Chương 159
***
Doanh Thần để thị vệ dắt Tiểu Bạch của mình đi về phía Doanh Đông Quân. Trên gương mặt bầu bĩnh của cậu, có một nét hứng khởi khác hẳn ngày thường.
“Cô cô, nghe nói bên kia có người đang thi bắn cung, con có thể đi xem không?”
Doanh Đông Quân liếc nhìn về phía trường bắn: “Đi đi.”
“Con có thể cưỡi Tiểu Bạch đi không?” Doanh Thần cẩn thận vuốt ve con ngựa nhỏ dưới thân, mong chờ hỏi.
“Được.”
Doanh Thần vui vẻ hẳn lên: “Vậy cô cô cũng đi xem cùng con chứ?”
Đúng lúc này, một thị vệ chạy đến, cúi người hành lễ với Doanh Đông Quân, cung kính nói: “Trưởng công chúa, Thái hậu nương nương đã sắp xếp yến tiệc ca vũ tại Thu Thủy các, mời các vị nữ quyến đến tham dự. Nương nương thỉnh Trưởng công chúa qua đó.”
Doanh Đông Quân: “Bổn cung biết rồi. Bệ hạ có ở Thu Thủy các không?”
Thị vệ: “Bệ hạ cũng có mặt.”
Doanh Đông Quân thở dài, quay sang hỏi Tiểu Cát Tường: “Ngọc Thiền đâu? Bổn cung phải đeo miếng Ngọc Thiền mà Bệ hạ ban mới được, nếu không Bệ hạ lại giận mất.”
Tiểu Cát Tường lấy từ trong lòng ra một chiếc túi thơm, đưa cho Doanh Đông Quân.
Doanh Đông Quân lấy miếng ngọc thiền từ trong túi thơm ra xem qua, sau đó cẩn thận treo túi thơm vào thắt lưng.
Thị vệ hành lễ rồi lui xuống.
Doanh Đông Quân nhìn Doanh Thần, hỏi: “Con muốn đi xem bắn cung, hay đi Thu Thủy các?”
Doanh Thần chần chừ một lúc, dè dặt hỏi: “Con có thể đi xem bắn cung không?”
Thấy mấy thị vệ mà Thái hoàng thái hậu sắp xếp cho Doanh Thần cũng theo sát phía sau, Doanh Đông Quân liền không quản nữa, chỉ dặn dò thị vệ dắt ngựa: “Dẫn nó đến trường bắn.”
Thị vệ dắt Tiểu Bạch đi, mấy thị vệ kia cũng lập tức theo sau.
Bãi ngựa ở phía Đông, Thu Thủy các ở phía Tây, khoảng cách không xa.
Trong Cấm Uyển, chỉ cần không đến gần các cung điện chính thì có thể cưỡi ngựa. Để tránh bị cấm vệ ngăn cản, Doanh Đông Quân dẫn theo Tiểu Cát Tường, tránh khỏi Hàm Dương cung, men theo rừng cây phía sau mà đi.
Vì không gấp rút đến Thu Thủy các, Doanh Đông Quân chỉ để ngựa thong thả chạy nước kiệu. Hai người vừa vào rừng không bao lâu, liền nghe thấy tiếng cười duyên của một nữ nhân vọng đến từ không xa.
Doanh Đông Quân tiện mắt nhìn qua, thấy dưới tán cây có một nam một nữ đang đứng, nàng chỉ liếc một cái rồi thu lại ánh mắt, không có ý định dừng lại.
Không ngờ, nam nhân dưới tán cây vừa nghe thấy tiếng vó ngựa liền quay đầu lại, nhanh chóng bước về phía đường đi, “Xin dừng bước, không biết có thể… ơ? Là nàng?”
Người nọ sau khi đến gần, nhìn rõ gương mặt Doanh Đông Quân, dường như vô cùng kinh ngạc.
Lúc này Doanh Đông Quân mới ghìm cương ngựa, dừng lại, nhìn người trước mặt, mỉm cười khẽ gật đầu, “Thì ra là Lý lang quân, dạo này Lý lang quân có khỏe không?”
Người chặn đường Doanh Đông Quân, không ai khác chính là Lý Hư Chu, kẻ từng được cứu thoát khỏi tay người của Thanh Liên trại.
Lý Hư Chu thu lại nụ cười, cẩn thận quan sát Doanh Đông Quân một lượt, rồi khẽ thở dài, cười khổ, “Lý mỗ có thù oán gì với cô nương sao?”
Doanh Đông Quân ngạc nhiên hỏi: “Lý lang quân sao lại nói vậy?”
Lý Hư Chu: “Lần trước…”
Doanh Đông Quân không đợi Lý Hư Chu nói hết câu, đã áy náy cắt ngang: “Lần trước, trên xe ngựa, Lý lang quân đột nhiên ngất đi. Sau đó, chúng ta gặp phải người của Thanh Liên trại chặn xe. Vốn định bảo vệ lang quân, nhưng bất đắc dĩ không địch lại bọn chúng, đành phải giao lang quân ra.”
