên, chậm rãi vỗ vỗ vài cái. Tiếng vỗ tay thanh thúy vang vọng khắp đại điện, như một cái tát giáng thẳng vào mặt Tiêu thái hậu.

Doanh Đông Quân cười nói: “Thái hậu nương nương quả thật rất khoan dung với người của mình.”

Tiêu thái hậu nghiến chặt răng hàm.

Niệm Ngư thấy Thái hậu khó xử, vội vàng lên tiếng: “Nương nương nhân từ, từ trước đến nay luôn rộng lượng với kẻ dưới. Lần này thực sự là nô tỳ sai trước, xin nương nương trách phạt!”

Tiêu thái hậu cũng hiểu, chuyện Ngọc Thiền hôm nay đã khó mà giải thích rõ ràng. Dù chưa có ai đứng ra giúp Doanh Đông Quân nói chuyện, nhưng không thể biết sau lưng bọn họ sẽ bàn tán thế nào. Nếu nàng còn tiếp tục công khai che chở cho Niệm Ngư, tình thế sẽ càng khó coi, danh tiếng của nàng cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.

Tiêu thái hậu lạnh lùng nói: “Ngươi phạm sai lầm tuy có thể thông cảm, nhưng vì ngươi là người của ai gia, ai gia càng không thể tha thứ cho ngươi. Phạt ngươi bổng lộc một năm, đánh hai mươi trượng.”

Đối với nữ nhân mà nói, hai mươi trượng cũng không phải là hình phạt nhẹ, thân thể yếu một chút còn có thể lưu lại bệnh căn suốt đời.

Niệm Ngư rưng rưng nước mắt, cúi đầu dập đầu bái tạ: “Tạ ơn nương nương, nô tỳ lĩnh phạt!”

Tiêu thái hậu nhìn Doanh Đông Quân, lạnh giọng hỏi: “Trưởng công chúa đã hài lòng chưa?”

Trong mắt mọi người, nếu Trưởng công chúa thông minh, lúc này nên chủ động cho Thái hậu một bậc thang đi xuống, để chuyện này chấm dứt. Như vậy, có lẽ sau này nàng ta sẽ bớt bị làm khó dễ.

Dù sao, đắc tội Thái hậu, đối với nàng ta mà nói, không có chút lợi ích nào.

Đáng tiếc, Trưởng công chúa chưa bao giờ là người biết cân nhắc thiệt hơn, nàng hành sự chỉ dựa vào tâm trạng của mình.

“Tất nhiên là không hài lòng!” Doanh Đông Quân chế giễu, “Nàng ta nói là nhặt được, nương nương liền tin là nhặt được? Ta còn có thể nói nàng ta chính là kẻ chủ mưu đứng sau âm mưu ám sát ta! Nếu quan phủ đều xử án giống như Thái hậu nương nương, chỉ dựa vào lời khai một phía mà kết luận, thì Đại Thánh triều của chúng ta mỗi năm không biết sẽ có bao nhiêu vụ án oan, e rằng điện Diêm La cũng không chứa nổi những u hồn chết oan đó!”

Mọi người nhìn về phía Tiêu thái hậu, không khỏi có chút kinh hãi, trước nay chưa từng thấy Thái hậu có sắc mặt u ám đến thế.

Có thể thấy, Trưởng công chúa thật sự không phải kẻ dễ đối phó.

Tiêu Huệ Nương thấy nàng ta lại ép người đến mức này, giận dữ nói: “Vậy Trưởng công chúa muốn thế nào? Giết Niệm Ngư để hả giận sao?”

***

Chương 164

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *