Chương 162
***
Tiêu thái hậu cầm chén rượu trong tay cũng hơi khựng lại.
“Cái gì? Cấm Uyển mà cũng có thể để một nữ tặc lẻn vào ư? Sao có thể chứ?” Tô thái phi vừa kinh ngạc vừa không tin nổi.
Những người khác cũng đồng loạt nhìn về phía Doanh Đông Quân.
Lúc này, Niệm Ngư nhanh chóng bước vào từ bên ngoài. Tiêu thái hậu liếc nhìn nàng, Niệm Ngư khẽ chớp mắt một cái, sau đó lặng lẽ đứng sau lưng Thái hậu.
Tiêu thái hậu mỉm cười, biết rằng chuyện đã thành, bèn cúi đầu, nhấp một ngụm rượu.
Doanh Đông Quân nói: “Lúc đầu bổn cung cũng không dám tin, nhưng nàng ta đã cướp mất Ngọc Thiền mà Bệ hạ ban thưởng cho bổn cung.”
Nói rồi, nàng đứng dậy, hành lễ với Tiêu thái hậu, vẻ mặt đầy hối tiếc: “Thái hậu nương nương, thần nữ làm mất đi phần thưởng của Bệ hạ, xin nương nương trách phạt.”
Mọi người liếc nhìn nhau, thầm nghĩ, chẳng trách hôm nay công chúa lại ngoan ngoãn như vậy, liên tục hành lễ với Thái hậu, thì ra là vì làm mất Ngọc Thiền do Hoàng thượng ban, sợ bị trách tội.
Tiêu thái hậu liếc mắt nhìn nàng, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang theo chút trách cứ: “Sao lại bất cẩn như vậy? Ngọc Thiền đó vốn là vật mà Thái Tông Hoàng đế vô cùng trân quý, vô cùng hiếm có.”
Những người chưa rõ nội tình, nghe nói đó là bảo vật do Thái Tông Hoàng đế để lại, đều tiếc nuối không thôi.
Tiêu thái hậu lại hỏi: “Ngươi đánh mất ở đâu? Ai gia sẽ sai người đi tìm giúp ngươi.”
Doanh Đông Quân đáp: “Trong rừng phía sau bãi ngựa. Nữ tặc đó có một con ưng xanh. Ban đầu, nàng ta còn sai con ưng tấn công bổn cung, suýt chút nữa còn làm hỏng đôi mắt này!”
“Thật độc ác quá!” Tô thái phi kinh hô.
Những người có mặt đều là nữ quyến, mà đã là nữ tử thì ai chẳng quý trọng dung nhan của mình? Nghĩ đến gương mặt khuynh thành của Thừa Bình trưởng công chúa, nếu thật sự bị con ưng cào rách thì đúng là đáng tiếc vô cùng.
Chủ nhân của con ưng này thật sự quá độc ác.
Doanh Đông Quân thở dài: “Ai mà nói không phải chứ. May mà bổn cung gặp được công tử Lý gia. Nữ tặc kia dù có thể sai khiến con ưng, nhưng lại không biết võ công, thấy không đánh lại bổn cung và công tử Lý, bèn tự vẫn bằng độc. Trước khi chết, nàng ta còn ném Ngọc Thiền cho con ưng mang đi. Giờ có phái người tìm, chỉ sợ cũng không thể lấy lại được.”
“Trời ơi! Chẳng lẽ nữ tặc đó còn có đồng bọn?” Tô thái phi lấy tay che môi, kinh ngạc nói. “Nếu không, tại sao trước khi nàng ta chết còn muốn đoạt lấy Ngọc Thiền? Nhất định là để đưa cho đồng bọn của mình rồi!”
Đang lúc Doanh Đông Quân dời sự chú ý của mọi người khỏi chuyện nàng làm mất Ngọc Thiền, thì một giọng nói bất ngờ chen vào, phá vỡ cục diện: “Nữ tặc kia có đồng bọn hay không thì phải bắt được mới biết. Nhưng trưởng công chúa, ngài đánh mất bảo vật mà Bệ hạ ban cho, lại còn là Ngọc Thiền của Thái Tông Hoàng đế, vậy phải chịu tội gì đây?”
Mọi người quay lại nhìn người vừa lên tiếng, chính là Tiêu Huệ Nương.
Ánh mắt Tiêu Huệ Nương khi nhìn Doanh Đông Quân đầy ẩn ý xấu xa.
Nàng ta mới biết không lâu trước đây, phu quân của mình từng gặp mặt Doanh Đông Quân, thậm chí còn đem phần thưởng của Tiên đế ban tặng trao cho nàng. Phu quân của nàng ta là người thế nào, nàng ta hiểu rất rõ, tuyệt đối không có tâm tư khác. Như vậy chỉ có thể là Doanh Đông Quân, con hồ ly tinh này, muốn ôn lại tình xưa!
Trong lòng Tiêu Huệ Nương đang nghẹn một bụng tức, nên lần này không đợi Tiêu thái hậu ám chỉ, nàng ta đã tự mình ra mặt, gây khó dễ cho Doanh Đông Quân.
Tiêu Huệ Nương nhìn nàng, giọng nói đầy châm chọc: “Trưởng công chúa, đây chẳng phải là bất kính, bất hiếu sao?”
Doanh Đông Quân nhíu mày: “Ngọc Thiền đó, không phải bổn cung cố ý làm mất! Bổn cung có tội gì chứ?”
Tiêu Huệ Nương cũng không phải kẻ đơn giản, nàng ta lập tức nói: “Ta nhớ khi xưa, thời Cao Tông Hoàng đế, có một trung thư xá nhân họ Lưu, chỉ vì vô tình làm bẩn thánh chỉ mà bị ngôn quan dâng tấu hặc tội, cuối cùng bị cách chức. Kẻ đó sau cùng vì quá hổ thẹn mà treo cổ tự vẫn.”