Lý Hư Chu không rõ có nên tin hay không, nhướng mày hỏi: “Thật vậy sao? Thế còn người đưa tin đến Lý gia…”
Doanh Đông Quân mỉm cười đáp: “Giao lang quân cho bọn họ cũng là bất đắc dĩ, sau đó ta liền sai người nhà gửi tin đến Lý gia. May mắn cuối cùng vẫn kịp thời cứu được lang quân, bằng không ta e rằng lòng khó yên.”
“Thì ra là vậy. Ta đáng lẽ phải cảm ơn cô nương sao?”
Doanh Đông Quân thản nhiên nói: “Chỉ là tiện tay mà thôi.”
Lý Hư Chu bật cười, không biết là do tức giận hay gì khác. So với lần trước, ánh mắt hắn lúc này thêm vài phần khó lường: “Cô nương khi đó đã biết thân phận của ta? Mới có thể biết gửi tin đến đâu?”
Doanh Đông Quân vẫn giữ nụ cười, ngạc nhiên hỏi lại: “Hôm đó lang quân không biết thân phận của ta sao?”
Lý Hư Chu ngạc nhiên nhìn nàng một cái, rồi lại cười, lần này trong nụ cười có vài phần tà khí. Ngay sau đó, hắn cung kính hành lễ: “Lý Hư Chu bái kiến Trưởng công chúa điện hạ.”
“Lý lang quân không cần đa lễ.” Doanh Đông Quân gật đầu, “Vậy, coi như hòa nhau? Bổn cung còn phải đến Thu Thủy các dự tiệc, Lý lang quân cứ tự nhiên.”
“Điện hạ xin dừng bước!” Lý Hư Chu tiến lên chặn đường nàng, vẻ mặt nghiêm túc, “Lần trước, tại hạ đúng là đã nghe ra thân phận của công chúa từ cách gọi của nữ tỳ. Nhưng tại hạ chỉ giả vờ không biết mà thôi. Công chúa lại suýt đẩy tại hạ vào cảnh nguy hiểm, sao có thể nói là hòa nhau được?”
Doanh Đông Quân liếc hắn một cái, cười như không cười. Đây là lần đầu tiên nàng gặp một người còn mặt dày hơn mình, có thể thản nhiên thừa nhận chuyện giả chết lừa người như vậy.
“Lý lang quân, ngươi có biết kẻ lần trước dám chặn ngựa của bổn cung, kết cục ra sao không?” Doanh Đông Quân khẽ vuốt nhẹ roi ngựa trong tay, chậm rãi nói.
Lý Hư Chu thở dài, bất đắc dĩ đáp: “Điện hạ hà tất cứ phải chuyện nhỏ xé to? Tại hạ chỉ muốn mượn công chúa một con ngựa thôi. Vị cô nương kia vừa trật chân, tại hạ muốn đưa nàng đi tìm đại phu, nên mới cản đường công chúa. Nếu công chúa cho mượn ngựa, tại hạ cam đoan không nhắc lại chuyện cũ, thế nào?”
Doanh Đông Quân nhìn về phía gốc cây nơi Lý Hư Chu vừa đứng. Cô nương được nói là bị trật chân kia đang vịn vào thân cây, nhìn về phía này. Thấy Doanh Đông Quân nhìn qua, nàng ta lập tức hành lễ.
Doanh Đông Quân vốn tưởng là tiểu thư nhà thế gia nào, nhưng nhìn kỹ y phục đối phương, mới nhận ra đó chỉ là một cung nữ trong Cấm Uyển.
Doanh Đông Quân thấy thú vị, nàng nhìn về phía Tiểu Cát Tường: “Đưa ngựa cho bọn họ.”
Tiểu Cát Tường gật đầu, nhảy xuống ngựa.
Lý Hư Chu thở phào nhẹ nhõm, tiến lên dắt dây cương, “Tạ ơn điện hạ.”
Doanh Đông Quân dặn dò Tiểu Cát Tường: “Chỗ này cách bãi ngựa không xa, với tốc độ của ngươi, nửa nén hương là đủ. Ngươi đi lấy một con ngựa khác đến đây, bổn cung chờ ở đây.”
Tiểu Cát Tường nhìn bóng lưng Lý Hư Chu dẫn ngựa đi, lại đảo mắt quan sát xung quanh, không thấy gì bất thường, liền gật đầu, quay người chạy đi.
Lý Hư Chu dắt ngựa đến dưới gốc cây, nói nhỏ vài câu, sau đó đỡ cung nữ kia lên ngựa.
“Điện ha, Lý mỗ cáo biệt điện hạ trước.” Lý Hư Chu kéo dây cương, hướng Doanh Đông Quân chắp tay nói.
Doanh Đông Quân gật đầu, “Lý lang quân mời.”
Lý Hư Chu xoay người lên ngựa, cùng nữ tử kia chung một ngựa. Nữ tử có vẻ e lệ, suốt dọc đường cúi thấp đầu, không dám nhìn ai.
Ngay khi hai bên chuẩn bị lướt qua nhau, một tiếng còi sắc nhọn đột ngột vang lên giữa rừng.
Cả Lý Hư Chu và Doanh Đông Quân đều đồng loạt ghìm cương.
Đúng lúc đó, một bóng đen từ trên không trung lao thẳng xuống, nhắm về phía Doanh Đông Quân mà bổ nhào tới!
***