Đông Quân – Chương 161

Chương 161

***

Doanh Đông Quân cười lạnh: “Đúng là lời lẽ hoang đường!”

Lý Hư Chu mở mắt, nhìn thấy thi thể của nữ nhạc công liền thở dài: “Công chúa, hà tất phải ra tay tàn nhẫn như vậy?”

Doanh Đông Quân thu chân về, tiện tay ném thanh kiếm trong tay vào lòng Lý Hư Chu. Hắn vội vàng đưa hai tay đỡ lấy, tránh bị kiếm đập trúng mặt.

Doanh Đông Quân lấy khăn tay ra lau sạch tay mình, chế giễu: “Lý lang quân vốn là kẻ tâm tư tinh tế, sao cứ phải giả ngốc làm gì?”

Lý Hư Chu hơi nheo mắt, nhìn Doanh Đông Quân một lúc rồi khóe môi nhếch lên: “Không ngờ công chúa lại đánh giá cao Lý mỗ như vậy.”

Doanh Đông Quân liếc nhìn nữ tử trên mặt đất: “Trước khi bổn cung xuất hiện, ngươi đã nhận ra nàng ta có vấn đề rồi phải không?”

Ánh mắt Lý Hư Chu lóe lên sự kinh ngạc, nhưng hắn không hề phủ nhận.

Doanh Đông Quân từng bước tiến lại gần hắn, khẽ cười rồi đưa tay kéo lấy tay áo hắn. Động tác ấy chẳng khác nào những nữ tử ái mộ hắn, muốn tìm cơ hội gần gũi hắn.

Lý Hư Chu sững sờ nhìn Doanh Đông Quân, nhưng hắn phản ứng rất nhanh, lập tức nở nụ cười: “Công chúa đây là…”

Lời còn chưa dứt, Doanh Đông Quân bất ngờ vung tay chém mạnh vào khớp khuỷu tay hắn.

Lý Hư Chu cảm thấy cánh tay phải tê rần, ngay sau đó, một thứ từ trong tay áo hắn rơi ra, rơi xuống đất.

Doanh Đông Quân cúi đầu nhìn lướt qua, cười khẽ, hỏi hắn: “Lý lang quân đúng là thú vị thật. Không biết nữ sát thủ kia có biết hay không, khi ngươi ôm nàng, trong mắt ngập tràn tình ý, trong tay áo lại giấu một lưỡi dao?”

Thứ vừa rơi ra khỏi tay áo Lý Hư Chu chính là một thanh chủy thủ đã tuốt vỏ, khác hoàn toàn với thanh bội đao của hắn, vừa nhìn đã thấy sắc bén dị thường.

Lý Hư Chu xoa xoa khuỷu tay còn hơi tê, liếc nhìn chủy thủ dưới đất, nhưng hắn không hề lúng túng, ngược lại còn khẽ cười than: “Làm công chúa chê cười rồi. Ta vốn tưởng nữ nhân này là nhằm vào ta, không ngờ mục tiêu thực sự lại là công chúa. Nhưng đến cả nàng ta cũng không phát giác được ta đã cảnh giác với nàng, vậy công chúa lại nhìn ra từ đâu?”

Doanh Đông Quân: “Tay ngươi vẫn luôn giấu trong tay áo, ngay cả khi đỡ nàng ta cũng không để lộ. Lúc nãy ném kiếm cho bổn cung, rõ ràng bổn cung đứng trước mặt ngươi bên phải, vậy mà ngươi lại dùng tay trái. Hơn nữa, khi ôm nàng ta, tư thế ấy không hề thân mật, ngược lại giống như đang khống chế hơn.”

Lý Hư Chu nghe xong liền chân thành nói: “Công chúa quả là tâm tư tinh tế, ánh mắt sắc bén, Lý mỗ bội phục.”

Lúc này, Tiểu Cát Tường cưỡi ngựa quay lại, vừa thấy nữ tử nằm dưới đất, hắn lập tức xuống ngựa bước nhanh đến chỗ Doanh Đông Quân.

Doanh Đông Quân: “Bổn cung không sao, chỉ tiếc là Ngọc Thiền Bệ hạ ban thưởng đã bị trộm mất rồi.”

Tiểu Cát Tường thấy công chúa không bị thương thì thở phào nhẹ nhõm.

Doanh Đông Quân nhìn sang Lý Hư Chu: “Có thể phiền Lý lang quân cho người xử lý nàng ta không? Bổn cung được Thái hậu triệu kiến, vẫn còn phải tới Thu Thuỷ các.”

Lý Hư Chu hơi bất ngờ: “Nhưng công chúa không muốn điều tra sao?”

Doanh Đông Quân khẽ cười: “Không cần điều tra, vì có điều tra cũng chẳng ra. Kẻ đứng sau chuyện này không chỉ tàn nhẫn độc ác, mà còn thận trọng vô cùng, sao có thể để lại sơ hở cho bổn cung truy xét?”

Lý Hư Chu: “Nghe khẩu khí của công chúa, dường như đã đoán ra được kẻ chủ mưu rồi.”

Doanh Đông Quân không đáp, chỉ cười, xoay người lên ngựa: “Vậy thì, làm phiền Lý lang quân rồi.”

Lý Hư Chu hành lễ, giọng nói trầm thấp mà phong tình: “Được cống hiến cho công chúa, là vinh hạnh của Lý mỗ.”

Doanh Đông Quân mang theo Tiểu Cát Tường, thúc ngựa rời đi.