Chuyện mà Tiêu Huệ Nương nói vốn là có thật. Nhưng nguyên nhân thực sự khiến vị quan họ Lưu kia phải chết, chính là vì cuộc đấu đá giữa các phe phái trong triều. Chuyện làm bẩn thánh chỉ chỉ là cái cớ mà thôi.
Doanh Đông Quân lạnh lùng cười: “Thế Thế tử phu nhân phủ Tĩnh An Hầu đây là muốn bổn cung cũng học theo vị Lưu xá nhân kia, treo cổ tự vẫn sao?”
Tiêu Huệ Nương cảm thấy Doanh Đông Quân gọi nàng là Thế tử phu nhân phủ Tĩnh An Hầu lúc này chính là một sự khiêu khích, gương mặt liền trầm xuống: “Ta nào có ép công chúa đi chết, chỉ là công chúa thực sự có tội, đáng bị trừng phạt.”
Doanh Đông Quân nhìn về phía Thái hậu, hỏi: “Vậy không biết Thái hậu nương nương định xử phạt thần nữ thế nào?”
Lời này rõ ràng là ám chỉ Tiêu Huệ Nương hành động theo lệnh của Tiêu thái hậu, nên nàng dứt khoát hỏi thẳng.
Thực ra, phần lớn những người có mặt ở đây cũng đều nghĩ như vậy. Dù sao thì Tiêu Huệ Nương trước nay luôn một lòng với Tiêu thái hậu.
Nhưng Doanh Đông Quân lại dám hỏi thẳng giữa chốn đông người như vậy, có phần như đang đối đầu trực diện với Thái hậu. Điều này khiến Tiêu thái hậu cảm thấy có chút bực bội.
Cho đến hôm nay, nàng tuyệt đối không thể để một công chúa không quyền không thế như Doanh Đông Quân tiếp tục giẫm lên đầu mình mà công khai khiêu khích được.
Tiêu thái hậu lạnh nhạt nói: “Khi Bệ hạ ban thưởng Ngọc Thiền, đã từng nói rằng nó không chỉ đáng giá trăm vạn, mà còn là vật Thái Tông Bệ hạ yêu thích nhất. Nay ngươi làm mất, vậy hãy đến quỳ một đêm ở Phụng Tiên điện đi.”
Doanh Đông Quân nhìn Thái hậu, không nói gì.
“Sao? Ngươi muốn kháng chỉ?” Giọng Tiêu thái hậu khẽ nhẹ nhưng đầy uy lực.
Doanh Đông Quân khẽ cười lạnh: “Thần nữ không dám.”
Tiêu thái hậu hài lòng. Nàng cố tình để Doanh Đông Quân quỳ ở Phụng Tiên điện trước mặt bao người, chính là để đè bẹp khí thế của nàng, cho nàng biết rõ vị trí hiện tại của mình.
Tiêu Huệ Nương thấy Doanh Đông Quân chịu thiệt, trong lòng vô cùng hả hê, dù vậy, nàng ta vẫn cảm thấy chỉ quỳ một đêm vẫn còn quá nhẹ.
Những người có mặt trong điện lén lút trao nhau ánh mắt ngầm hiểu.
Có vẻ như, Thừa Bình công chúa giờ chẳng còn gì nữa rồi. Một con phượng hoàng rụng hết lông còn chẳng bằng gà. Vậy thì sau này, cũng không cần phải nể nang nàng ta làm gì nữa.
Tiêu thái hậu thu hết ánh mắt của mọi người vào trong mắt, khẽ mỉm cười.
Ngay lúc này, cung nữ Niệm Ngư đang cúi người rót rượu cho Tiêu thái hậu bỗng nhiên đánh rơi bình rượu, rượu văng tung toé, làm ướt cả vạt áo của Thái hậu.
Tiêu thái hậu cau mày, vừa định quát mắng thì thấy Niệm Ngư ôm lấy bàn tay phải, ngã lăn ra đất, kêu rên đau đớn.
Cảnh tượng này khiến cả đại điện chấn động.
“Chuyện gì vậy?”
“Nàng ta bị sao thế?”
Bàn tay phải của Niệm Ngư trong thời gian ngắn đã sưng đỏ lên, cơn đau dữ dội đến mức nàng ta lăn lộn dưới đất, suýt chút nữa va vào bàn tiệc trước mặt Thái hậu.
Tiêu thái hậu thấy vậy, biết có chuyện không ổn, lập tức cao giọng: “Người đâu, mau đưa nàng ta lui xuống!”
Lập tức có hai thái giám nhanh chóng bước tới, định dìu Niệm Ngư rời đi.
Bỗng một giọng nói vang lên, cản lại: “Khoan đã.”
Doanh Đông Quân đứng dậy, ung dung bước tới trước mặt Niệm Ngư, nghiêng đầu quan sát bàn tay nàng ta, sau đó khẽ cười, hướng về phía Thái hậu: “Bổn cung biết vì sao tay nàng ta lại như vậy rồi.”
Tiêu thái hậu vừa nhìn thấy nụ cười của Doanh Đông Quân, liền biết có chuyện chẳng lành, vội định lên tiếng ngăn cản.
Nhưng Doanh Đông Quân không để nàng ta có cơ hội.
Nàng cúi xuống, lướt tay qua tay áo Niệm Ngư, rồi đến vạt áo. Sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng rút ra một túi gấm từ trong lớp y phục của Niệm Ngư.
Doanh Đông Quân mở túi gấm ra ngay trước mặt tất cả mọi người.
Bên trong, là một miếng Ngọc Thiền trong suốt, nhưng đáng tiếc đã vỡ làm đôi.
***