Lý Hư Chu nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, dần thu lại nụ cười trên mặt. Một lúc sau, không biết nghĩ đến điều gì, hắn lại khẽ bật cười, thấp giọng nói: “Thú vị.”

Tiểu Cát Tường đợi đến khi ra khỏi tầm mắt của Lý Hư Chu, liền nghiêm mặt ra hiệu với Doanh Đông Quân: Công chúa, lần sau gặp chuyện như vậy, người không được đuổi thuộc hạ đi nữa! Nếu chẳng may một mình người đối phó không nổi kẻ kia, bị thương thì phải làm sao?

Doanh Đông Quân nói: “Bổn cung đã chắc chắn mới bảo ngươi rời đi. Nếu ngươi còn ở đó, nàng ta sẽ không ra tay.”

Tiểu Cát Tường: Dù vậy cũng không được, nói chung là…

Doanh Đông Quân làm bộ sợ hãi, vội nói: “Được rồi, được rồi, bổn cung biết rồi! Sẽ không có lần sau nữa!”

Lúc này Tiểu Cát Tường mới chịu thôi.

Doanh Đông Quân dẫn Tiểu Cát Tường đến Thu Thuỷ các, từ xa đã nghe thấy tiếng nhạc réo rắt vọng ra, yến tiệc bên trong đã bắt đầu.

Thu Thuỷ các được xây bên cạnh hồ Vọng Nguyệt trong Cấm Uyển. Sau khi xuống ngựa, Doanh Đông Quân giao ngựa cho thị vệ trông giữ ở bờ hồ, sau đó men theo hành lang ven hồ đi một đoạn ngắn, cuối cùng đến Thu Thuỷ các.

Khi Doanh Đông Quân bước vào, mười mấy vũ cơ đang xoay tròn theo nhịp trống ở giữa đại điện. Hai bên đại điện bày biện chỗ ngồi, các nữ quyến mỗi hai người một bàn, vừa thưởng thức ca múa, vừa uống rượu chuyện trò, náo nhiệt vô cùng.

Tiêu thái hậu ngồi một mình trên sạp thượng vị, bên phải bà là Tiêu Huệ Nương, nàng ta đang chỉ vào vũ cơ nhảy múa, cười nói với Thái hậu điều gì đó. Thái hậu nghe xong, cũng mỉm cười gật đầu.

Khoảnh khắc Doanh Đông Quân bước vào, tiếng cười nói trong Thu Thuỷ các bỗng nhỏ đi một chút, rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Chỉ là, mặc dù mọi người vẫn đang trò chuyện với người bên cạnh hoặc uống rượu, nhưng khóe mắt đều lén liếc về phía nàng.

Ai ai cũng biết, Thừa Bình trưởng công chúa và Tiêu thái hậu bất hòa. Khi Tiên đế còn tại vị, mỗi lần hai người gặp mặt đều ngấm ngầm đấu đá, mà khi đó, công chúa thường thắng nhiều thua ít.

Hôm nay chính là lần đầu tiên từ sau khi Tiên đế băng hà, Công chúa và Thái hậu gặp mặt trong một dịp công khai. Không biết lần này hai người liệu có đối đầu không, nếu có, ai sẽ là người chiến thắng?

Hiện tại, đa số người có mặt đều nghĩ rằng Thừa Bình trưởng công chúa tốt nhất nên thức thời một chút. Dù sao nay đã khác xưa, không còn Tiên đế chống lưng, một công chúa làm sao có thể đấu lại một Thái hậu đang nắm quyền chấp chính?

Doanh Đông Quân đi đến trước mặt Thái hậu, cung kính hành lễ, mỉm cười nói: “Thừa Bình đến muộn, mong nương nương thứ lỗi.”

Trương thái tần ngồi bên trái kinh ngạc liếc nhìn Doanh Đông Quân, đến mức rượu trong chén cũng tràn ra hai giọt.

Những người khác trong điện cũng cảm thấy quả nhiên công chúa đã cúi đầu.

Thái hậu nhìn Doanh Đông Quân một cái, giọng điệu ôn hòa: “Không sao, yến tiệc vừa mới bắt đầu thôi, ngươi ngồi xuống đi.”

Thái hậu chỉ vào một chỗ bên trái. Vị trí đó nằm sau Tô thái phi, Trương thái tần cùng vài vị cung phi, nhưng lại ở trước các hoàng thân tôn thất khác. Chỗ ngồi này tuy không tính là quá vinh hiển, nhưng ít nhất cũng không khiến nàng mất mặt.

“Đa tạ Thái hậu.” Doanh Đông Quân mỉm cười, không nói gì thêm, ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống.

Một số người vốn đang chờ xem trò vui, thấy vậy bỗng trở nên mất hứng.

Tô thái phi cất giọng hỏi: “Sao Trưởng công chúa đến trễ vậy?”

Tô thái phi vốn là Tô phi thời tiên đế, ba mươi mấy tuổi, xuất thân thế gia, không có con cái. Sau khi hoàng đế hiện tại lên ngôi, nàng được phong làm Thái phi. Nàng là người tính tình vui vẻ, thích náo nhiệt. Lần này đi các phi tần của Tiên đế tới Cấm Uyển, ngoài Cát An công chúa, chỉ còn mỗi nàng.

Doanh Đông Quân thở dài: “Đừng nhắc nữa, trên đường đến đây bổn cung lại gặp phải một nữ tặc.”

***

Chương 162

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *